Đầu tháng mười hai, CMC diễn ra cuộc họp cổ đông như mọi năm.
Tại phòng họp lớn trên tầng cao nhất, tất cả các gương mặt quen thuộc trong ban quản trị đều đã có mặt đầy đủ, chỉ chờ đến đúng giờ liền sẽ bắt đầu triển khai cuộc họp.
Lúc này bên dưới đại sảnh CMC, một đoàn người tây trang chỉnh tề hơn mười người kéo vào, mà dẫn đầu là một người phụ nữ xinh đẹp diện trong bộ vest công sở được cắt may vừa vặn tôn lên dáng người thon thả của cô, vừa quyến rũ, vừa chững chạc đến phụ nữ cũng phải ghen tị.
Bảo vệ công ty không thể ngăn chặn đoàn người tiến vào vì trong đoàn người đến cũng có vệ sĩ đi theo, người dẫn đường, người bọc hậu ngăn cản tất cả những ai có ý định tiếp cận.
Lễ tân khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Tần Nhã Linh thì không khỏi sửng sốt mà tiến đến hỏi han.
"Tần Nhã Linh, là cô sao?"
Trước đây khi còn làm việc ở CMC, cô xem như cũng khá hoà đồng với đồng nghiệp, bất kể nam nữ già trẻ, ai cũng đều yêu quý cô cho dù cô còn mang thân phận bạn gái của con trai chủ tịch tập đoàn. Chỉ riêng những người có ý định xen vào mối quan hệ của cô và Trần Trung Đức thì mới mới cảm thấy cô chướng mắt mà thôi.
Nhìn người đến, Tần Nhã Linh vui vẻ đối cô ta gật đầu: "Ừm, ŧıểυ Tâm, lâu rồi không gặp. Cô vẫn khoẻ chứ?"
Cô nàng lễ tân Chu Hiểu Tâm tỏ ra vô cùng vui vẻ khi thấy Tần Nhã Linh vẫn chịu nhận người quen. Tuy vậy cô nàng cũng không tránh khỏi hoang mang khi nhìn thấy cô dẫn đầu đoàn người đi vào công ty bất chấp sự ngăn cản của bảo vệ.
"Cô hôm nay đến đây có việc gì sao? Còn những người này là ai, cùng cô đến sao?"
Tần Nhã Linh vẫn giữ nụ cười thân thiện trên môi, hướng Chu Hiểu Tâm gật đầu: "Ừm, hôm nay tôi có việc quan trọng ở cuộc họp cổ đông. Cho nên cô cùng mọi người cứ làm việc bình thường đi, cũng không cần thông báo lên trên, tôi tự có chủ ý của mình."
Chu Hiểu Tâm vẫn chưa bị thuyết phục, tỏ ra áy náy nói: "Nhưng mà bổn phận của tôi là phải báo cáo lên trên. Nếu như tôi không làm tròn chức trách, tôi sẽ..."
Cô nàng còn chưa kịp nói hết câu thì Tần Nhã Linh đã lên tiếng cắt ngang: "ŧıểυ Tâm, cô yên tâm, tôi sẽ không để cô bị liên lụy hay chịu bất cứ trách nhiệm nào. Cô tin tôi chứ?"
"Việc này?"
Tần Nhã Linh thuyết phục thêm một lần nữa: "Nếu cô bị đuổi việc thì gọi điện thoại cho tôi hoặc trực tiếp đến SLC tiếp nhận công việc mới, thế nào?"
Hai mắt cô nàng đột nhiên sáng rực hẳn lên: "SLC?"
Cô mỉm cười gật đầu, hướng Jason đứng bên cạnh lên tiếng: "Anh có mang danh thiếp chứ?"
Jason gật đầu: "Có."
"Vậy đưa cho cô nhóc này danh thiếp đảm bảo đi."
Jason nhíu mày nhìn cô, sau đó cũng tự động mở ví lấy danh thiếp của mình đưa cho cô không hỏi thêm gì nữa bởi anh ta hoàn toàn tin tưởng cô sẽ không làm ra điều gì gây bất lợi cho mình. Mà cho dù có, anh cũng sẽ vui vẻ chấp nhận không than oán nửa lời. Hôm nay yểm trợ cô đến đây chính là điều anh cầu còn không được. Mặc dù bị Thomas ngăn cản nhưng Tề Phong lại tin tưởng cho nên anh cũng chỉ có thể dốc hết khả năng mà giúp cô đến cùng.
Tần Nhã Linh nhận lấy xem qua, đến khi đọc được chức danh của anh ta ghi trên danh thiếp, khoé miệng cô chợt co rút rồi trả lại cho anh, hướng Chu Hiểu Tâm cười gượng: "Tôi vẫn giữ số điện thoại cũ, cô cứ gọi cho tôi nếu cần nhé!"
Thấy cô kiên quyết như vậy, Chu Hiểu Tâm cũng không tiếp tục làm khó nữa. Dù sao cô nàng cũng đang muốn chuyển đến nơi khác làm, hiện đang phân vân giữa công ty trong nước và công ty nước ngoài, cho nên cứ mặc Tần Nhã Linh muốn làm gì thì làm đi. Mấy tháng nay CMC cũng loạn lắm rồi, loạn thêm một chút nữa cũng chẳng thấm vào đâu.
"Được rồi, cô lên phòng họp tầng cao nhất đi, cuộc họp cổ đông chắc đã bắt đầu rồi."
Tần Nhã Linh mỉm cười: "Cám ơn cô. Tôi đi trước."
Dứt lời, cô cũng không nán lại thêm liền cất bước đi về hướng thang máy. Nơi này đối với cô chẳng có gì xa lạ, cô cứ thế thong dong bước đi trước ánh mắt hiếu kỳ của nhân viên làm việc bên trong toà nhà.
Thang máy đi chuyển lên trên, rất nhanh đến tầng cao nhất.
Cô vẫn là người đi đầu trực tiếp mở cửa phòng họp tiến vào bất chấp bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy người đến, Trần Minh Vĩ không khỏi sửng sốt. Một cảm giác bất an không tên đột ngột dâng lên làm cho ông ta mất bình tĩnh đập bàn la lớn: "Bảo vệ đâu hết rồi? Sao lại để người không phận sự tiến vào công ty làm loạn như thế này?"
Trong phòng họp đông người là thế nhưng chẳng có mấy người cảm thấy bất ngờ vì có người đột ngột xông vào. Những người đã bán cổ phần của mình đương nhiên đã có sự chuẩn bị nên vẫn bình chân như vại hướng ánh mắt nhìn về phía Trần Minh Vĩ và đám người vừa bước vào trực chờ xem trò vui.
Jason tỏ ra vô cùng thành thạo kéo ghế đến cho Tần Nhã Linh, cô vô cùng phối hợp chậm rãi ngồi xuống ngay bên cạnh vị trí chủ toạ trước ánh mắt trợn tròn của cha con Trần Minh Vĩ.
"Cô đây là đang làm trò gì vậy hả?" Trần Minh Vĩ giận dữ hét lên.
Tần Nhã Linh chẳng buồn trả lời ông ta, hiên ngang ngồi đó ra chỉ thị: "Bắt đầu đi."
Một người đàn ông Hoa quốc thay mặt đoàn luật sư tiến về phía trước rồi dừng lại bên cạnh Tần Nhã Linh, từ tốn mở ra văn kiện trên tay tuyên bố số cổ phần của cô.
"Với năm mươi tám phần trăm cổ phần, bà Tần Nhã Linh đủ tư cách trở thành chủ tịch nhiệm kỳ mới của tập đoàn CMC và yêu cầu ông Trần Minh Vĩ trao lại vị trí chủ tịch ngay tại cuộc họp cổ đông hôm nay."
Hệt như sét đánh giữa trời quang, Trần Minh Vĩ sắc mặt tái mét vô cùng khó coi kêu gào: "Không thể nào! Làm sao có thể?"
Quét mắt nhìn đám cổ đông ngồi bên dưới, cũng nhìn sang những họ hàng của mình, Trần Minh Vĩ hai mắt trợn trừng chất vấn: "Các người... các người từ lúc nào bán cổ phần? Tại sao các người lại có thể bán cổ phần cho người ngoài chứ? Tại sao lại không hỏi quá ta kiến của tôi? Các người thiếu tiền sao? Nếu thiếu tiền thì tại sao không bán lại cho tôi? Các người làm thế thì chẳng khác nào mang cả tập đoàn dâng vào tay người khác?"
Các vị cổ đông rụt cổ nhìn nhau, không dám đối mặt với ông ta. Xong vẫn có một người được xem là lão làng, ông ta tuy rằng đã bán cổ phần nhưng vẫn còn giữ lại một ít, đủ để giữ lại vị trí cổ đông của CMC, mạnh dạn thay mặt mọi người lên tiếng: "Chủ tịch Trần, chúng tôi không phải không suy tính trước sau. Nhưng là ông thấy đấy, sau vụ việc tư liệu mật của tập đoàn bị rò rỉ, cổ phiếu liên tục rớt giá. Đã thế Giám đốc Trần đây lại là đầu xỏ của mọi vụ việc, chúng tôi làm sao lại không biết? Còn nữa, hợp đồng cùng SLC bị huỷ, không có công ty nào cùng CMC hợp tác. Cộng tất cả các vụ việc lại, CMC sớm muộn cũng không trụ nổi. Chúng tôi cũng chỉ là nhà đầu tư, không muốn bị mất toàn bộ tiền của như thế được. Cho nên có người ra giá cao mua lại cổ phần, chúng tôi cũng vạn bất đắc dĩ mà thôi."
Trần Minh Vĩ nghe thế thì lập tức ngã sụp xuống ghế, tựa như bị đẩy từ trên cao xuống vực sâu vạn trượng.
Trần Trung Đức lập tức tiến đến xem ông ta, trong lòng cũng không khỏi hoang mang cùng lo lắng.
Ngay từ lúc Tần Nhã Linh xuất hiện, gã đã có dự cảm không lành. Nhớ cái ngày gặp Tề Phong nghe hắn nhắc lại lời cảnh cáo, sau đó được người của hắn "chiếu cố" một trận ra trò phải nằm viện mấy ngày, gã càng thêm bất an. Hôm nay xảy ra sự việc này, gã mới chợt nhận ra bản thân ngu xuẩn đến nhường nào. Bây giờ nhận ra hình như đã muộn đến không còn cứu vãn được nữa rồi. Đây có được xem là quả báo hay không?
Gã ngước mắt nhìn cô, ai oán nói: "Nhã Nhã, em có cần tuyệt tình đến như vậy hay không?"
Tần Nhã Linh nở nụ cười giễu cợt: "Tuyệt tình? Anh là đang nói tôi hay nói chính mình? Nếu như tôi không có người chống lưng, hôm nay e rằng tôi chẳng thể an yên ngồi ở nơi này rồi. Anh nói đúng không?"
Câu nói của cô thành công đụng đến cái tôi của gã nhưng cho dù vậy gã cũng không thể phản bác được gì. Cô nói không sai, người tuyệt tình là gã, chính gã là người bức cô đi đến nước đường này. Gã thật sự hối hận vì tất cả những gì đã làm với cô nhưng mà hối hận cũng muộn màng, gã đã không còn đường lui. Giá như gã không sốc nổi cùng Jenifer hợp tác, có lẽ cũng sẽ không ép cô phải tuyệt tình như vậy.
Bất quá Trần Trung Đức biết rằng, tất cả đã được Tần Nhã Linh an bài, cho dù không bị Jenifer tính kế thì chiếc ghế chủ tịch CMC cô vẫn thu về tay. Nhưng trải qua vụ việc kia, cô đã không còn ý niệm buông tha cho gã nữa, sẽ buộc gã phải có kết cục cay đắng nhất. Kiếp trước cô đã bỏ qua rồi, kiếp này gã không chịu bỏ qua cho cô thì cô cũng chẳng còn lý do nào mà cam chịu nữa. Tự làm tự chịu, cô chẳng phải thánh nhân.