Lâm Hi Hi nhẹ nhàng đu đưa cái nôi, cảm giác được Tần Dịch Dương đứng dậy, cùng Lạc Thành đi sang một bên nhẹ giọng nói.
Nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng động tác trong tay không dám dừng lại vì như vậy cục cưng ngủ sẽ không yên ổn, thật vất vả buồn ngủ lắm mới dám nhắm mắt lại, cứ một lúc sau phải mở ra xem nàng còn ở đó hay không, bàn tay nhỏ bé hồng hào không ý thức mà nắm lại rồi mở ra, làm cho người ta có chút đau lòng.
Lâm Hi Hi vươn tay xuống dưới nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của con, rất lâu, cuối cùng nó mới ngủ say.
Tần Dịch Dương quả thật đã đi tới trước mặt nàng.
“Anh có việc có thể đi trước, tôi có thể chăm sóc con.” Nàng ngẩng mặt lên, ánh mắt trong veo dừng lại trên người hắn.
Tần Dịch Dương cúi người xuống, chậm rãi hôn lên môi nàng.
Lâm Hi Hi cả kinh, cũng không nghĩ Tần Dịch Dương sẽ ở đó mà hôn nàng. Cách một cái nôi, nàng không quá xúc động, tư thế nửa quỳ trên mặt đất có một dáng vẻ vô cùng quyến rũ, nàng cảm nhận được môi hắn bao trùm toàn bộ môi mình, không kiêng nể gì, mà ngày càng bạo dạn, Lạc Thành thấy một màn như vậy, đã biết điều mà thu ánh mắt lại xoay người rời đi.
“. . . . . .” Nàng ưm một tiếng, cảm giác được hắn cạy mở hàm răng của mình, hơi thở nóng bỏng xâm nhập mà tiến vào, bàn tay ấm áp giữ chặt cái gáy của nàng khiến cho nàng thuận theo mà thừa nhận, thật mạnh mẽ mà đoạt lấy ngọt ngào trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Nàng vô thức, bị đầu lưỡi nóng bỏng của hắn làm cho thần trí mê muội.
Tần Dịch Dương vẫn hôn môi nàng, bàn tay kéo nàng qua cái nôi ôm lại đây, dịu dàng tiến vào trong lồng ngực.
Thật là lâu như vậy hắn mới có thể làm càn.
Làm càn mà hôn nàng, dù cho nàng có đôi chút giãy giụa cũng không màng tới, nhẹ nhàng mà xoa lưng nàng, dịu dàng dùng lực ôm lấy nàng, mạnh mẽ mà dây dưa cùng môi nàng, chân mày hắn hơi hơi nhíu lại, giống như muốn đem nàng nuốt hết vào.
“Em biết không, dù có xảy ra chuyện gì thì một khắc anh cũng không muốn rời xa em.” Buông đôi môi của nàng ra, Tần Dịch Dương áp lên trán nàng nói “Hi Hi, anh chỉ rời đi có một lúc, em vẫn còn có thể ở lại đây, đúng không?”
Thực không biết đã bắt đầu từ lúc nào, hắn lại cảm thấy không tin tưởng như vậy.
Không có ra lệnh yêu cầu người hầu coi chừng nàng, chỉ cần nàng muốn, nàng có thể tùy ý rời khỏi tòa lâu đài bất cứ lúc nào, nàng có tự do như vậy.
Cổ tay mảnh khảnh để ở trong ngực hắn, hô hấp trở nên dồn dập vì những lời hắn nói, Âu phục của hắn nới lỏng, cách làn áo sơ mi mỏng là lồng ngực tráng kiện của hắn, chỉ trong chốc lát như vậy, Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy như không thể suy nghĩ được gì.
“Tôi không thể cam đoan mình sẽ không đi.” Nàng ăn ngay nói thật, ánh mắt trong veo nhưng lạnh lùng, duy trì lý trí của mình “Đây là anh đã đáp ứng tôi.”
Thời gian cứ trôi qua, nàng bất lực mà chống cự, cổ tay lại bị túm lại, ấn vào vị trí ngực trái của hắn, cảm nhận được nhịp tim đập, dồn dập của hắn. “. . . . Anh rất nhanh sẽ trở về.” Hắn lại hôn lên môi nàng, hiện tại nàng còn đang mê muội không thể nói gì.
Cửa phòng bị một lực mạnh mở ra, một người đàn ông cao ngất xuất hiện ở cửa.
Trông thấy cảnh tượng ám muội như vậy, hắn nhíu mi lại vừa định mở miệng nói nhưng lại chỉ có thể chậm rãi ngậm lại, khi nhìn rõ người phụ nữ đang nằm trong lồng ngực Tần Dịch Dương, cô gái kia khiến hắn chấn kinh, đôi mắt xanh lam trào lên một loại ý nghĩ sâu xa.
“Anh không có gọi em tại sao lại đột nhiên xông tới? Còn không mau trở về.” Thanh âm lạnh lùng của Tần Dịch Dương vang lên ngay bên tai.
Colin hoàn hồn, trên mặt khôi phục vẻ nghiêm trọng như cũ, mở miệng nói: “Anh, xin hãy mau lên một chút.”
Ánh mắt thâm sâu của Tần Dịch Dương chăm chú nhìn người con gái trong lồng ngực, buông nàng ra, một thân kiên quyết cùng lãnh liệt mà hướng cửa đi đến.
“Lạc Thành đã đến trước rồi, nếu lúc này thời cơ đã chín mùi mà nói, chúng ta có thể lần theo được dấu vết Bruce, hắn ta đừng hòng chạy thoát lần nữa.”
Colin có chút kích động, đi theo phía sau hắn.
“Ở lại đây, đừng đi theo anh.” Tần Dịch Dương đi thật nhanh, thản nhiên nói.
Sắc mặt Colin thay đổi: “Tại sao, em nói rồi em nhất định phải đi cùng anh.”
“Không có tại sao hết, ở lại!”
“Anh! Em nói rồi em sẽ vĩnh viễn đều đứng ở bên cạnh anh, chuyện của Bruce anh đã ngăn cản em không phải một lần hai lần, lúc này đây em sẽ không nghe lời anh lần nữa đâu, em cũng muốn cùng hắn ta tính sổ!”
Tần Dịch Dương bước chậm lại, ánh mắt lãnh liệt mà quay đầu lại nhìn hắn.
“Đối tượng mà hắn muốn trả thù không phải em, không cần ở trong này tự chuốc lấy phiền nhiễu, muốn nói tính sổ, anh mới phải tính toán sòng phẳng với hắn.” Đôi mắt hắn u tĩnh như nước như có ma lực ẩn sâu bên trong, làm cho Colin mơ hồ phát rét.
Quả thực hắn cũng có nghe nói, ở Trung Quốc có thời điểm anh trai hắn từng một mình bị tập kích, nguy hiểm cận kề nhưng dựa vào mình anh trai cũng có thể bình tĩnh đối phó, nhưng có tin còn kinh ngạc hơn là, vào đêm đó, Lâm cũng bị tập kích giống như vậy.
Colin định nói ra nhưng lại im lặng, cũng khó trách, chỉ có chuyện của Lâm mới có thể làm cho người như hắn không kể nguyên tắc gì mà không khống chế được. Lúc trước nghị viện có cuộc thảo luận bàn tính xem trước mắt có nên trược diện đối đầu với Bruce hay không, thái độ của anh trai chậm chạp dè chừng, phải biết rằng, Bruce giảo hoạt mà đem địa bàn ẩn nấp ở khu vực náo nhiệt, dễ trốn tránh, hơn nữa cũng biết đối phương kiêng dè vì tính mạng của người dân sẽ không hấp tấp mà tấn công trực diện, với tính cách của anh trai, tuyệt đối không có khả năng lấy mọi người làm vật tế hi sinh để thu phục bọn người này.
Mà lúc này đây, ánh mắt hắn sáng lóe lên khiến cho người ta không thể nắm bắn được hắn đang suy nghĩ điểm mấu chốt gì.
“Anh. . .” Hắn vẫn còn mè nheo cầu xin.
“Ở lại đây, đừng để anh biết em có nhúng tay vào dù chỉ một chút, nếu không em sẽ biết hậu quả!” Tần Dịch Dương lạnh lùng một tay nắm lấy cà vạt mà xoay người rời đi.
Colin ngạc nhiên mà đứng tại chỗ, vô vọng, tiện đà xoay người rời đi.
Cánh cửa chạm trổ hoa văn được đẩy ra, thân ảnh cao ngất to lớn của hắn một lần nữa xuất hiện trước mặt Lâm Hi Hi.
“Lâm!” Colin cực kì tươi cười, nhìn cô gái phương Đông xinh đẹp này.
Không biết vì sao, tuy rằng trước kia đã từng làm chuyện xấu đối với nàng, thế nhưng hiện tại ở Anh nhìn thấy nàng lại cảm thấy thân thiết như vậy, trong đôi mắt xanh lam của hắn tràn ngập sự ái mộ không hề che dấu.
“Colin?” Lâm Hi Hi còn nhớ rõ tên của hắn, nhẹ giọng mà chào hỏi.
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh cười lại càng to, đi tới cất cao giọng nói: “Tôi biết có một ngày nào đó cô sẽ đến Anh! Có một số việc không thể nghi ngờ, ví dụ như anh trai tôi nhất định chính là công tước, mà cô, sẽ nhất định đi theo anh đến Anh, tuy rằng trước kia đã xảy ra rất nhiều chuyện làm anh ấy bề bộn nhiều việc đến mệt chết đi, nhưng mà hiện tại có chút thời gian rảnh, anh ấy vẫn là đi tiếp cô, dự đoán của tôi quả nhiên đúng vậy.”