Trên tầng thượng, nhiệt độ máy điều hòa vừa phải, nhưng Lâm Hi Hi vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Hôm nay nàng mặc áo sơ mi dài tay màu vàng, vạt áo thắt nhẹ, lộ ra đường cong mỹ lệ ưu nhã, nhẹ nhàng đi về phía cửa phòng họp, trước mặt là mấy người mặc Âu phục màu đen, khiến bầu không khí có vẻ nặng nề.
Im lặng, im lặng khiến người ta sợ hãi.
Lâm Hi Hi thấy được người đàn ông ngồi trên ghế chỗ xa nhất, khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan rõ ràng hiện lên vẻ nghiêm nghị, ánh mắt thâm trầm đảo tới, mang theo luồng điện bao trụ cả người nàng, ánh mắt kia quá sâu, sâu đến mức nàng không dám đụng vào.
Nhẹ nhàng hít một hơi, nàng ôm chặt tài liệu trong lòng, đóng cửa lại.
“Xin lỗi tôi tới muộn, xin lỗi.” Lâm Hi Hi hơi cúi đầu, vài sợi tóc mềm mại khẽ rớt xuống.
Tần Dịch Dương nắm ngón tay thon dài lại đứng dậy, thản nhiên nói “Ngồi đi”
Lâm Hi Hi nghe vậy nhu thuận ngồi xuống, cách bàn công tác màu đen thật dài, nàng ngồi đối diện với hắn, liếc mắt qua là hắn có thể nhìn thấy cái cổ tuyết trắng cùng xương quai xanh khéo léo của nàng, cổ cùng cánh tay tựa không có sức, cảm giác thiếu một cái gì đó, cái loại cảm giác nhỏ bé và yếu ớt, làm cho người ta rất muốn đến gần, rất muốn có được nàng, che chở cho nàng.
Mà không phải như bây giờ, thân ảnh mảnh khảnh của nàng ngồi giữa một đống những người mặc Âu phục cùng giầy da cao cấp, vẻ khôi ngô của họ làm nổi bật sự nhỏ bé yếu ớt của nàng, ánh mắt dừng trên người nàng mà tìm tòi, soi mói đảo qua lại.
“Lâm ŧıểυ thư cô biết hội nghị ngày hôm nay mời cô tới là có mục đích gì chứ?” Một người đàn ông mở miệng nói.
Lâm Hi Hi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi biết.”
Người đàn ông lật xem tài liệu trong tay một chút, dựa vào thành ghế nói: “Tài liệu tố cáo này tôi đã xem qua. Tin tưởng Lâm ŧıểυ thư cũng như vậy, hiện tại tôi mong Lâm ŧıểυ thư cho tôi một lời giải thích, làm cho hội đồng quản trị các ngài cũng hiểu rõ được sự tình, cô nói đi?”
Rất nhiều ánh mắt mang theo nghi vấn cùng bức bách đảo đến, yên lặng nhìn nàng.
Ánh mắt Lâm Hi Hi trong veo giương lên, nhu hòa mà nhìn lại ánh mắt của người đàn ông vừa rồi, thanh âm trong vắt như tiếng suối chảy: “Về chủ tịch Nhạc thị Nhạc Phong, anh ta đã từng là bạn trai của tôi, chúng tôi là người yêu. Chỉ là ngày mà tôi tiến vào Bác Viễn là ngày mà chúng tôi chia tay, đến bây giờ trừ bỏ ân oán cá nhân, không có quan hệ nào khác, tôi không rõ anh ta có biết tôi làm việc tại Bác Viễn hay không, nhưng đối với việc Nhạc thị ra tay ȶᏂασ túng tôi không biết gì cả, ở đây tôi cũng chỉ công tác tại bộ phận thư ký, kế hoạch họat động cụ thể như thế nào tôi không có khả năng tiếp cận…Đây là lời giải thích của tôi.”
Ánh mắt mọi người có chút sâu xa, đặc biệt là khi nàng nói bọn họ đã từng có thời gian yêu nhau, âm thầm cẩn trọng suy nghĩ một chút.
Người đàn ông cười cười vung tập tài liệu trong tay nói “Lâm ŧıểυ thư, cảm ơn cô đã thừa nhận, như vậy chúng tôi thảo luận cũng thuận tiện hơn. Nếu như chân tướng đúng như cô nói, vậy tại sao lại có một tài liệu tố cáo như vậy? Chúng tôi không thể chỉ tin lời nói từ một phía, Nhạc thị cùng Bác Viễn đang có tranh chấp trong kế hoạch xí nghiệp Hoành Cơ, Lâm ŧıểυ thư, vì cái gì chúng tôi phải tin tưởng cô?”
Lâm Hi Hi tự suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Tôi không có cách nào.”
Một loạt tiếng ồ đồng thời vang lên, ánh mắt lưu luyến dừng trên người nàng bỗng trở lên phức tạp hơn.
Đầu ngón tay có chút lạnh lẽo, thanh âm của Lâm Hi Hi rất nhẹ, rất rõ, dừng ở vấn đề của người nọ, ánh mắt trong veo nhìn họ lần cuối rồi thu về, kiên định nói : “Vị tiên sinh này, tôi đích thị không có cách nào giải thích, người ta luôn luôn nghi ngờ nhiều hơn đối với những lời thanh minh, tính xác thực của tài liệu này, cấp trên cũng không thể đảm bảo, không phải sao?”
Giọng nói mềm mại của nàng như nước lạnh xối tới, thức tỉnh nhất loạt những người đàn ông tự đại.
Mọi người hít nhẹ không khí lành lạnh, sắc mặt có chút xấu hổ.
Sắc mặt người đàn ông vừa đưa ra vấn đề cũng không dễ nhìn, nhìn nàng nói: “Trên đời này không có lửa làm sao có khói, Lâm ŧıểυ thư, biểu hiện giả ngốc của cô cũng rất khá, trong công ty năng lực luôn khiến cấp trên nhìn nhận, tôi nghĩ cũng không có người rảnh rỗi đi moi móc sự tình trước kia và bây giờ của cô xem tốt xấu hay không, giả ngốc tất nhiên có nguyên nhân, không phải sao?”
Một cỗ khí lạnh thâm nhập toàn thân, mơ hồ làm đau vết thương.
Lý luận kia yếu đuối mà buồn cười, thế nhưng rất trí mạng, không ai có thể phản bác lại lý lẽ sai lầm ấy, nàng cũng vậy.
Đôi môi bị cắn sít sao buông ra, lưu lại một mảnh dấu răng non mềm đỏ bừng mê người, Lâm Hi Hi nỗ lực ngồi thẳng lưng, tiếng nói nhẹ nhàng chậm chạp êm tai “Tôi không biết…tiên sinh, tôi thực không thể nào đoán được ý đồ của người tố cáo, tôi chỉ có thể xác định duy nhất một việc, mối quan hệ trước đây của tôi cùng bạn trai cũng không tốt như mọi người tưởng, tôi có thể kiềm chế chính bản thân mình, đối với ngài tôi không cách nào khống chế lời đồn đại….Xin lỗi.”
Tựa như lâm vào cục diện bế tắc, hội đồng quản trị có chút ồn ào, đây đó thấp giọng bàn luận gì đó với nhau.
Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương vẫn dừng ở Lâm Hi Hi, ngón tay trên mặt bàn khẽ gõ, lộ ra vẻ uy nghiêm. Cục diện đột nhiên an tĩnh lại, tiếng nói lạnh lùng vang lên: “Đưa ra một vài bằng chứng, tôi không muốn tiếp tục nghe những tranh chấp vô vị.”
Một câu nói làm những người đàn ông hai bên có chút xấu hổ.
“Tôi đã từng kiểm tra qua một số tư liệu cùng hỏi qua một vài người, thế nhưng không có bằng chứng xác thực.” Người đàn ông có chút dè dặt nói.
Một mảnh trầm mặc nghiêm trọng, khóe miệng Tần Dịch Dương lạnh nhạt cười yếu ớt.
Hắn đứng lên, xung quanh duy trì một mảnh yên lặng. Thân ảnh cao ngất rời bàn họp thật dài, thanh âm du dương quanh quẩn trong không khí: “Thì ra đây là kết quả mà các người chuẩn bị sao? Tôi có nên hay không chuẩn bị một người kiểm tra nói dối, đến xem tột cùng là ai nói thật, là như thế này sao?”
Không khí lặng yên xơ xác, Tần Dịch Dương dừng ở cô gái nhỏ bé mà yếu ớt kia, thản nhiên nói : “Còn cô?”
Cách bầu không khí, ánh mắt Lâm Hi Hi nhìn hắn, đôi mắt trong veo của nàng bỗng giật giật, mắt nhìn hắn đi tới, hai tay chậm rãi đặt lên hai vai của nàng, cúi đầu nói: “Cô sắp tới phải ra hầu tòa à?”
Hơi thở ấm áp của hắn tỏa ra, Lâm Hi Hi cảm thấy phía sau lưng có một cỗ lực uy hiếp.
Nàng gật đầu, tay để trên bàn chậm rãi nắm chặt.
Bàn tay Tần Dịch Dương nhẹ vuốt tóc nàng, lạnh nhạt nói: “Khỏi phải nói cho tôi biết, nói cho bọn họ nghe đi.”
Trên thực tế, Lâm Hi Hi đã sớm bị bàn tay ấm áp của hắn làm cho toàn thân cứng đờ.
Hội đồng quản trị, trước mặt rất nhiều người đưa ra quyết định phản đối, hắn đối nàng thân thiết không chút nào che giấu! Hô hấp của Lâm Hi Hi đều trở nên khó khăn, có chút không dám đối diện ánh mắt mọi người, cử chỉ tha thiết của Tần Dịch Dương có bao nhiêu mê người, mà tư thế nửa ôm lấy nàng từ phía sau có bao nhiêu sức thu hút ánh mắt người khác.
“Lâm ŧıểυ thư,” có người phá vỡ thế khó xử, mở miệng hỏi: “Có thể mạo muội hỏi một chút hay không, vụ kiện cáo của cô cùng cuộc họp của chúng ta hôm nay, có quan hệ gì?”
Lâm Hi Hi có chút cứng đờ.
Nàng trầm mặc, ngón tay chạm đến văn kiện phía dưới, nàng đã sớm chuẩn bị, hẳn là sẽ dùng đến.
Thế nhưng đến giờ phút này, nàng đột nhiên phát hiện chính mình không đủ dũng khí.