Khoé môi Tần Nhã Linh một lần nữa co rút, nhưng lần này lại co rút vô cùng mãnh liệt.
Cái bầu không khí mờ ám này sao giống như hai người đang yêu nhau thắm thiết mà phải chia xa ấy nhỉ?
Thực tế thì, cô và hắn mới chỉ là ngày đầu gặp nhau thôi đấy, làm ơn đừng liên tưởng đến những chuyện không thực tế có được hay không?
Cô quay lưng bước về phía người nào đó đang bày ra bộ mặt đưa đám, dừng lại cách hắn khoảng một sải tay, cô chìa tay đến trước mặt hắn, lạnh lùng nói: "Điện thoại."
Tề Phong ngẩng đầu nhìn cô, tự giác lấy điện thoại đặt trong túi quần ra đưa cho cô.
Cô nhận lấy, quẹt quẹt trên màn hình cảm ứng, bĩu môi một cái sau đó trả lại cho hắn: "Mật khẩu."
Hắn lại nhe răng cười, chạm ngón tay vào màn hình điện thoại, màn hình chính ngay lập tức mở ra.
Tần Nhã Linh thu về, ấn ngón tay vào màn hình vài cái, liền sau đó điện thoại trong túi cô vang lên hồi nhạc chuông.
Ngắt cuộc gọi, cô trả lại điện thoại cho hắn, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì thì gọi cho tôi."
Dứt lời, cô quay lưng rời khỏi nhà Tề Phong mà không hề quay đầu lại. Nếu như cô chịu quay lại nhìn thêm một chút, có lẽ cô sẽ thấy hối hận vì hành động vừa rồi của mình cũng không chừng.
Vì sao ư?
Trên mặt hắn lúc này nụ cười gian xảo không nửa điểm che giấu. Hắn còn đang không biết làm sao để có được số điện thoại của cô, vậy mà bây giờ cô tự động cho hắn mà không cần mất một chút công sức nào.
Chậc, thỏ con bị sói xám dẫn dụ vào tròng mà vẫn vui vẻ bước vào không cần suy nghĩ, sói xám dĩ nhiên phải thật cao hứng rồi.
Xem ra những ngày tháng tiếp theo của hắn sẽ vô cùng thú vị cho mà xem.
Ngả lưng về ghế sofa, hắn nhìn vào màn hình điện thoại lẩm bẩm dãy số đang hiện trên đó, khoé miệng lại cong lên sau đó lưu lại với cái tên LiLy.
Nhìn thêm một lần nữa, hắn mới mở danh bạ bấm gọi cái tên Jason phân phó công việc. Kết thúc cuộc gọi, hắn nằm soài trên sofa, nhắm mắt dưỡng thần.
Không biết qua bao lâu, tiếng chuông cửa vang lên đánh thức người nào đó đang trong cơn mộng mị.
Hắn chậm rãi bò dậy, nhìn đồng hồ nơi cổ tay. Vậy mà hắn lại có thể thiếp đi gần một tiếng rồi. Có lẽ thời gian gần đây cường độ làm việc quá cao, bây giờ hiếm khi thảnh thơi như vậy, cho nên mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi chăng?
Tiếng chuông cửa một lần nữa vang lên, hắn đưa mắt nhìn về phía cửa chính, khoé miệng bất giác cong lên.
Cô ấy đến rồi, lại rất đúng giờ.
Cố gắng vực dậy chính mình từ ghế, hắn lê từng bước nặng nề đi ra phía cửa.
"Cạch" một tiếng, cửa chính mở ra, Tần Nhã Linh xách theo túi lớn túi nhỏ đứng trước mặt hắn, mày liễu nhăn lại thấy rõ.
Ấn chuông cửa liên tục mà bên trong không hề có chút động tĩnh nào, cô lo lắng cũng là điều hiển nhiên. Người nào đó một mình ở căn nhà lớn như vậy, đi đứng lại bất tiện, cô chính là sợ hắn bất cẩn mà té chết lúc nào không hay.
Ài, chết thì không chết được, nhưng mà bệnh tình nặng thêm thì trách nhiệm của cô lại thêm một bậc đấy, ai hiểu cho nỗi lòng của cô đây?
Thấy người đến vẫn đứng yên bất động nhìn mình chằm chằm, Tề Phong lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"
Thu hồi tầm mắt, cô nhẹ giọng nói: "Anh đứng yên ở đây đi, chờ tôi một lát."
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc nhưng cũng không hỏi gì thêm, gật đầu: "Ừm."
Tần Nhã Linh nhanh chóng cầm theo đống đồ trên tay đi về phía nhà bếp, sau đó lại nhanh chân trở lại nơi vừa rời đi.
Cầm hai cây nạng đang dựa vào tường ở bên cạnh cô vừa mang tới đưa đến cho hắn, cất giọng: "Anh chịu khó chống nạng cho dễ đi lại."
Hắn nhìn thứ đồ trên tay cô bằng ánh mắt ghét bỏ. Không thấy thì thôi, giờ thấy rồi bỗng nhiên cảm thấy bản thân giống như tên tàn phế vậy.
Đám bạn bè của hắn mà thấy hắn trong bộ dáng này, không biết chừng sẽ cười ba ngày ba đêm không khép miệng được mất.
Thật cmn mất mặt chết đi được. Hắn tuyệt đối sẽ không dùng đến nó.
Ai đó định quay lưng rời đi, Tần Nhã Linh giống như hiểu được suy nghĩ của hắn, nhanh chóng đặt hai cây nạng hai bên vào tay hắn, lạnh lùng nạt nộ: "Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn suy nghĩ trẻ con như vậy hả? Anh muốn mất mặt hay là muốn sau này thành tàn phế?"
Hắn tỏ ra ủy khuất: "Em không thể dìu tôi được à?"
Tần Nhã Linh trên trán xẹt qua ba vạch đen, âm thầm chửi hắn tám trăm lần. Bao nhiêu tuổi rồi mà còn giở cái thói khó ưa, còn khó ưa hơn cả thằng em trai chết bằm Tần Trọng Hải của cô nữa.
Nhìn cái tướng cao to lực lưỡng của hắn mà xem, so với cái thân hình mảnh mai của cô, cô mà đỡ được hắn có mà gẫy lưng chứ chẳng chơi.
Thật cmn, cô thật sự muốn tiến lên đá hắn một phát cho tàn phế luôn cho rồi.
Hít sâu một hơi áp chế cơn tức giận trong lòng xuống, Tần Nhã Linh khoé miệng khẽ cong lên, lả giả cười: "Nếu anh không chịu chống nạng, vậy thì tùy anh thôi."
Dứt lời, cô không thèm đếm xỉa gì tới hắn nữa, đi thẳng vào phòng bếp chuẩn bị làm bữa sáng.
Người nào đó bị bỏ mặc cứ đứng như trời trồng nhìn xuống cặp nạng trên tay, mặt nhăn như đít khỉ.
Thở dài một hơi, lắc đầu một cái, hắn cuối cùng cũng chịu chống vào nách, tập tễnh nối gót theo sau.
Xem ra kiêu ngạo thật sự không có tác dụng, tỏ ra khổ sở một chút mới khiến ai kia mềm lòng được.
Khi xưa hắn cứ khinh bỉ ba hắn suốt ngày bày ra dáng vẻ ủy khuất với mẹ hắn, bây giờ hắn dường như đã hiểu vì sao rồi.
Chậc, nếu mà ba hắn biết có một ngày hắn cũng phải nối gót học theo, chắc sẽ còn khinh bỉ hắn thêm bảy bảy bốn mươi chín lần.
Bước vào phòng bếp, Tề Phong đứng dựa người vào tường, chăm chú nhìn từng động tác của Tần Nhã Linh.
Căn biệt thự này hắn đã mua được ba năm mà trong ba năm này cũng chỉ có mình hắn một mình đi ra đi vào.
Có đôi khi hắn cũng chẳng muốn trở về nơi này, thà rằng ở công ty tăng ca cho đếm đêm muộn rồi ở lại đó luôn nhưng vì thói quen chạy bộ buổi sáng, hắn lại lê tấm thân không có nửa điểm sức sống trở về.
Biết bao lần hắn âm thầm tưởng tượng mỗi lần tan sở mệt mỏi trở về trong nhà sẽ có ánh đèn thắp lên của ai đó đang đợi hắn với mâm cơm nóng hổi trên bàn, nhưng thực tại thì chỉ có không gian tối đen như mực, lạnh lẽo không một bóng người. Hắn thật sự có cảm giác bản thân chính là một gã cô hồn đang phiêu bạt giữa chốn âm u không thấy ánh sáng.
Nói ra thật sự chẳng ai tin, nhưng ngôi nhà này chưa từng xuất hiện một người phụ nữ nào nɠɵạı trừ những ngày cuối tuần người giúp việc theo giờ đến để làm vệ sinh nhà cửa. Ba mẹ hắn, kể cả gia đình em gái hắn cũng chưa từng đến nơi này một lần. Có chăng cũng chỉ vài người bạn thi thoảng ghé qua đưa tài liệu mà thôi.
Ba mươi năm sống trên đời không có lấy một mảnh tình vắt vai, mà mẹ hắn không ít lần hối thúc, mai mối đủ kiểu, ấy vậy mà hắn vẫn cứ nhởn nhơ, tìm đủ mọi lí do thoái thác, nào là phải lo công việc không có thời gian hẹn hò, nào là tính cách không hợp, rồi thì nói người ta thế này thế kia, vân vân và mây mây.
Đôi lần hắn còn chịu cùng đối phương gặp mặt, riết rồi hắn cũng không thèm đến nữa và để đối phương leo cây khiến cho người mẹ đáng kính không biết phải nói xin lỗi nhà gái bao nhiêu lần. Có khi bà còn lâm vào bế tắc và cho rằng con mình có bệnh "khó nói", hoặc là đồng tính chưa biết chừng.
Nhìn bóng lưng Tần Nhã Linh tất bật trong bếp, khoé miệng Tề Phong lại cong lên. Mùi vị cùng hơi ấm của gia đình là như thế này có phải không? Hắn chưa lúc nào khao khát khoảnh khắc này nhiều đến như thế!
Chỉ là nếu người đứng nơi đó là một người khác thì sao?
Hắn lâm vào trầm mặc.
Nếu là người phụ nữ khác, hắn cũng không biết bản thân có thể chấp nhận hay không nhưng hắn biết, nếu là người phụ nữ trước mắt, hắn thật sự vô cùng vui vẻ.
Giống như cảm nhận được phía sau có một đôi mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm mình, Tần Nhã Linh bỗng nhiên quay đầu lại.
Đúng là cảm nhận của cô không sai, gã đàn ông tính tình trẻ con kia đang ôm cặp nạng dựa vào tường.
Được, xem như anh biết điều, tôi đây không thèm tính toán với bệnh nhân.
Chỉ tay về phía bàn ăn, cô lạnh nhạt nói: "Anh ra bàn đợi thêm một lát, tôi rất nhanh sẽ xong."
Dứt lời, cô tiếp tục bận bịu với công việc của mình.