“Nhạc Phong, đã lâu không gặp…” Tống Viện Y dựa người vào cửa, chợt có cảm giác bất lực, nhỏ giọng thì thào trả lời.
Mỗi lần nhìn thấy Nhạc Phong, trong lòng cô luôn dấy lên cảm giác đau xót hòa cùng chút ấm áp. Tuy rằng mới nghe Hi Hi khẳng định bọn họ chia tay rồi, nhưng cô vẫn chắc chẳn bọn họ chỉ là cãi nhau như mọi lần thế thôi thế nên cô cũng không có lí do gì lại không cho Nhạc Phong vào nhà.
“Hi Hi đâu?” hai tay Nhạc Phong đút trong túi quần, ôn nhu cười, nhẹ nhàng hỏi.
Tống Viện Y ngẩn người nhìn, tay chỉ về hướng ghế sofa.
Trên chiếc ghế sofa màu nâu nhạt, sắc mặt của nàng khẽ biến thành tái nhợt, theo bản năng nàng vội cuộn mình phòng vệ.
Nhạc Phong lướt mắt khắp người nàng, mải mê không dứt ra được.
“Viện Y…Tôi cùng Hi Hi có chuyện riêng cần nói với nhau, cô ra ngoài đi dạo một lát được không?” Nhạc Phong chậm rãi nói từng chữ, ngước ánh mắt chờ đợi về phía cô.
Tống Viện Y chợt hiểu ý, liên tục gật đầu: “Được được.”
Cô hiểu rõ hai người bọn họ đang có chiến tranh lạnh, đương nhiên là phải tốn chút thời gian để giải quyết. Cô vội bước đi, nhỏ giọng nói: “Nhạc Phong, anh đừng có to tiếng quá, tâm trạng của Hi Hi hiện tại không được tốt cho lắm…”
Nhạc Phong cười, không nói lời nào.
“Viện Y…” Lâm Hi Hi chợt thấy căng thẳng, ánh mắt hốt hoảng nhìn theo Viện Y.
Tống Viện Y cười cười, trấn an nàng. Cô cầm ví lên, bước ra ngoài. “Không có việc gì đâu, hai người cứ thong thả trò chuyện…”
Khoảng không gian chợt trở nên ngột ngạt, im ắng. Lâm Hi Hi cảm giác mình sắp nghẹt thở. Nàng đứng dậy, không muốn nhìn thấy hắn. Nàng cũng muốn ra ngoài. Nhạc Phong cười tủm tỉm, trong nháy mắt ôm chặt eo nàng, quyết không nới lỏng vòng tay làm nàng trào dâng lên cơn đau.
“Hi Hi…Hi Hi, em định chạy đi đâu? Hả?” Nhạc Phong vẫn ôm chặt nàng, cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, vội trấn an nàng.
Đột nhiên bị hắn ôm lấy, còn bị ghìm chặt lại. Nàng cảm giác được bàn tay của hắn đang vuốt ve tóc nàng. Lâm Hi Hi sợ hãi, run rẩy ngước mắt nhìn hắn: “Chúng ta đã chia tay rồi, Nhạc Phong, anh còn đến đây làm gì?”
Nghe thấy hai chữ “Chia tay.”, Nhạc Phong cười rộ lên làm người nàng chợt cứng lại.
“Chia tay? Hi Hi…Anh còn chưa đồng ý, em định chia tay với ai đây?” Nhạc Phong hung hăng nắm cằm nàng, dần dần tăng thêm lực làm nàng đau, trong nháy mắt đôi mắt đã ươn ướt. “Anh đối với em không tốt sao? Anh đã yêu em, nhìn xem, em đáp trả anh thế nào? Nói tôi biết, tối qua cô đã hầu hạ chu đáo người đàn ông đó phải không? Cô có biết hắn ta chính là “gà đẻ trứng vàng” của tôi không hả?”
Hàm dưới của nàng đau đớn khôn xiết. Nàng có cảm giác như mình đang ở Địa Ngục.
“Thả tôi ra…Buông ra!” Nàng kịch liệt giãy dụa, hệt như một đáo hoa bách hợp yếu ớt bị một lực đa͙σ hung ác tàn phá. “Nhạc Phong, anh cút đi cho tôi! Cút đi càng xa càng tốt! Tôi hận anh…”
“Hận tôi?” Nhạc Phong thấp giọng cười, cánh tay như sắt thép bao vây lấy nàng. “Hi Hi…tôi cũng rất hận cô…Tôi cũng đã yêu thương cô, cô muốn gì tôi đều đáp ứng cho cô, cô không muốn kết hôn tôi cũng nhân nhượng chiều theo ý cô. Thế nhưng cô cho tôi được cái gì nào? Hi Hi, ngay cả sự trung thành cô cũng không cho tôi…”
Nhạc Phong cười như điên như dại, đôi mắt lộ vẻ khát máu cuồng bạo, bóp lấy gáy nàng, buộc nàng phải ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm lệ nhìn hắn, gằn từng chữ: “Thân thể cô rõ ràng là đã dơ bẩn, lại còn cố làm ra vẻ thuần khiết đoan trang, so với kĩ nữ còn đê tiện hơn nhiều…”