Tối đó cô cho anh ra sô pha ngủ cô sợ anh lại làm càn nên đã chốt cửa phòng kĩ lưỡng, đúng là tối hôm đó anh có ý định mon men vào phòng cô nhưng đến cỡ mở hoài không được tưởng đâu anh đã hết cách không ngờ anh đi ra bên ngoài đi vào bằng đường cửa sổ. Anh từ bên dưới dễ dàng mà trèo vào trong phòng, cô đã ngủ từ lâu nên không hay biết gì. Nhìn cô ngủ đôi mắt khép lại đôi mi dài hờ hững trên đôi mắt có đôi chút run nhẹ khi cô xoay người. Cả cơ thể nhỏ cuộn tròn trong chăn giờ đã được anh ôm gọn vào lòng, nhìn cô dưới ánh mắt vô cùng yêu thương. Anh cũng muốn làm gì đó nhưng lại không nở sợ cô sáng hôm sau thức không nổi rồi không kịp đi học.
"Em tưởng tôi không có cách vào à." Anh nhẹ nhàng bước đến cạnh bên giường dỡ chăn lên bẻn lẻn vào bên trong chăn ôm lấy cô ngủ.
Sáng hôm sau, vừa đúng 6 giờ 30 phút sáng bên ngoài cũng chỉ mới vừa ửng sáng ánh mặt trời vẫn chưa lên cao thời tiết se se lạnh khiến cô không muốn thức dậy. Cô lười biếng định xoay người ngủ thêm một lúc rồi lại cảm thấy không đúng cả người cô bị cái gì đó kẹp chặt, cô ngẩn đầu lên nhìn lại thấy khuôn mặt điển trai của anh ở đó đã mở mắt nhìn cô. Cô hoảng hốt nhớ là tối hôm qua mình đã khoá cửa kĩ càng rồi mà, sao giờ anh lại ở đây được chứ.
"Á." Cô hoảng má thét lên một tiếng chói tai phải khiến anh nhăn cả mặt, con hổ con sáng sớm đã gầm rồi à.
Cô đá anh một phát bay thẳng từ giường xuống đất không thương tiếc, cô ngồi bật dậy kiểm tra thấy quần áo còn nguyên cô cũng bình tĩnh lại nhưng cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn anh cái nào mặc anh té từ trên xuống rõ đau như vậy. Trong lòng cô lúc này cảm thấy như vậy thật đáng với anh. Cô gấp gọn chăn gối để ngay ngắn trên giường bước vào phòng tắm lướt qua anh mà vào nhà vệ sinh rửa mặt thay đồ, bước ra thấy anh vẫn còn trong phòng cô cũng không thèm để ý bước ra ngoài đóng cửa cái rầm.
Tề Dụ Minh thấy thế liền biết cô là đang ngại ngùng chứ không phải giận chính là thẹn quá hóa giận, không sao anh chỉ cần nấu đồ ăn ngon là dỗ ngọt được cô. Đồ ăn sáng trên bàn thơm phức Ái nhìn không chịu nổi liền ngồi xuống khai đũa ngay lập tức đồ ăn vừa nóng vừa ngon quả thực mĩ vị là đây. Cô ăn liên tục cho đến khi no từ lúc sang đây thức ăn lạ cô ăn không quen nên ốm đi nhiều lắm, từ hôm có anh cô được ăn ngon rồi cũng coi như anh cũng không đáng ghét mấy.
Ăn xong cô đi luôn chứ không dọn vì có ảnh rồi mà cứ để anh dọn. Cô đi được một đoạn anh liền lái xe theo sau kêu cô lên cô cũng không muốn nhưng có thể tiết kiệm được tiền xe thì tội gì mà không đi chứ. Anh xuống xe mở cửa xe cho cô sợ cô đụng đầu còn tinh tế che tay cho cô điều này làm cô thấy có chút hạnh phút nha, anh vẫn như vậy vẫn tinh tế chiều chuộng cô như ngày nào.
"Anh biết trường của tôi sao?" Cô đỏ mặt quay sang hỏi không biết anh có đường không để cô chỉ.
"Ừ, anh đưa em đến đó sẵn có việc ở đó nên giải quyết luôn." Anh quay sang nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói đôi mắt anh nhìn cô càng khiến cô thêm phần nóng mặt. Ngượng ngùng mà quay đi.
Gần đến nơi cô định nói anh dừng lại gần đâu đó cô xuống rồi đi bộ vào tránh phiền phức, anh lại không nghĩ vậy đạp ga chạy thẳng vào bên trong. Cô nào dám xuống xe dù đã tới nơi, mọi người bên ngoài đều đang nhìn chiếc xe sang trọng đổ trong khuôn viên trường mà há hốc.
Tề Dụ Minh xuống xe trước, bước sang bên cạnh mở cửa cho cô, Mộng Ái vừa lo vừa sợ mà bước ra cô lấy kính râm cả khẩu trang nữa đeo kính hết cả mặt làm anh tức cười. Anh đưa tay thẳng thừng tháo nó ra trong đám đông bạn bè cô Claire và Clara vừa trông thấy đã nhận ra cô, cô hôm nay được một anh chàng điển trai chạy siêu xe đưa đến trường luôn á. Họ còn chưa kịp phản ứng thì Mộng Ái đã định chạy mà bị anh kéo lại rồi, họ thấy thế chạy đến chỗ cô bạn mình nhìn Ái có vẻ không được tự nhiên lắm. Trước mắt là bao nhiêu vẻ ngưỡng mộ đang nhìn cô.
"Ái, đây là ai? Cậu có bạn trai?" Claire hỏi cô với vẻ kinh ngạc, ba người bọn họ học chung một năm nay cô chưa bao giờ thấy Ái có dính dáng tới bất kì một người con trai nào giờ lại có người đưa cậu ấy, chắc có lẻ chỉ là hiểu lầm thôi.
"Là kim chủ của em ấy, cô còn muốn hỏi gì nữa không?" Tề Dụ Minh báo đa͙σ mà trả lời, Claire và Clara há hốc nhìn nhau từ hỏi hai người nghe lầm không, còn Ái thì im lặng cô biết giải thích cũng chẳng làm được gì cô quá quen với cái tính cách bá đa͙σ này của anh lần nào cũng thế, đã biết bao nhiêu lần anh điều như thế trước mặt mọi người. Với cả cô sợ anh sẽ làm ra chuyện đáng sợ khác nên cũng đành im lặng.
Hai người bạn đưa mắt hỏi cô có thật không hay do anh uy hiếp cô và đáp lại câu hỏi của họ là một cái gật đầu.