“Hi Hi … Anh yêu em…” tiếng nói của Nhạc Phong lộn xộn, rất thống khổ, ý thức hình như không rõ ràng lắm, “Hi Hi … Đau lắm phải không? Anh không cố ý…Hi Hi … Anh yêu em…”
Như nhiễm phải hơi đêm lạnh lẽo, cơ thể Lâm Hi Hi cứng lại trên ghế sofa, nàng không thể cử động được.
Trái tim như bị thắt lại có chút đau nhức, thậm chí không thở nổi, Lâm Hi Hi nhắm mắt lại, không muốn lại bị hắn lừa dối, ôn nhu hỏi: “Anh uống say phải không?”
Ngay sau đó, điện thoại bị người khác giật lấy, một sự tức giận như ngọn lửa bùng lên.
“Lâm Hi Hi!” Tiếng Kiều Nhan run rẩy, như muốn xé xác nàng.
Lâm Hi Hi cảm thấy sống lưng ớn lạnh, buông người xuống, tay vịn lấy ghế sofa, nàng biết, Kiều Nhan đang ở bên cạnh hắn.
“Cô có biết hiện giờ tôi hận cô như thế nào không? Tôi hận ngay bây giờ không thể đến giết chết cô!” Để điện thoại sang một bên, Kiều Nhan cố hết sức đỡ thân thể to lớn say rượu của Nhạc Phong ở phía sau mình, tiếng cũng run run: “Cô cũng biết anh ấy không thể uống nhiều rượu mà? Bao nhiêu công sức làm ra, giờ mượn rượu để quên đi, cô cho là Nhạc Phong dốc sức làm nên dễ dàng lắm sao!”
Lâm Hi Hi không thở nổi, nàng không tận mắt chứng kiến, nhưng có thể tưởng tượng đến cảnh tượng kia. Kiều Nhan khan cả giọng khiến nàng thở yếu ớt, nɠɵạı trừ im lặng lắng nghe, nàng còn biết làm gì hơn.
Kiều Nhan vừa nói mấy câu, nàng liền quay người đi, âm thanh buổi đêm cực kì rõ ràng, nàng có thể nghe được Kiều Nhan quát Nhạc Phong: “Không được lại gọi Hi Hi của anh, cô ta không có ở đây! Anh còn yêu cô ta cái nỗi gì!”
Đưa tay nhấn phím tắt, Lâm Hi Hi ngắt điện thoại.
Bóng đêm yên tĩnh.
Hận nàng. Dường như chỉ trong một đêm, tất cả mọi người đều hận nàng.
Lâm Hi Hi đứng dậy, ma xui quỷ khiến, nàng lấy ra từ ngăn tủ phía dưới một chai rượu đỏ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Một cảm giác mát lạnh tinh khiết và thơm ngát tràn ngập đầu lưỡi, nàng có chút hơi say, song khóe miệng nhếch lên một nụ cười đau khổ.
***
Sáng sớm, tại tòa nhà Bác Viễn Thế Kỉ, Lâm Hi Hi gõ cửa văn phòng Tần Dịch Dương.
Người đàn ông tuấn lãng, đôi mắt sắc sảo dường như không dời ánh mắt khỏi tập tài liệu đang đọc.
“Đây là tài liệu phiên dịch mà ngài cần,” Lâm Hi Hi đưa tài liệu qua, lại cúi người xuống dưới, mở ra bên trong có một tờ giấy, nàng nhẹ giọng nói, “Chỗ này có vài từ tiếng Đức, khả năng có liên quan đến lai lịch bên hợp tác, tôi có chỗ không rõ lắm, tiện thể phiên dịch một chút, có chỗ chưa được đúng lắm…” Có trời biết, tiếng Đức của nàng chỉ dừng ở mức giao tiếp, không thể làm gì khác hơn là mượn phần mềm chuyển ngữ.
Tần Dịch Dương giương đôi mắt anh tuấn lên nhìn nàng, đảo qua hướng ngón tay nàng chỉ.
Một sợi tóc cũng theo đó buông xuống, thân thể nàng cúi xuống rất thấp, có mùi thơm nhàn nhạt vương tại chóp mũi hắn.
Ngón tay thon dài giơ lên, ôm trọn từng sợi tóc của nàng, trong giây lát rồi lại buông ra.
Lâm Hi Hi cả kinh, cảm giác toàn bộ thân thể rất gần với hắn, đôi môi lạnh bạc tuấn dật của hắn dừng tại trán của nàng, mở miệng nói: “Cô đã uống rượu à?”
Hơi thở của Lâm Hi Hi như ngừng lại, ngực thắt lại.
—Sao lại thế được? Nàng tối qua có uống rượu, sáng sớm đã đánh răng rồi. Vẫn còn có mùi sao?
“Tôi…” Nàng có chút nghẹn lời, da thịt trắng nõn bởi tia nắng mai chiếu vào có phần ửng sắc hồng.
Ngón tay thon dài của Tần Dịch Dương ôm lấy bờ gáy tuyết trắng của nàng mân mê khiến nàng cúi đầu, mang theo hơi thở sớm mai sảng khoái sạch sẽ, hôn môi của nàng.