Ái và Mỹ Lam kéo nhau lên xe taxi. "Hai cô muốn đi đến đâu?" Bác tài xế quay xuống hỏi.
"Dạ chú chở cháu đến trung tâm thương mại ạ."
"Ừm." Nói rồi bác tài xế xoay người lên tập trung lái xe.
Ái đưa tay lây tay của Mỹ Lam, nói khẽ vì không muốn làm phiền bác tài xế lái xe. "Nè chúng ta về đi, mình không dùng điện thoại đâu. Còn nếu cậu muốn mua đồ thì mình sẽ đi cùng. Nha, chúng ta về."
"No no, cậu đừng cố năn nỉ nữa. Mình đã nói là cần dùng thì chắc chắn phải dùng. Cậu đó mỗi lần mình muốn gọi điện nói chuyện với cậu cũng khó, cả thầy cô muốn liên lạc với cậu. Haizz thật bất tiện lắm đó."
"Nhưng mua thì tốn tiền lắm, mình không muốn mẹ tốn tiền đâu. Từ từ rồi hẳn mua nha."
Nghe thấy thế bác tài xế lại quay xuống nói." Bác không phải nhiều chuyện, nhưng bác thấy bạn cháu nói đúng. Không có điện thoại thì rất bất tiện, tuy có tốn tiền nhưng rồi sẽ kiếm lại được."
"Đó cậu thấy chưa, bác ấy cũng nói thế. Không nói nhiều chúng ta sẽ đi mua." Cô hồ hởi đồng ý với bác tài xế.
"Ừm..." Cô bất lực mà gật đầu. Đúng là có cô bạn như thế là tốt hay ngược lại hay không biết nữa?
Đến trung tâm thương mại, Ái và Lưu Mỹ Lam vừa xuống xe. Thì Ái lại thấy Tề Nhạc Việt đã đứng đợi từ bao giờ cô có chút bất ngờ, sao lớp trưởng lại ở đây thế nhờ. Cậu hôm nay mặt một bộ độ thể ȶᏂασ nhìn trong khá năng động, và một đôi giày thể ȶᏂασ đế thấp cho dễ di chuyển.
"Nhanh lên lớp trưởng đang đứng đó kìa, còn không mau qua đó."Cô vừa nói vừa nắm tay Ái chạy đến chỗ Tề Nhạc Việt đang đứng.
"Ơ từ từ thôi, mình té bây giờ."
"A chào cậu lớp trưởng." Cô đập tay mình vào lưng cậu cười nói vui vẻ.
"Chào cậu lớp trưởng. Trùng hợp thật đó." Cô nỡ một nụ cười dịu dàng khác xa với sự phấn khởi của Lưu Mỹ Lam. Đúng như người ta nói bạn thân với nhau thì sẽ đối lặp về tình cách.
"À chào...chào cậu. Trùng hợp thật haha..." Cậu đỏ mặt quay qua hướng khác không dám đối mặt mà chào cô.
"À mà cậu và Mỹ Lam đến đây để mua gì thế, chúng ta đi chung được chứ?" Anh ngỏ ý muốn đi cùng cô.
"Mình và Mỹ..."
"À đi, đi chung được chứ. Sao lại không được? Đúng không Ái?" Cô cố xen vào vì sợ Ái từ chối, cô đã cố xấp xếp việc gặp nhau này cơ mà.
"Ò được..."Sao cậu ấy lại nói xen vào chứ, mình và lớp trưởng sao? Không còn có Mỹ Lam nữa mà.
"Được rồi, chúng ta đi mua sắm thôi nào."
Mỹ Lam chạy lên trước để lại Ái và Tề Nhạc Việt ở phía sao. Cả trung tâm đông đúc người, khiến hai người muốn mở miệng lại càng khó hơn. Cậu cố đưa mắt qua nhìn lén cô, hôm nay cô mặt một chiếc áo thun hồng đơn giản đi cùng đó là chiếc quần jeans dài ôm bó sát lấy đôi chân thon dài của cô. Mái tóc được cột lên gọn gàng và đâu đó có vài cọng tóc sót lại bay lấc phất thật đẹp.
Cô thì chả trang điểm gì cầu kì, có đi đâu thì cũng chỉ để mặt mộc. Bất quá thì điểm thêm tý son môi là đẹp rồi.
"Mình... mình lên trước với Mỹ Lam đây." Cô thế mà chạy lên cùng Mỹ Lam.
"Ơ..." Trời ơi! Tề Nhạc Việt ơi là Tề Nhạc Việt sao mày ngốc thế Mỹ Lam đã xấp xếp đến thế mà mày ngay cả một câu cũng không thể nói với cô ấy.
Ái chạy lên nấm lấy tay của Lưu Mỹ Lam. "Mỹ Lam sao cậu lại chạy lên trước bỏ mình lại vậy? Cậu kì quá kêu là đi mua cùng mình, mà bỏ mình lại với lớp trưởng vậy đó."
"Hazz... thật là..." Cô quay mặt lại phía Nhạc Việt mà lắc đầu ngao ngán. Cô đã làm đến thế mà cậu ta cứ im ru thế kia. Ế là phải.
Nhạc Việt cũng biết mình thất bại với việc bắt chuyện với Ái rồi, nhưng mà người ta có câu thất bại là mẹ thành công mà đúng không? Vậy cậu phải cố gắng lên mới được.
"Chúng ta qua khu kia mua điện thoại cho cậu thôi. Lớp trưởng à, cậu cũng nhanh lên đi." Mỹ Lam cố hối thúc cậu.
Cả ba cùng đến cửa hàng điện thoại, có quá nhiều mẫu đẹp luôn. Điện thoại ở đây toàn là hãng cao cấp chắc là phải rất nhiều tiền nhỉ. Cả ba cùng bước vào, nhân viên bên trong đã bước ra chào hỏi niềm nỡ.
"Chào mừng quý khách đến với cửa hàng của chúng tôi. Quý khách đây là muốn mua loại điện thoại nào? Màu sắc, kiểu dáng, chức năng hay mẫu mới nhất hiện đại nhất cửa hàng chúng tôi điều có nha." Cô nhân viên thuần thục giới thiệu cho bọn họ biết. Cứ như cô ta chắc rằng sẽ bán được hàng có giá trị cao vậy.
"Dạ em chỉ muốn mua một chiếc điện thoại có thể liên hệ với mọi người là được rồi ạ. Không cần quá cầu kì đâu chị." Cô thật thà nói với chị nhân viên.
"Ha! Thì ra là không có tiền, vậy mà cũng đến đây mua đồ. Đúng là không biết tự lượng sức mình, xem túi tiền có đủ trả hay không?" Nhân viên với giọng điệu khinh bỉ mà nói.
"Này chị kia bạn tôi không phải không có tiền, mà nếu như chị nói thì đã làm sao? Chị là nhân viên chúng tôi là khách, thì chị phải nói chuyện cho lịch sự vào chứ."
"Không có tiền thì cứ nói là không có tiền đi, ở đó mà bày đặc."
"Cô cứ đợi đấy, tôi sẽ gọi quản lý cho cô biết mặt."Mỹ Lam đe doạ cô ta.
"Xin mời, không có tiền thì mời dùm." Cô ta không sợ mà đáp trả.
Trong lúc cô nhân viên và Mỹ Lam tranh luận thì Tề Nhạc Việt từ tốn rút điện thoại ra điện cho ai đó. Nói vài câu thì tắt. Một lúc sao, có một người đàn ông với dáng vẻ lúng túng bước nhanh ra. Ông ta đột nhiên cuối đầu về phía ba bọn họ. Tề Nhạc Việt không bất ngờ gì, chỉ có Ái và Lam thôi.
"Thưa Tề thiếu, chúng tôi không biết cậu đến nên không đón tiếp được. Còn cô, cô biết đây là ai không mà ăn nói như thế hả?"
Cô nhân viên nghe hai từ Tề thiếu phát ra từ miệng của quản lý, mặt mày cô ta bắt đầu tái mét. Miệng lắp bắp mà gian xin." Tôi... tôi xin lỗi. Đều là lỗi của tôi, tôi sai rồi xin ngài đừng đuổi việc tôi. Xin ngài...đừng đuổi tôi."
"Đừng đuổi sao? Cô đó mau chóng dọn đồ mà cút khỏi đây nhanh lên đừng để tôi nói nhiều."
Cô ta thất thần, công việc cứ thế mà mất.
"Xin lỗi, Tề thiếu do nhân viên chúng tôi không chu đáo mong ngài bỏ qua."
"Không sao, cô ta chả làm gì tôi. Chỉ là cô ta sĩ nhục bạn của tôi thôi. Ông có xin lỗi, thì xin lỗi cô gái bên đó."
Vị quản lý nghe thế liền quay sang cuối đầu xin lỗi Ái. "Xin lỗi vì sự tiếp đoán không chu đáo bên chúng tôi. Cô muốn mua loại điện thoại nào, cứ chọn chúng tôi sẽ không lấy tiền."
"Đương nhiên phải vậy rồi." Mỹ Lam lên tiếng.
Coi như mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, đâu vào đó."Cảm ơn cậu nhiều lắm lớp trưởng, nếu không có cậu mình cũng không biết phải làm sao? Thành thật xin lỗi, vì làm phiền cậu."
"Không sao đâu, làm gì có chuyện phiền. Được. giúp cậu mình còn vui không hết nữa là."
"Thôi mua điện thoại nhanh lên đi, rồi mình còn đi mua quần áo nữa."Mỹ Lam nắm lấy tay của Ái và Tề Nhạc Việt đi.
Lưu Mỹ Lam nháy mắt với Tề Nhạc Việt ra hiệu cho anh đã làm rất tốt, không uổng công của cô xấp xếp ngày hôm nay để chàng lấy lòng nàng mà.