"Được, tôi đi!" Mạc Hy Tuyết không chút băn khoăn dứt khoát đưa ra quyết định của bản thân mình. Dù sao cô cũng tham gia nhiều buổi tiệc như vậy rồi, đi cũng chẳng có gì lạ đâu. Mỗi tội là người ta chưa biết cô trông như thế nào thôi.
Thư kí "dạ" một tiếng rồi đi ra ngoài chuẩn bị.
Thôi Dật Nghiêm đứng một bên chỉ biết vỗ trán đầy bất lực, cô gái này vẫn cuồng công việc làm ăn như thế, không chịu nghỉ ngơi dù chỉ một chút thôi.
Tối hôm sau đến thật nhanh.
Đúng tám giờ tối, Mạc Hy Tuyết đã có mặt ở một khách sạn xa hoa, sang trọng. Thôi Dật Nghiêm lúc đầu muốn ngỏ ý đi cùng cô, nhưng Mạc Hy Tuyết lại khéo léo từ chối. Dù sao thân phận của anh cũng khá đặc biệt, không nên đến những nơi như thế này.
Bước vào đại sảnh, nơi này tấp nập dòng người qua lại, mà những người đang có mặt ở đây đều là những nhân vật tai to mặt lớn ở trong giới thượng lưu, thậm chí còn có cả những quan chức chính phủ nữa. Xem ra vị ŧıểυ thư Anna này được chiều chuộng vô cùng rồi.
Vừa mới bước vào, một người đàn ông đã bước đến chào hỏi cô, "Xin chào, vị ŧıểυ thư này! Có thể cho tôi làm quen với cô một chút có được không? Trông cô thật xinh đẹp đấy!" Quả nhiên anh ta đã bị vẻ ngoài của Mạc Hy Tuyết thu hút rồi. Cô gái xinh đẹp như vậy, không chỉ mình người đàn ông này mà cả những người khác đều đổ dồn về phía cô.
Cách ăn mặc của Mạc Hy Tuyết cũng rất độc đáo.
Cô khoác lên mình một bộ tây trang, cả người toát lên khí thế của tổng tài bá đa͙σ chứ không còn là vẻ đẹp nhu mì, dịu dàng như trước đây nữa.
"Ồ, Mạc tổng, cô đến rồi sao?" Một giọng nói cất lên, đó hình như là cha của vị ŧıểυ thư Anna kia. Cô có gặp ông ta vài lần ở bên Pháp, nhận ra cô là Mạc Hy Tuyết cũng là điều đương nhiên thôi.
Mạc Hy Tuyết chỉ cười đáp lại, cô xin phép rời khỏi cuộc trò chuyện bàn tán của mấy người bọn họ. Tuy những người đó đang nói về cô nhưng Mạc Hy Tuyết vẫn tỏ ra không quan tâm. Trong suốt thời gian tiệc tùng diễn ra, Mạc Hy Tuyết thỉnh thoảng chỉ trả lời vài ba câu hỏi, cần thiết lắm cô gái ấy mới mở miệng. Còn không, Mạc Hy Tuyết cũng chỉ cười lịch sự đáp lại mà thôi.
Suốt cả bữa tiệc, cô cảm thấy dường như có một ánh mắt luôn dán chặt vào mình, thế nhưng khi Mạc Hy Tuyết nhìn ngó xung quanh thì chẳng thấy ai cả.
Đi vệ sinh xong, ra ngoài, Mạc Hy Tuyết vô tình chạm mặt một người, mà người này lại chính là chồng cũ của cô, Phương Từ Khiêm. Tý nữa thì quên, dù sao Phương Từ Khiêm cũng là một nhân vật có tiếng nói trong giới kinh doanh trên thị trường của Trung Quốc, được người người nể phục, đến đây cũng là điều đương nhiên thôi. Nhưng khi ở đại sảnh, Mạc Hy Tuyết lại không hề nhìn thấy người này, cô còn tưởng rằng anh ta sẽ không đến cơ chứ.
Ánh mắt của hai người vô tình chạm vào nhau. Ban đầu, Mạc Hy Tuyết có hơi ngạc nhiên một chút, nhưng rất nhanh sau đó, một nụ cười nhạt xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp kia. Mạc Hy Tuyết đang định rời đi thì bị cánh tay của Phương Từ Khiêm kéo lại.
Mạc Hy Tuyết nhíu mày, "Phương thiếu, anh làm vậy là có ý gì? Tôi không có thói quen để người khác động chạm vào người mình, mong anh buông ra cho." Dù sao cũng là người xa lạ rồi, Phương Từ Khiêm làm vậy còn khiến người ta tưởng rằng anh đang cố níu kéo Mạc Hy Tuyết đấy.
Người đàn ông trầm mặc không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô, càng làm cho Mạc Hy Tuyết khó hiểu. Trên gương mặt của Phương Từ Khiêm đã xuất hiện những nếp nhăn, có vẻ như những năm qua anh sống rất cực khổ. Anh im lặng cẩn thận nhìn một lượt đánh giá Mạc Hy Tuyết. Dường như cô gái này sống rất tốt, hoàn toàn khác xa sự cực khổ mà anh chịu suốt thời gian qua.
Cô trở về từ lúc nào?
Mạc Hy Tuyết cố gỡ cánh tay của Phương Từ Khiêm ra, nhưng càng dùng sức người đàn ông đó lại càng giữ chặt. Cô mất hết kiên nhẫn lườm anh chằm chằm, "Này anh, anh có buông tôi ra hay không? Cẩn thận nếu không tôi sẽ kiện anh tội quấy rối đấy!" Phương Từ Khiêm cho rằng cô dễ bắt nạt như trước đây à, còn lâu ấy.
"Em trở về từ lúc nào? Mấy năm nay đã đi đâu?" Một âm thanh khàn khàn truyền ra từ miệng của Phương Từ Khiêm. Người đàn ông cuối cùng cũng chịu mở miệng, mặc cho cô gái ấy đang giận dữ, anh vẫn không thả tay ra, chỉ muốn quan tâm cô một chút thôi mà. Nhưng nhìn Mạc Hy Tuyết như vậy, dường như người con gái này đang cố tình tránh né anh.
Chẳng lẽ Mạc Hy Tuyết không muốn gặp anh đến như vậy sao?
Cô gái đột nhiên bật cười, cô hừ lạnh một tiếng, "Phương thiếu, tôi đi đâu làm gì hình như không có liên quan gì đến anh thì phải? Chúng ta cũng coi như là có quen biết, nhưng cũng đâu có thân. Anh hỏi như vậy có phải hơi không phải phép nhỉ?"
Nếu là trước kia, nghe câu này chắc hẳn Mạc Hy Tuyết sẽ xúc động lắm. Nhưng bây giờ thì không phải nữa. Sau tất cả những gì mà Phương Từ Khiêm đã làm với cô, Mạc Hy Tuyết còn chịu nhìn mặt anh là may rồi đấy. Anh ta lấy quyền gì mà quan tâm đến cô? Mà người anh ta muốn hỏi thăm là Mạc Hy Tuyết hay là Lạc Hy Hy.
Trong đôi mắt của Phương Từ Khiêm hơi gợn sóng. Tuy không thể hiện rõ ra bên ngoài, nhưng người ta nhận ra được một sự đau khổ ở trong con ngươi của Phương Từ Khiêm. Đối với điều đó, Mạc Hy Tuyết nào có quan tâm. Phương Từ Khiêm hiện giờ ở trong lòng cô không hận nhưng cũng không yêu nữa.
"Em có cần tuyệt tình như thế không? Anh chẳng qua chỉ muốn hỏi thăm em một chút. Mấy năm nay, anh đều tìm em rất cực khổ, giờ anh chỉ cần biết trong thời gian đó em sống có tốt không thôi!" Giọng nói của người đàn ông nhỏ dần nhỏ dần. Phương Từ Khiêm vốn muốn nói tiếp điền gì đó, nhưng đối diện với đôi mắt lạnh lùng đang nhìn mình kia, người đàn ông này lại không dám nói nữa. Phương Từ Khiêm sợ rằng Mạc Hy Tuyết sẽ lại chạy mất như năm xưa.
Khoảnh khắc nhìn thấy Mạc Hy Tuyết đặt chân vào nơi này, người đàn ông đã vô cùng xúc động, chỉ muốn lao đến ôm chầm lấy cô. Bao nhiêu năm tìm kiếm, Mạc Hy Tuyết cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi. Thế nhưng, cô lại lướt qua anh một cách vô tình, chẳng để ý đến. Những tên đàn ông nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống khiến cho Phương Từ Khiêm hận không thể móc mắt bọn họ ra.
Mạc Hy Tuyết nở một nụ cười khinh bỉ, "Phương thiếu, nghe anh nói khiến tôi thật buồn cười. Anh tìm tôi hay là tìm Lạc Hy Hy?" Phương Từ Khiêm nhất thời cứng họng không nói được gì. Cô lại tiếp tục cất giọng, "Phương thiếu này, tôi nghĩ tôi không phải là người anh muốn tìm đâu. Sau này nếu chúng ta có gặp mặt nhau thì cứ coi nhau như hai người xa lạ là được." Cô thẳng thừng đẩy mạnh người đàn ông ra rồi đi về phía trước, hoàn toàn không thèm nhìn Phương Từ Khiêm lấy một cái.
Trên khuôn mặt anh tràn trề cảm giác thất vọng.
Phương Từ Khiêm chẳng biết bản thân mình đi ra xe như thế nào nữa, sắc mặt của người đàn ông đã vô cùng khó coi rồi. Vương Khải Trạch đã đợi sẵn ở ngoài, nhìn thấy bạn mình có vẻ không ổn, anh nhanh chóng đỡ Phương Từ Khiêm lên xe, "Cậu làm sao rồi? Gặp được Hy Tuyết chưa?"
"Gặp được rồi, nhưng cô ấy không muốn nhìn thấy tôi, hoàn toàn coi tôi như một người xa lạ." Lời nói của Phương Từ Khiêm vương vấn một cảm giác đau đớn nghẹt thở. Anh nhận lấy hộp thuốc của Vương Khải Trạch đổ ra lòng bàn tay mấy viên rồi cho vào miệng.
Vương Khải Trạch chỉ biết lắc đầu ngao ngán lái xe đưa người đàn ông này về nhà.