Trở về biệt thự của Tề Phong, trong khi cô tắm rửa, hắn tranh thủ gọi điện thoại cho Trần Phương Thy báo tin tốt lành.
Khi biết được tin con trai đã âm thầm kết hôn mà không hề thông báo cho bà nửa lời, bà tức tối mắng cho hắn một trận ra trò. Mắng đã mồm rồi, bà lại không khỏi cao hứng mà lật mặt ba trăm sáu mươi độ khen hắn không ngớt lời.
Con dâu bảo bối đã gả tới, bà làm sao lại không vui vẻ đây? Nếu mà bà nội hắn hay tin, không chừng còn vui vẻ hơn gấp bội.
Dặn dò bà ngày mai gọi cho ba mẹ cô xong xuôi, hắn cuối cùng cũng an tâm cúp điện thoại thở phào một hơi. Còn về việc làm sao để cùng cô tổ chức hôn lễ, e là còn phải trường kỳ kháng chiến, trừ khi khúc mắc của cô được gỡ bỏ, cô bằng lòng cùng hắn chia sẻ quá khứ.
Nhưng mà hắn dường như thấy cái ngày ấy xa xôi diệu vợi quá!
Bước trở lại phòng, Tần Nhã Linh cũng vừa vặn tắm xong. Nhìn thân ảnh kiều diễm trong chiếc váy ngủ mỏng manh, hạ thân hắn không khỏi rục rịch. Hắn lặng lẽ nuốt nước miếng, đặt điện thoại lên bàn, sau đó đi thẳng vào nhà vệ sinh mà không nói với cô câu nào. Hắn chính là muốn nhanh một chút đi tắm nước lạnh, bởi vì chỉ sợ nhìn cô nhiều thêm một giây, hắn sẽ ngay lập tức muốn "ăn" cô.
Cô ngơ ngác nhìn hắn nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, tiếp tục cầm khăn lau tóc sau đó đi tìm máy sấy tóc. Xong xuôi thì người nào đó cũng đã trở ra với mái tóc ướt.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn khẽ cười: "Anh ngồi đây đi, em giúp anh sấy tóc."
Hắn chậm chạp đi đến chỗ cô ngồi xuống. Có trời mới biết hắn tắm nước lạnh để hạ hoả khó chịu đến thế nào, bây giờ nhìn thấy nụ cười của cô hắn lại bắt đầu thấy miệng đắng lưỡi khô rồi.
Ngón tay thon dài cào cào mái tóc ngắn của hắn, thi thoảng chạm vào da đầu khiến cho hắn nhột nhạt ngứa ngáy. Tóc còn chưa khô mà hắn đã đầu hàng trào thua, không thể chống đỡ được nữa bèn giơ tay cầm lấy máy sấy trong tay cô tắt đi, ném lên tủ đầu giường, sau đó vòng tay ôm lấy cô đặt trên đùi mình.
Cô bị doạ không nhẹ, lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy? Tóc anh còn chưa sấy khô mà."
"Không sao, cũng sắp khô rồi."
Hắn dựa vào hõm cổ cô hít hà. Hương thơm quen thuộc từ cơ thể cô quẩn quanh trên chóp mũi khiến hắn thực sự mê luyến, hắn không thể kiềm chế được nữa nếu cô cứ tiếp tục làm hắn thấy ngứa ngáy.
Hít sâu một hơi ổn định tâm tình, hắn khàn khàn cất giọng: "Em chưa từng nói gì về anh với người nhà em sao?"
Tần Nhã Linh khẽ cụp mắt xuống, thều thào nói: "Chẳng phải hôm qua em mới biết chồng em là ai sao?"
Người nào đó thở dài một hơi. Đây có được coi là tự bê đá đập vào chân mình không?
Được rồi, cô nói như vậy rồi thì hắn chịu thua, trách móc gì được nữa. Cũng may từ ngày muốn cùng cô tiến tới, hắn đã sớm cùng ba mẹ cô gặp mặt nói chuyện, tuy chỉ qua FaceTime nhưng cũng không vì vậy mà khiến cho ba mẹ cô ác cảm, cho nên hôm nay khi gặp trực tiếp rồi mới có thể dễ dàng được thông qua như vậy. Hắn cũng nên cảm thấy may mắn vì có được ba mẹ vợ hiểu lý lẽ không nhỉ?
Hắn gảy nhẹ mũi cô một cái, nửa mắng nửa dỗ dành: "Vậy sau này nhớ nói tốt chồng em với người nhà một tí, chồng em không muốn bị người nhà vợ ghét bỏ đâu."
Cô mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên. Chồng em tốt như vậy, em và cả nhà em đương nhiên đều thích, ghét bỏ cái gì?"
"Phải không?"
"Hôm nay anh không phải thấy rồi sao?"
Hắn cười như không cười: "Có lẽ vậy. Nhưng mà, anh thích em gọi anh là chồng hơn, nghe rất êm tai lại có cảm giác tồn tại. Nào, mau gọi lại!"
Cô liếc hắn, từ chối lời yêu cầu xấu hổ này, định bụng trèo xuống khỏi người hắn nằm xuống giường nhưng hắn dường như đã nhìn thấu ý đồ của cô, cánh tay tăng thêm lực giữ chặt eo cô.
"Anh mau buông!" Cô giãy dụa.
"Không buông!" Hắn không chịu thoả hiệp.
Giãy dụa mãi mà không có tí xoay chuyển nào, Tần Nhã Linh bỏ cuộc ngồi im trên đùi hắn, tỏ ra giận dỗi không thèm nhìn hắn nữa.
Nhìn dáng vẻ ngoan cố rồi chịu thua của cô, hắn âm thầm cười. Con nhím này da mặt mỏng nhưng gai cũng nhọn không vừa đâu, cần phải uốn nắn thêm. Tình thú giữa vợ chồng son, không thể cứ thế mà bỏ đi được.
Hắn phì cười, tựa cằm lên vai cô làm bộ thở dài: "Được rồi, không ép em nữa. Chuyện gia đình đã giải quyết xong, không còn vướng bận gì nữa đúng không?"
Cô gật đầu cười: "Vâng, tất cả đều tốt rồi."
"Vậy em muốn khi nào ngồi vào vị trí kia để anh sắp xếp?"
Nghe hắn đề cập đến vấn đề này, sống lưng Tần Nhã Linh chợt cứng đờ. Hắn đang ôm cô nên cũng cảm nhận rõ ràng sự biến hoá đó.
"Em không cần phải cảm thấy khó khăn như vậy. Đây là thoả thuận giữa chúng ta, anh chỉ đang làm theo đúng thoả thuận. Còn lý do, anh cũng không gượng ép, khi nào em cảm thấy đủ tin tưởng anh thì nói với anh, anh sẵn sàng lắng nghe và cùng em chia sẻ. Chúng ta đã là vợ chồng, cho nên không cần phải tỏ ra xa lạ với anh, hiểu không?"
Cô lắc đầu: "Không, a Phong, em không cần vị trí đấy nữa."
Hắn ngồi thẳng người, đặt cô xuống giường ngồi đối diện với mình, mi tâm nhíu chặt nhìn cô: "Vì sao? Em đã đánh đổi cả đời mình để đổi lấy vị trí đó, bây giờ lại nói không cần là thế nào? Em rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?"
Nhìn vào ánh mắt lo lắng của hắn, không hiểu sao cô lại thấy an tâm và bình yên đến lạ.
Ngày đó trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất là muốn trả thù nên đã liều lĩnh bất chấp tất cả mà không nghĩ tới hậu quả. Sau đó liền hối hận bởi vì sự cố chấp của bản thân mà đánh mất người mình thật lòng yêu thương.
Cũng may mọi thứ đã được cứu vãn khi tình yêu đã nhận lại được. Bây giờ cô muốn trân trọng người đàn ông này, muốn vì hắn mà buông bỏ tất cả những uất ức tủi nhục trước kia đã phải gánh chịu.
Nếu như để so sánh, cô vẫn cảm thấy bản thân hiện tại lời to rồi, vậy thì còn cần thiết đánh mất thời gian và tinh lực vào chuyện trả thù gã đàn ông tệ bạc kia hay không? Cô thà rằng dùng thời gian đó để ở bên cạnh hắn, dồn hết tinh lực yêu thương hắn bù đắp những tổn thương đã gây ra cho hắn còn hơn.
Kiếp này của cô có hắn là đủ rồi, cô chẳng còn mong cầu gì nữa hết.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt thâm tình của hắn, trao cho hắn ánh mắt tương tự, cầm lấy tay hắn mỉm cười nói: "A Phong, trước đây là vì em suy nghĩ chưa đủ chín chắn nên mới khiến cho chúng ta suýt chút nữa bỏ mất nhau. Bây giờ em đã thông suốt rồi, em không còn muốn bất cứ thứ gì nữa, em có anh là đủ rồi."
Tề Phong trong lòng như nở hoa. Điều hắn mong cầu bấy lâu nay được nghe chính miệng cô nói ra lại khiến hắn có chút thụ sủng nhược kinh. Hắn tự hỏi nên tỏ thái độ như thế nào để diễn tả tâm tình của mình lúc này cho cô hiểu. Cuối cùng hắn lại cứ như người bị chết đứng, đơ ra như khúc gỗ cứ thế nhìn cô không nói năng gì.
Tần Nhã Linh lại không hiểu được nội tâm hắn, tỏ ra bất an: "Anh không đồng tình sao?"
Hắn hồi thần, mày rậm vẫn nhíu chặt: "Em thật sự vì anh mà từ bỏ hết sao?"
Cô gật đầu khẳng định: "Vâng, em không muốn vì sự cố chấp của mình mà tiêu tốn thời gian vô ích nữa. Em thà rằng dành toàn bộ thời gian để ở cạnh anh còn hơn."
Hăn giữ lấy cằm cô hỏi lại thêm một lần: "Cam tâm sao? Không hối hận sao?"
Cô khẽ cười: "Sẽ không!"
Khoé miệng hắn kéo căng ra, chớp lấy thời cơ nói ra mong muốn của mình: "Vậy chúng ta hủy bỏ hợp đồng, tổ chức hôn lễ sớm được không? Một năm thật sự rất lâu, anh đợi không được."
"Anh muốn khi nào?"
"Tháng sau."
Trên trán Tần Nhã Linh xẹt qua ba vạch đen. Một tháng? Này không phải sớm bình thường đâu mà là quá sớm rồi. Tổ chức hôn lễ đâu phải chuyện đơn giản, biết bao nhiêu việc phải chuẩn bị, làm sao trong vòng một tháng có thể lo liệu được?
"Anh không nghĩ quá sớm à?"
Hắn lắc đầu: "Nếu có thể, anh muốn tuần sau cơ. Chỉ là ba mẹ anh còn phải sắp xếp để về đây một chuyến nên không kịp. Một tháng là ổn rồi."
"Nhưng rất nhiều thứ phải chuẩn bị."
"Đều có người thay chúng ta làm, em chỉ việc ngồi đó đợi làm cô dâu của anh là được."
Cô ôm trán lắc đầu: "Anh cho em chút thời gian tiêu hoá đi."
Thấy cô không phản đối, khoé miệng hắn nhếch lên nở nụ cười gian xảo. Chỉ muốn cùng cô đề cập một chút nhưng không ngờ cô lại chịu cân nhắc rồi.
Ngày mai hắn phải nói ba mẹ hắn mau sắp xếp trở về nước một chuyến bàn chuyện cưới xin mới được.
Nhẫn cầu hôn đã có, nhưng phải cầu hôn như thế nào thì được nhỉ? Phải suy nghĩ một chút mới được.
Tiếp đến là cho người làm nhẫn cưới, áo cưới rồi chuẩn bị hôn lễ các kiểu. Hắn nhất định phải cho cô một hôn lễ thế kỷ hoành tráng, để cho cô cả đời khó quên.
"Được, vậy em từ từ suy nghĩ. Bây giờ đi ngủ thôi."
Dứt lời, hắn nhào tới ôm cô hôn ngấu nghiến, bắt đầu một màn mây mưa trước khi chìm vào mộng đẹp.