Những ngày cuối tháng hai ở San Jose mưa thỉnh thoảng vẫn còn rả rích một vài nơi, trên đồi sương mù có lúc dày đặc, khiến cho tiết trời se lạnh vào lúc tản sáng.
Một ngày mới lại bắt đầu, cũng là ngày đầu tiên sống xa gia đình ở một nơi lần đầu tiên đặt chân đến, cho dù trước đó phải bay đường dài vượt đại dương hơn hai mươi tư tiếng và sự thay đổi đột ngột mũi giờ cũng như thời tiết, đồng hồ sinh học của Tần Nhã Linh vẫn không thay đổi.
Lấy điện thoại mở bản đồ tra cứu địa hình xung quanh và cố gắng ghi nhớ trong đầu, cô thư thái bước ra khỏi nhà và làm công việc mà sáng nào cô cũng cố gắng duy trì - chạy bộ.
Rùng mình một cái trước tiết trời se lạnh, cô đóng cửa và bắt đầu chạy dọc theo con đường trước mặt.
Dong dỏng trong bộ đồ thể ȶᏂασ màu trắng, mái tóc dài buộc cao hiển hiện chiếc tai nghe Bluetooth, cái mũi và đôi gò má hơi ửng đỏ vì lạnh lại khiến cho khuôn mặt xinh đẹp như búp bê thêm phần tràn ngập sức sống.
Tần Nhã Linh cầm trên tay chiếc điện thoại di động tìm đến dãy số quen thuộc bấm gọi đi, sau đó cho vào túi quần và tiếp tục chạy bước đều.
Không quá ba hồi chuông, đầu bên kia đã vang lên thanh âm trả lời: "Xin chào!"
Cô mỉm cười: "Mẹ, là con, Nhã Nhã."
Hà Bội Như không nén được kinh ngạc: "Thật là con sao? Vì sao lại dậy sớm như vậy? Không nghỉ ngơi thêm cho khoẻ?"
San Jose và nơi gia đình cô sống chênh lệch đúng mười hai tiếng, có lẽ vì vậy mà nhận được cuộc gọi đường dài của con gái vào lúc này mới khiến bà không khỏi sửng sốt.
"Bên này đã hơn sáu giờ sáng rồi nên con đang chạy bộ. Giờ giấc hai nơi đối lập nên tối qua con không gọi được sợ làm phiền giấc ngủ của mọi người. Giờ con gọi để báo bình an cho cả nhà, con bên này rất tốt cho nên mọi người không cần lo lắng."
Mẹ cô cười hài lòng: "Vậy thì tốt. Một mình bên đấy thì phải biết tự chăm sóc bản thân nghe chưa, làm gì thì làm cũng phải ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, không cần làm việc quá sức mà tổn hại sức khoẻ."
"Con biết tự chăm sóc cho mình, con có phải trẻ con đâu!"
Tần Nhã Linh âm thầm cười khổ. Cô đã hai mươi lăm tuổi rồi mà sao ai cũng xem cô như trẻ con thế nhỉ? Hết Trịnh Ân giờ lại đến mẹ!
Ài, đến khi nào người trong nhà mới nhận ra cô đã là người trưởng thành rồi đây? Chị song sinh với cô sao chẳng thấy ai nhắc nhở, đến thằng út cũng chẳng được "quan tâm" như cô.
"Vậy thì tốt, có thời gian rảnh thì đi đó đây cho khuây khỏa. Con thế nào mà mẹ còn không hiểu sao!" Mẹ cô ra điều trách móc.
"Con biết rồi mà, mẹ không cần... A...!"
Tần Nhã Linh còn chưa nói hết câu thì bỗng kêu thất thanh.
Vì mải mê nói chuyện với Hà Bội Như mà cô đã đụng trúng một người trước mặt, liền vội vàng nói tiếng xin lỗi bằng tiếng bản địa nơi này: "Thật xin lỗi!"
Người bị đụng trúng là một thanh niên khá cao to, mái tóc màu đen hơi rối trước trán, màu da vàng điển hình của người châu Á, so với vóc dáng của cô chưa đến một mét bảy thì cao hơn cô gần cái đầu, ước chừng anh ta phải cao gần một mét chín.
Nhìn thấy người va vào mình là một cô bé xinh xắn, anh ta không tỏ vẻ trách cứ mà mỉm cười vui vẻ nói: "Không sao!" Kèm theo một nụ cười mỉm nơi khoé miệng.
Tần Nhã Linh nở nụ cười khách sáo với anh ta tỏ vẻ xin lỗi đồng thời nói tiếng cảm ơn.
Trong phút chốc, anh ta chợt sững sờ trước khuôn mặt đang nở nụ cười như một đóa hoa. Tuy chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng mọi biến hóa trên gương mặt cô đều đã được anh thu vào đáy mắt.
Vẻ tươi cười xen lẫn vẻ áy náy đều hiện lên cả trên gương mặt khiến anh ngây ngẩn, đôi chân tựa như hóa đá không di chuyển được, miệng cũng không thể nói thành câu, tựa như một người bị sét đánh trúng.
Cho đến lúc cô đã rời khỏi tầm mắt và khuất dạng sau những hàng cây, anh ta mới bừng tỉnh, nhưng chỉ còn lại sự hụt hẫng tiếc nuối vì chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Nụ cười trên khoé miệng anh ta dần kéo căng ra như thể phát hiện ra hành tinh mới.
Xin lỗi người đàn ông mình vừa đụng phải, Tần Nhã Linh tiếp tục chạy bộ và trò chuyện với mẹ cô khi trên tai nghe phát ra tiếng gọi.
"Dạ con không sao, chỉ là vô ý đụng trúng người thôi mẹ!"
"Ừ, không có chuyện gì thì tốt."
Mẹ cô thở phào một hơi rồi nói tiếp: "Vậy con chạy bộ tiếp đi, chú ý nhìn đường một chút. Nhớ giữ gìn sức khoẻ đó, có chuyện gì thì báo cho ba mẹ biết nghe chưa!"
"Dạ con biết rồi. Mẹ cũng giữ gìn sức khoẻ. Cho con gửi lời hỏi thăm đến mọi người."
"Ừm, vậy mẹ cúp máy đây. Rảnh rỗi nhớ gọi điện thoại về cho mẹ đấy!"
"Vâng, con chào mẹ!"
Sau khi cúp điện thoại, Tần Nhã Linh tiếp tục chạy dọc quanh con đường trước khu nhà tầm hơn hai cây số, người cũng thấm mệt nên cô trở về nhà, lúc này cũng đã hơn bảy giờ sáng.
Thời gian làm việc và tan tầm ở Mỹ khác biệt so với trong nước nên lúc này mọi người trong nhà Trịnh Ân vẫn còn chưa thức giấc.
Cô vui vẻ bước vào gian bếp, mở tủ lạnh và lấy đồ làm bữa sáng. Đây cũng là thói quen hàng ngày của cô, làm bữa sáng cho cả nhà sau khi chạy bộ về. Xong xuôi đâu đấy cô lên phòng tắm rửa thay đồ.
Một lát sau cô trở lại thì lúc này đã xuất hiện vài người. Cô vui vẻ chào hỏi: "Con chào bác, chào anh chị!"
Tần Thu Ngọc tươi cười: "Chào cháu!"
"Dạ, con làm bữa sáng cho cả nhà rồi, mọi người ăn thử nhé!" Cô vừa nói vừa tiến về phía nhà bếp.
"Sao lại để phiền em thế này!" Tiêu Thục Quyên nở nụ cười áy náy.
Từ ngày lấy chồng rồi sang Mỹ, Tiêu Thục Quyên nghiễm nhiên trở thành bà nội trợ đảm đang của cả gia đình Tần Thu Ngọc. Chị luôn vui vẻ hoàn thành tốt công việc của mình mà không hề oán trách nửa lời.
Đã từng có lần cô hỏi chị ấy có tiếc nuối không khi phải từ bỏ tất cả những cố gắng trước đây mà về nhà làm một người vợ hiền dâu thảo?
Chị ấy nói rằng: "Khi em yêu một người nào đó nhiều hơn những gì em nghĩ, thì những cố gắng trước đó chỉ là bàn đạp để em bước đến hạnh phúc mà em mong muốn. Cho nên chẳng có gì đáng để tiếc nuối cả."
Khi đó cô hoàn toàn không hiểu những lời của chị ấy cho đến khi cô rơi vào lưới tình của Trần Trung Đức.
Sau khi nhận lời cầu hôn của hắn, cô bắt đầu chuyên tâm học nấu ăn, học mẹ mình cách làm một người vợ đảm đang, còn lên kế hoạch hẳn hoi cho cuộc sống sau kết hôn.
Đáng tiếc, cô không có cơ hội để trở thành một người như Tiêu Thục Quyên.
Nhưng ngẫm lại thì trong cái rủi có cái may. Ít nhất cô biết được chân tướng trước khi kết hôn, dù chết một lần nhưng vẫn có cơ hội sống lại.
Có lẽ đời này của cô sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới những chuyện hoang đường đó nữa, bởi vì cô sẽ chẳng thể nào có thể yêu được ai nữa rồi.
Gạt xúc cảm trong lòng sang một bên, Tần Nhã Linh khẽ cười: "Có phiền gì đâu chị, ở nhà em cũng thường xuyên làm nên quen rồi. Mọi người dùng thử xem có hợp khẩu vị không?"
Vừa nói cô vừa bật bếp hâm nóng nồi nước dùng trên bếp. Món cô nấu hôm nay là hủ tíu nam vang. Đồ trong tủ lạnh không đủ nguyên liệu nên cô có vẻ không tự tin lắm khi nấu món này, nhưng vẫn cố gắng làm một cách hoàn hảo nhất.
Tiêu Thục Quyên hớn hở đi đến bên cạnh cô: "Wow... Nhìn hấp dẫn nha, chị không rành nấu mấy món này, mấy bữa nấu thử ai cũng kêu ăn như nước luộc thịt. Hôm nay có lộc ăn rồi!"
Chỉ vài phút sau, cả bàn ăn đã đông đủ người từ nhỏ đến lớn. Tần Nhã Linh vui vẻ lấy cho mỗi người một tô. Trên mặt ai nấy đều là sự háo hức khó giấu.
Thoáng chốc cũng dùng xong bữa sáng, ai cũng đều tấm tắc khen không ngớt lời. Đến ngay cả con gái Trịnh Ân, mới năm tuổi cũng biết nịnh nọt khen ngon mà ăn hết một tô không chừa miếng nào. Đây là lần đầu tiên con bé ăn hết phần ăn của mình vì nó rất kén ăn, chứng tỏ tài nấu nướng của cô không chê vào đâu được.
Thấy mọi người khen như vậy Tần Nhã Linh thấy thỏa mãn trong lòng. Đối với cô, việc mình làm được khiến mọi người vui vẻ là cô thấy mãn nguyện.
Bản thân cô cũng luôn cho rằng, khiến bản thân trở nên bận rộn thì sẽ không có thời gian nghĩ ngợi lung tung, sẽ không khiến người thân phải buồn, phải lo lắng, cuộc sống cũng sẽ dễ chịu hơn nhiều.