“Vị ŧıểυ thư này, cô có thể lên rồi.” Hộ sĩ cau mày ngưng mắt liếc nàng, nghĩ đến con gái càng đẹp lại càng không ra gì, cô gái trước mắt này cũng chưa được bao nhiêu tuổi, cũng đã không biết quan tâm đến sinh mạng con cái như vậy.
Bàn tay mảnh khảnh vịn chặt thành bàn mổ, Lâm Hi Hi cảm giác cả người tại đây ngay giây phút này không còn chút sức lực.
“Xin đừng làm chậm trễ thời gian được chứ? Cô cũng thấy rồi đấy, bên ngoài còn có bao nhiêu người đang xếp hàng, dám nạo thai thì phải dám chịu đau, thân thể không đau thì tim đau, được rồi, lên đi ….” Hộ sĩ kéo nàng một cái, lạnh lùng nói.
“Tôi hỏi cô rốt cuộc có lên hay không? !” Thấy nàng vẫn không nhúc nhích, hộ sĩ rốt cục bực mình.
Lâm Hi Hi lắc lắc đầu, chậm chạp mà kiên định, nước mắt từ đôi mắt trong veo từ từ xối xả, gắt gao cắn môi, lùi về phía sau.
“Tôi không làm . . . . . . Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi! Tôi không làm nữa!” một tia phòng tuyến cuối cùng trong đáy lòng bị công phá, Lâm Hi Hi khóc hét lên, lại nhanh chóng lui về phía sau, muốn chạy ra ngoài cửa.
“Cô là loại người thế nào, nói không làm là không làm hả?” Hộ sĩ chưa từng nhìn thấy tình huống như thế này, sắc mặt tối sầm kéo nàng lại, “Tôi cho cô biết tiền đã nộp là không thể lui, cô có muốn làm hay không?”
Thân ảnh nhỏ bé liều mạng giãy dụa kháng cự lại nhóm người trong phòng, mắt đẫm lệ, trong lòng đau nhức như đao cắt từng đợt từng đợt như sóng triều dâng lên, Lâm Hi Hi không để ý đến có bao nhiêu người đang nhìn mình, gào thét nói: “Tôi không làm, đó là con của tôi, vì sao tôi phải làm?”
Nàng cái gì cũng không kịp làm, xoay người, tay run rẩy nắm chặt tay chốt cửa.
Mà ở giây phút kia, khi mà nàng vùng vẫy chạy thoát khỏi căn phòng này, ánh mắt đau đớn kia cũng không thể nhẫn nhịn được thêm nữa, hắn vội vã đuổi theo thân ảnh mảnh khảnh yếu ớt kia.
Lâm Hi Hi sợ hãi chạy trối chết, nàng vô định mà chạy, chỉ cần thoát khỏi nơi đáng sợ này, nơi muốn cướp đi con của nàng. Bước chân nghiêng ngả lảo đảo hết va vào người này lại va vào người kia, nàng thất thần.
Bỗng dưng có một người đàn ông đi ngược chiều va vào nàng, trong mông lung nàng nói lời xin lỗi, muốn tránh sang bên cạnh đi tiếp, nhưng người đàn ông đó lại vẫn cản đường của nàng. Nàng cảm giác hít phải cái gì đó, khiến đầu óc choáng váng.
Một hộ sĩ đi ngược chiều nhìn thấy nàng và người đàn ông khả nghi ở bên cạnh vội hỏi: “ŧıểυ thư, cô không sao chứ? Có cần tôi giúp đỡ gì không?” Hộ sĩ khó hiểu nhìn nàng.
Nàng lắc đầu, cố thanh tỉnh nói: “Tôi không sao, vẫn ổn, cảm ơn.”
ŧıểυ thư hộ sĩ nghe được câu trả lời của nàng, nhưng vẫn không yên tâm cố nói một câu trước khi đi: “Nếu có vấn đề gì cứ nói tôi, tôi đi trước.”
Nói xong cô ta bước đi.
Lâm Hi Hi lảo đảo chống tay vào tường, người đàn ông kia vội đỡ lấy nàng, trong ý thức mông lung nàng nghe được hắn nói một câu: “Xin lỗi, tôi không cố ý hại cô và con của cô, tôi chỉ muốn đưa cô về Anh.”
Nàng lo sợ, muốn hét lên, “Không, ai đó đến cứu tôi, cứu con của tôi, cứu….” Rồi chìm vào mê mang.
Khi người đàn ông kia vừa quay người lại, đã lãnh trọn một cú đấm thép vào mặt, loạng choạng, người trên tay bị cướp mất.
Người đàn ông không có kịp chú ý tới hắn ra tay như thế nào, chỉ biết là cằm dưới truyền đến một trận đau nhức vỡ vụn, hắn đau đớn rên lên một tiếng: “A. .”
Sau đó cảm giác cả người bị nhấc lên, bụng bị người đàn ông đối diện hung hăng dùng đầu gối húc vào, cả thân thể đều dâng lên một cỗ đau nhức, hoàn toàn đau đớn co rút.
“Đừng. . . .” khuôn mặt người đàn ông kia đều tím ngắt, một câu đều không nói được, dựa vào vách tường xụi lơ xuống đất.
Trên cằm có đau đớn vô cùng thê thảm, người đàn ông ôm bụng tựa như trẻ con gắt gao cuộn mình lại, không thể động đậy, bỗng có một tiếng hét chói tai vang lên, không ai dám đến gần bọn họ.
Tần Dịch Dương dứt khoát thu tay lại, cổ tay gân xanh nổi lên giữa những chiếc cúc kim loại sáng bóng cao quý, vẻ mặt lãnh đạm như băng, ngồi xổm người xuống, cúi đầu nhìn sắc mặt vô cùng thống khổ của người đàn ông kia, lãnh đạm nói một câu: “Tao mặc kệ là ai sai mày đến, chừa cho mày cái mạng trở về nói với hắn, đừng có đụng vào người phụ nữ của tao, nếu không tao sẽ làm cho chúng nó vĩnh viễn cũng không thể mở miệng ra mà nói nổi một câu.”
Bụng bị đau nhức như là xẻ thịt, cả khuôn mặt người đàn ông kia đều tím bầm, đầu toát mồ hôi lạnh, nghe thấy lời của hắn, cố chết từ trên mặt đất đứng lên, ôm bụng lảo đảo chạy đi ra ngoài.
Đôi mắt sau gọng kính của Lạc Thành có chút gợn sóng, như là đang nghĩ tới cái gì.
“Hiện tại có thể xuống tay với cô ấy, kỳ thật cũng chỉ có vài người . . . . Có thể là người của Bruce bên Anh, hoặc chính là Lan phu nhân, nhưng hẳn là người sau, bởi vì Bruce mà ra tay cũng sẽ không nhẹ vậy đâu.”
Chỉ là hôn mê mà thôi, nếu như là đối thủ cạnh tranh tham tuyển cháu của hoàng hậu bên Anh cũng là anh họ của Tần Dịch Dương kẻ máu lạnh thị huyết mà tự phụ kia ra tay, như vậy hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Sắc mặt Tần Dịch Dương cũng không tốt cho lắm, đem Lâm Hi Hi từ trên tay hắn tiếp nhận đến, ánh mắt thâm thúy vô cùng lãnh liệt.
Lạc Thành thấy hắn hít một ngụm khí lạnh, quả nhiên là trong tình yêu, người đàn ông cũng trở nên suy yếu.
“Quay về Tần trạch?” Hắn nhỏ giọng hỏi ý kiến của Tần Dịch Dương: “Tôi lái xe?”
Người trong lồng ngực có chút giật mình, khuôn mặt ngọt ngào tái nhợt khiến người ta đau lòng, đôi mày thanh tú nhíu lại, lại chậm rãi buông ra. Tần Dịch Dương im lặng một hồi, điều chỉnh gáy của nàng làm cho nàng thoải mái dựa vào lồng ngực chính mình, nhẹ giọng nói: “Đi nhà trọ của Bác Viễn.”
Căn phòng thanh tĩnh, vẫn im lặng như trước khi nàng rời đi.
Lạc Thành đem chìa khóa đặt trên bàn trà, do dự một hồi mới mở miệng hỏi: “Ngài không đưa cô ấy quay về Tần trạch sao?”
Vinson đều không phải muốn tìm thấy cô ấy, đem cô ấy trở về sao? Vì sao hiện tại người đã nằm ở trong ngực, lại tình nguyện mang nàng đến nơi này? “Cô ấy không thích. . .” Tần Dịch Dương thản nhiên nói ra những lời này, đem nàng an bài thật tốt.