Đợi đến thời khắc mà hắn chính thức phóng thích, ŧıểυ nữ nhân dưới thân thực đã không còn lấy một tia khí lực, túm chặt lấy ga giường tiếp nhận đột kích cuối cùng của hắn, tại đó lưu lại một cỗ dịch nóng bỏng khiến nàng kịch liệt run rẩy, bị hắn chèn ép, không thể lẩn tránh mà tiếp nhận mầm mống của hắn. Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Em . . . .” Lâm Hi Hi chỉ nói ra được một chữ này, toàn bộ những lời còn lại đều bị hắn ăn luôn, tại thời khắc này không có gì quan trọng cả, Tần Dịch Dương hôn nàng thật sâu, bàn tay to lớn âu yếm sau gáy nàng, muốn cho nàng im lặng mà ngủ ngon một giấc.
Ôm ấp của người đàn ông này vẫn rộng lớn vững chắc như trước, nàng nằm trong khuỷu tay hắn tựa như đang trôi dạt giữa biển khơi, lúc này đây thực là hắn đã không còn hôn nữa, nhưng mà so với hôn còn khó chịu hơn, thân thể nàng không có một tấc nào là không đau nhức cả, nhất là nơi đó . . . Hắn không có buông ra, nàng cũng chỉ có thể bao trùm lấy hắn, hai chân oánh bạch ôm chặt lấy thắt lưng hắn, mặc tư thế đó mà bị hắn ôm đi vào giấc ngủ.
Một cỗ chua xót trong lòng dâng lên, Lâm Hi Hi không hiểu sao lại thấy vô dùng ủy khuất, rất nhanh nắm chặt tay lại, đánh một cái vào ngực hắn.
Tần Dịch Dương hôn lên khóe môi nàng, khóe miệng cũng nổi lên một tia cười yếu ớt.
“Bảo bối, mệt mỏi phải không? Mệt quá thì ngủ thôi . . . . Chồng yêu ở bên cạnh em, cam đoan là không đi . . . .” Hắn thấp giọng lẩm bẩm cam đoan với ŧıểυ nữ nhân, trong lòng bàn tay giống như đang cầm bảo vật quốc gia vô cùng quý gá vậy. Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lâm Hi Hi khó khăn trấn tĩnh một chút, vô cùng ủy khuất, hô hấp dịu đi, mặt đỏ lên nhỏ giọng nói: “Anh . . . Trước . . . đi ra. . .”
Nàng bị mồ hôi nhễ nhại thật là khó chịu.
Tần Dịch Dương đương nhiên không chịu, ánh mắt thâm thúy có chút ảm đạm, giống như lòng sông sâu thẳm, “Anh không muốn đi ra . . . . Bảo bối, bên trong em thực ấm, thực thoải mái . . . .”
Mặt Lâm Hi Hi càng đỏ ửng, không nghĩ đến hắn sẽ nói ra như vậy. . . . . Lời nói như vậy người ta rất khó nói ra nha, hắn không phải công tước sao? Bình thường lạnh lùng nghiêm khắc, một câu quyết định đều khiến mọi người câm như hến răm rắp làm theo, hiện tại sao có thể vô lại như vậy chứ?
Cánh mi cong dày run rẩy cụp xuống, nàng chôn chặt vào trong ngực hắn, nghẹn ngào nói: “Không phải thời kỳ an toàn của em, anh để ở bên trong . . . . Rất khó chịu . . . .”
Chất lỏng nóng ấm tràn đầy bụng dưới, bọn họ có thể cảm giác được.
Ánh mắt tối màu của Tần Dịch Dương càng thêm ẩm đạm, bàn tay đi xuống xoa bụng của nàng, mất tiếng nói: “Không sao, cho vào bên trong thì đừng để nó ra, bảo bối . . . . Ăn luôn nó đi . . . .”
Bàn tay hắn nặng nề vuốt, Lâm Hi Hi, nhíu mày chịu đựng, một phần cơ thể hắn đang chôn chặt trong nàng lại đột nhiên thức tỉnh, trở lên cực đại lại vô cùng nóng bỏng, khiến cho nàng vô cùng căng cứng, đau nhức . . . .
“Không . . . .” Lâm Hi Hi theo bản năng hét ra tiếng, bàn tay mềm mại ôm chặt lấy bàn tay hắn, cầu xin, “Từ bỏ, Dịch Dương, thật sự không chịu được!”
Nàng thực sự rất rất đau, chính là bị bá đa͙σ chiếm giữ như vậy thực đã chịu không nổi.
Sóng lớn cuồng vọng trong đôi mắt tối màu của Tần Dịch Dương thực không thể bình ổn, chỉ có thể hung hăng nuốt hết lời nói từ cánh môi anh đào của nàng, xoay người, ngăn chặn nàng, gắt gao cọ xát vài cái ở nơi sâu nhất của nàng, xem như giải khát vậy.
Rốt cục hắn cũng rút ra, thong thả từ tốn, đem tia cảm giác cuối cùng áp bách rút ra khỏi thân thể nàng.
Cánh mi đang nhíu chặt của Lâm Hi Hi từ từ buông ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra tia yếu ớt, rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng mà bàn tay của hắn lại tham lam càn quyét, lòng bàn tay chặt chẽ bao trùm nơi mẫn cảm của nàng, nặng nề vuốt ve. Dịch lỏng hắn vừa mớt phát tiết một lần ào ạt chảy ra, dấp dính trên tay hắn, cùng nàng tiến hành tiếp xúc thân mật nhất. . . .
“A. . .” Lâm Hi Hi khó chịu than nhẹ một tiếng, theo bản năng biết được động tác như vậy là đang đùa với lửa trong thời kỳ nguy hiểm của nàng, như vậy nhất định sẽ mang thai . . .
“Hi Hi. .” Tần Dịch Dương vô cùng đau lòng nhìn ŧıểυ nữ nhân dưới người, phủ phục tại bờ môi ngọt ngào của nàng, thanh âm khàn khàn nói, “Lại sinh một bảo bối nữa được không? Chúng ta cùng có một công chúa, giống như em vậy . . .”
“Không phải đã có một rồi sao?” Lâm Hi Hi có chút sợ hãi, cánh mi ướt sũng nâng lên, thấp giọng hỏi: “Anh còn muốn nữa . . .”
Tần Dịch Dương thưởng thức phản ứng đáng yêu của nàng, thanh âm vô cùng ôn như, giỗ dành nàng, “Muốn một đứa nữa, bằng không cục cưng rất cô đơn, lần trước em mang thai anh không có ở bên cạnh em, bây giờ toàn bộ quá trình anh đều ở bên cạnh em, Hi Hi, được không?”
Lâm Hi Hi nghẹn ngào, cảm giác như chính mình đang nằm trên đám mây bay bổng vậy, nàng có thể không để ý tới hắn vô cớ gây sự, nhưng lại không thể chịu được một tiếng gọi nỉ non của hắn, nàng buồn ngủ, sắp ngủ say mất, mà chỉ cần một tiếng gọi dịu dàng “Hi Hi” kia của hắn, quanh quẩn bên tai nàng, quấn quýt lấy linh hồn nàng, làm tan chảy tất cả ý chí của nàng.
Bàn tay lửa nóng kia vẫn ra sức làm càn, một ngón tay cường ngạnh, từ từ đâm vào cấm địa ướt át của nàng.
Ngón tay đem chất lỏng bên trong bao trùm lấy, hướng tới nơi sâu nhất, ma sát vào vách tường bên trong.
“Hi Hi . . . lại có một cục cưng nữa . . .” Tần Dịch Dương cố tình không cho nàng ngủ, thanh âm khàn khàn như là khẩn cầu.
“. . .” Lâm Hi Hi đã không còn chút khí lực nào mà ngăn cản ngón tay đang gây rối loạn của hắn.
Mắt nàng thực đã không thể mở ra được, mơ màng ngày càng trầm trọng, sắp không thể nghe rõ được thanh âm của hắn nữa, chỉ có thể thừa dịp còn một tia thanh tỉnh mà hàm hồ đáp ứng hắn.
Lừa gạt thành công, Tần Dịch Dương kích động hôn lên môi nàng, một nụ hôn nồng nhiệt đem nàng đẩy vào bên trong mộng đẹp.
Ánh mắt hắn vẫn thâm thúy sâu xa, ngón tay lại lần nữa đẩy mạnh, ý định muốn cho nàng khi ngủ cũng cảm nhận được bị hắn giữ lấy . . . .
Liên tục mấy cuối tuần tiếp sau đó, Lâm Hi Hi mỗi ngày đều trải qua môt trận lăn qua lăn lại tựa như cuộc chiến sinh tử. Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Không cố ý dồn hết sức . . . Không cố ý vào sâu quá . . . Không kiềm chế được chừng mực . . . Tại đây ở loại sự tình này hắn đúng là khát cầu không ngừng, mỗi lần đều muốn làm nàng đến sức cùng lực kiệt, ngày hôm sau thân thể đau nhức đến không cựa nổi người.
“Tần Dịch Dương, anh không biết là muốn mang thai cũng chỉ cần làm một lần là đủ rồi sao? Sao mà cứ ầm ĩ làm nhiều lần thế hả?” Lâm Hi Hi đỏ mặt, đẩy thân thể đang muốn dựa sát của hắn ra.
Người đàn ông tuấn lãng ôn nhu dừng ở nàng, hai cánh tay đồng loạt nắm lấy cổ tay của nàng mà vuốt ve, cúi đầu nói nhỏ: “Coi như là anh không tin tưởng chính mình được không? Hi Hi . . . Anh phải cố gắng nhiều hơn mới được.”
Cố gắng?
Hình như là cố gắng đến xả phanh rồi?
Lâm Hi Hi vừa xấu hổ vừa buồn bực, ánh mắt lướt qua bả vai hắn nhìn đến cục cưng đang chơi dưới sàn nhà, cục cưng giống như có mục đích mở đôi mắt tro tròn ngập nước nhìn bọn họ, rất kỳ quái là không hề có náo loạn, chỉ là miệng ngẫu nhiên i ô gì đó, mỗi một lần nói xong là như khiêu khích mà vênh cái cằm nhỏ lên, nhìn Tần Dịch Dương, nhìn vẻ mặt như đang nói: “Đừng khinh con còn nhỏ nhé, chờ con học được nói chuyện, xem ba như thế nào giành mẹ với con nào!”