Cô vừa đi khỏi thì gương mặt ôn nhu của anh cũng biến mất theo đó, mà thay vào đó là một gương mặt lạnh lùng."Còn cậu, chuyện tôi kêu cậu điều tra về cô ấy làm sao rồi. Tài liệu đâu mau đưa đây cho tôi xem." Anh đang hai tay vào nhau để trên đùi, chau mày mà hỏi anh trợ lý Nam Thành.
"Vâng thưa chủ tịch, đây ạ."
Tề Dụ Minh cầm lấy xấp tài liệu rồi đưa tay ra hiệu cho Nam Thành lái xe. Anh chăm chú nhìn xấp giấy trên tay mọi thứ về cô đều được điều tra rõ ràng. Tên tuổi, ngày tháng năm sinh, sở thích, bạn bè, người thân, các mối quan hệ, và các việc đã từng xảy ra với cô trong quá khứ lẫn hiện tại điều được điều tra kĩ càng. Lạ là ở đây lại không có chút thông tin gì về ba của cô cả, một chút thông tin cũng không có. Anh tò mò ngước nhìn trợ ký mà hỏi.
"Tại sao trong này lại không có thông tin của ba cô ấy? Cậu không điều tra được à?" Anh có chút thiếu kiên nhẫn, đã ra lệnh cho trợ lý điều tra nhưng sao lại bị thiếu thông tin. Từ trước đến giờ anh rất tin tưởng vào khả năng làm việc của Nam Thành, mà hôm nay lại khiến anh khá thất vọng.
"Thưa ngài, tôi đã điều tra rất kỉ nhưng vẫn không thể điều tra được thông tin của cô gái đó. Theo tôi điều tra được thì từ lúc mẹ cô ấy mang thai thì đã không có thông tin gì về ba của cô ấy. Có lẽ là...." Anh cố gắng giải thích sợ mình điều tra không đủ thông tin lại làm phật ý của vị chủ tịch nổi tiếng là đáng sợ này.
"Theo tôi biết thì từ lúc mẹ cô ấy mang thai thì cả nhà bên đó rất ghét cái thai trong bụng bà, đến khi sinh ra thì cũng chẳng nhìn mặt mà đồi đem cô cho người khác vì họ xem đó là nổi nhục trong gia đình. Nên tôi mới nghĩ ba của cô ấy là người xấu nên hoặc đã làm ra chuyện gì nên cô ấy mới bị ghét như thế..."
"Bọn họ ngay cả cháu của mình cũng có thể đối xử như vậy thì lấy tư cách đâu mà xem em ấy là nổi nhục của gia đình."
"Với cả cô ấy khi đi học bị một số bạn học ở trường ức hiếp, nhưng giáo viên vì gia thế của những người kia mà chỉ nói qua loa. Với cả cô ấy khá nhút nhát nên không dám nói lại họ."
"Đúng là mèo con ngốc, người ta ức hiếp mà chỉ im lặng không nói gì. Họ là ai?" Anh như muốn bóp chết con người đã ức hiếp cô, muốn bảo vệ cô cho thật tốt không muốn ai tổn thương cô cả vì lúc nhỏ đến giờ cô đã chịu quá nhiều thiệt thòi rồi. Từ bây giờ anh nhất định sẽ bảo vệ cô để cô không chịu tổn thương lần nào nữa.
"Theo tôi được biết thì mọi chuyện bắt nguồn từ Nghê Mạn Thiên ŧıểυ thư của Nghê gia, cô ấy là người dẫn dắt những học sinh khác bắt nạt Sở ŧıểυ thư thưa ngài."
"Nghê gia sao? Chẳng phải họ muốn hợp tác với chúng ta à? Vậy cậu hẹn với họ đi nhớ là nhắc dẫn theo con gái của mình. Còn điểm hẹn cậu cứ tự mà xấp xếp, hiểu chứ?"
"Vâng, thưa ngài." Ngài ấy lại định làm gì không lẽ muốn thủ tiêu nhà họ Nghê vì một cô gái sao thật đáng sợ, vậy mình sẽ là đồng phạm à. Không đâu... haha chắc mình nghĩ quá nhiều rồi. Nam Thành tự tưởng tượng đến toát cả mồ hôi.
"Vậy chúng ta về biệt thự hay là công ty thưa chủ tịch?"
"Về công ty."
<---------------------------------------->
Còn bên phía cô lúc này, nằm thõng trên giường. Giờ còn đang không biết mình bị gì ý tim đập nhanh hơn lúc bình thường đã thế cả buổi rồi còn chưa hết. Cô bất giác đưa tay lên môi mình rồi nhớ lại nụ hôn cuồng nhiệt mà anh hôn cô, bỗng chốc khiến cô cười ngây ngô.
Tự nhiên lại được một người đàn ông quan tâm yêu chiều như vậy khiến Ái không quen cho lắm, nhưng lại khá hạnh phúc cũng có chút ngại ngừng. Cô đã từng nghĩ sẽ không gặp lại người đêm hôm đó hoặc có gặp lại thì cũng sẽ xem như không quen, nhưng thực khi gặp rồi cô hoàn toàn không làm được.
Anh chắc chắn là một kẻ xấu một kẻ đáng ghét nên mới làm thế với cô. Đó là những thứ cô nghĩ về anh nhưng là lúc trước, còn khi gặp anh được anh nưng niu quan tâm như thế thì...Cô sợ lắm sợ mình sẽ trở thành một miếng mồi béo bở bị anh ăn sạch rồi bị vứt bỏ lúc nào không hay, cô sợ anh chỉ xem trọng vẻ bề ngoài của cô như những người đàn ông khác, có khi chơi chán rồi lại vứt đi. Đầu óc cô trống rỗng những chuyện ân ái của cô và anh, rồi những hành động anh quan tâm cô lúc nãy là thật hay giả... hiện tại thật sự rất phức tạp cô không muốn nghĩ tới nhưng nó lại xuất hiện không ngừng trong đầu cô.
Cô suy nghĩ mãi như thế cho đến lúc mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không hay. Cho đến lúc tỉnh dậy thì trời đã sập tối, cô đưa mắt nhìn xung quanh rồi nhìn lại chiếc đồng đã điểm 18 giờ hơn. Trễ vậy rồi, mẹ cô cũng về. Cô cố đưa tấm thân mệt mỏi bước ra khỏi phòng, quả thực mẹ cô đã về.