*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phục Ân trở về nhà sau hai ngày liên tiếp dò la tin tức của Lạc Y. Tất cả chỉ là vô vọng. Dù cho anh có tìm thế nào cũng không hề có manh mối. Không biết cô ra sao rồi? Có bị trầy xước chỗ nào không? Càng nghĩ càng thêm lo lắng, anh sợ rằng có thể vì anh mà cô lại lâm nạn cũng nên. Vào bên trong nhà, trông thấy Lạc Y ngồi ở sofa thì anh liền lướt qua nhưng có một vật thể lạ khiến anh chú ý và khựng người lại.
Nhìn con cún lạ hoắc ngay trong nhà mình. Phục Ân nhíu mày khó chịu.
- Nó ở đâu ra?
- Ơ...- Lạc Y giật mình, tự nhiên anh lại cáu gắt như vậy.- Nó...nó là do em nhặt.
- Vứt đi! Tôi chẳng muốn thấy nó.- Cởi áo vest ra, gỡ bỏ luôn cravat, anh điềm đạm.
- Không được đâu! Nó còn nhỏ lại không có chủ. Như thế tội nghiệp nó lắm. Anh để nó ở lại đi.- Cô nhăn mặt, lắc đầu ngầy ngậy.
- Tôi nói bỏ, còn không cô ra đường cùng nó đi.
Chẳng đoái hoài đến cô thêm lời nào, anh quay lưng đi thẳng một mạch về phòng. Lạc Y mím môi, vì cuộc điện thoại hôm trước mà anh lại thay đổi thái độ với cô như vậy sao? Hay là anh có một người phụ nữ khác nên cô mới bị ghẻ lạnh thế này? Kiều Lạc Y, cuối cùng là đúng hay sai khi bản thân lại cố chấp dấn thân vào một mớ rắc rối do chính mình tạo ra. Hiện tại cô phải làm gì đây? Không nói thì Phục Ân hiểu lầm, còn nói ra thì Tần Mặc sẽ có chuyện. Một bên là người trong lòng, một bên là ân nhân đã cứu cô một mạng. Biết trọng bên nào đây? Hôm đó không có Tần Mặc kịp thời đến thì không biết bây giờ Lạc Y đã lưu lạc đến tận đâu.
Mặc kệ anh đi! Xoa đầu chú chó nhỏ, Lạc Y khẽ mỉm cười. Nó rất có da có thịt, có lẽ không phải chó hoang đâu. Hay là cô nuôi một thời gian, sau khi tìm được chủ thì trả nó lại vậy. Chú chó này rất ngoan ngoãn, luôn quấn lấy chủ không thôi. Hễ Lạc Y đi đâu là nó đều chạy theo đến đó, lại còn rất nịnh nọt nữa cơ. Trông nó rất là sạch sẽ a! Bộ lông trắng muốt mượt mà thế này chắc là chủ chăm sóc rất kỹ đây.
- Bạch Bạch, tạm thời em ở đây nhé. Chị sẽ nhanh chóng tìm chủ của em, sẽ nhanh thôi mà.
...
Mạn Phong đứng ngay phòng làm việc ở tầng cao nhất của tập đoàn Triệu Tân (Hoàng Lam cũ). Nhìn ra lớp kính trong suốt to lớn, phía đối diện anh chính là phòng Tổng tài của Thượng Ẩn. Khá lâu rồi anh chưa đặt chân vào đó nhỉ? Nhìn chung quanh vẫn không có gì thay đổi. Chỉ là người con gái ấy sao lâu rồi không thầy đến. Mạn Phong thường xuyên nhìn thấy Phục Ân ra vào một mình mà không có thư ký của mình bên cạnh. Lạc Y có làm sao không? Tự nhiên tâm tư của anh lo lắng quá.
*Cạch, lộp cộp...*
- Phương Tổng!- Bước vào phòng, Phụng Quan cúi đầu chào.
- Sao rồi? Có gì mới chứ?- Nghiêng mặt nhìn Phụng Quan, anh nhíu mày.
- Tôi đã cho người điều tra, hiện tại Thượng tiên sinh chỉ hoạt động mọi thứ một mình, còn cô thư ký thì hiện không rõ tung tích.
- Thật sao?- Gương mặt càng khó xem, quả nhiên anh suy luận không sai mà.
- Có vẻ như đã có chuyện gì đó mà chúng ta không thể biết được.- Phụng Quan nhún vai.- Sao ngài lại thắc mắc về cô gái đó? Hai người quen biết sao?
- Đối với tôi cô ấy rất quan trọng.- Nhìn về hướng chân trời xa xăm, Mạn Phong cười nhạt.- Cứ tiếp tục điều tra đi. Ngày mốt tôi đến Nam Phiến dự lễ đính hôn của em gái, cậu không cần theo đâu.
- Vâng! Không còn gì nữa thì tôi xin phép.
Sau khi Phụng Quan ra ngoài, Mạn Phong mới ngước mặt lên nhìn bầu trời trong xanh, cao xa trước mắt. Chẳng phải Tuệ Mẫn nói Lạc Y đang sống rất tốt sao? Cớ gì lại thành ra thế này? Cả mẹ của cô ấy cũng biến mất không rõ thông tin. Tuệ Mẫn đang lừa anh đúng không? Lạc Y không hề sống sung túc như lời cô kể, càng không như những gì anh mường tượng. Thượng Phục Ân, Đông Phương Mạn Phong đã từng thề rằng nếu như anh ấy không đối xử tốt với Lạc Y thì anh sẽ mang cô ấy về một cách đường đường chính chính. Đến tận bây giờ đừng bảo sao anh đây không trọng nghĩa tình. Người cho cô ấy hạnh phúc lại không thể, còn người cứ vui chơi lại luôn mang cô ra để giày vò. Quá đủ rồi! Hãy để tất cả những thứ ngày xưa trôi vào dĩ vãng. Lạc Y cần hạnh phúc và cần được yêu thương.
- Thời gian tự do của em sẽ không còn xa nữa. Tin anh đi!
...
Phục Ân đi vào bên trong quán bar của Tiêu Tùy, theo sau còn có cả A Thông. Trừ bốn người anh em kia thì A Thông cũng quan trọng không kém và đồng hành với anh suốt bao nhiêu năm ròng. Theo như A Thông điều tra được thì chính Tiêu Tùy là người mang mảnh ngọc trao đổi với chủ của tổ chức đấu giá. Vậy chắc chắn trước khi mất tích Lạc Y đã tìm đến đây.
Đặt chân vào trong, gương mặt của Phục Ân đanh lại. Nếu như quả thật Tiêu Tùy đã đối xử không tốt với Lạc Y thì cả quán bar này sẽ bị chính tay anh lật ngược. Bất kể ai cũng vậy, thứ anh trân quý tốt nhất yên thân, đừng nên đụng vào. Tiêu Tùy trước giờ luôn dùng những lời nói chưa đầy mật ngọt, êm tai nhưng chỉ những người thân cận mới nhìn rõ bà ta ranh mãnh như thế nào. Cứ chờ mà xem, không ra lẽ chuyện này thì nơi đây đừng hòng làm ăn yên ổn.
- Ôi ôi, Thượng Tổng đến đột ngột quá, xin thứ lỗi cho tôi đã không kịp nghênh đón.
Vừa nghe A Mẫu báo Phục Ân đến thì Tiêu Tùy liền ríu rít chạy ra. Giọng nói vẫn ngọt ngào như mọi khi, chẳng khác gì cả. Ngoài mặt thì niềm nở tiếp đón nhưng trong lòng lại cười thầm đắc ý. Đã có vợ rồi lại lui tới đây "mua vui". Thượng Phục Ân cũng không phải loại đứng đắn gì.
- Chuẩn bị một phòng riêng, kín đáo một chút.- Khẽ liếc mắt, anh nhạt giọng.
- Vâng vâng! Chỗ tôi có Tỉnh Lý, gương mặt vừa đẹp, dáng người lại bốc lửa. Chưa hề qua tay sử dụng lần nào. Nếu ưng ý thì tôi gọi cho ngài nhé.
Chưa gì Tiêu Tùy đã "chào hàng", giống hệt như lúc bà giới thiệu Lạc Y cho anh. Nhớ lại bấy nhiêu cũng đủ lửa giận trong người càng bùng cháy. Siết chặt nắm đấm, anh gằn giọng.
- Không cần!
- Nếu ngài không thích thế thì tôi gọi Ngọc Liên, còn không gọi Nhã Vy cũng được.
- Bà đang không hiểu hay là cố tình không hiểu? Chuẩn bị phòng, người tôi muốn gặp chính là bà.- Cởi áo vest đưa cho A Thông, ánh nhìn của anh chưa đầy tia khinh miệt.
- À, được chứ. Mời Thượng Tổng đi lối này.
Tiêu Tùy đưa anh vào một phòng hạng Vip với các đồ dùng sang trọng. Thường thì những phòng này luôn đặt những ánh đèn xanh, đỏ, vàng mờ ảo nhưng bây giờ Tiêu Tùy lạu mở đèn trắng, sáng rực cả căn phòng. Gọi người mang một ít rượu, bà đưa tay về chiếc ghế sofa hạng cao cấp phía đối diện rồi ngồi xuống.
- Mời Thượng Tổng ngồi!
Phục Ân ngồi xuống sofa và vắt chéo chân. Anh vừa đưa tay ra thì A Thông đã đặt một sấp tiền lên tay anh. Tiêu Tùy này rất mê tiền, cực kỳ mê tiền. Chỉ cần có nhiều tiền thì thứ gì cũng được. Đẩy lại trước mặt bà, anh khẽ nhếch môi.
- Tôi muốn hỏi vài câu. Đủ chứ?
Đưa mắt nhìn anh, chợt Tiêu Tùy bật cười một cái. Hoá ra là vậy, cứ tưởng có gì ghê gớm lắm. Chắc chắn là đến đây hỏi về Lạc Y rồi. Đã vậy thì bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ để cạy miệng Tiêu Tùy này đâu.
- Thượng Tổng phóng khoáng quá, ngài hỏi thì tôi trả lời, tiền bạc chi cho rườm rà.
- Tôi hiểu bà mà.- Anh nhướng một bên mày, gương mặt nửa cười nửa không.
- Thượng Tổng đùa vui quá đấy.- Tiêu Tùy vẫn bày ra bộ dáng như thiếu nữ, đưa tay lên che miệng cười ngại ngùng.
- Không vòng vo nữa.- Tựa người ra sau sofa, anh đanh giọng.- Tôi muốn biết thông tin về mảnh ngọc bội mà một tháng trước Kiều Lạc Y đã mang đến đây.
- Mảnh ngọc bội à?- Tiêu Tùy suy nghĩ hồi lâu vờ như đang cố nhớ.
- Vì sao cô ấy lại mang đến?
- À, là của Lạc Y sao?- Bà gật gù giả vờ như thật.- Haiz, tôi đang đau đầu vì cô ấy này. Không giấu gì ngài, một tháng trước Lạc Y có đến đây cầm mảnh ngọc bội với giá 500 nghìn để lo phẫu thuật cho mẹ cô ấy. Rồi vài hôm sau cô ấy lại đến và bảo tình hình của mẹ cô ấy đang nguy cấp, bảo tôi bán giúp mảnh ngọc đi. Bán xong đưa cho Lạc Y được 1 triệu. Vậy mà nào ngờ Lạc Y cầm 1 triệu rưỡi đi đâu mất tăm, không thấy tung tích mới chết chứ. Còn tiền nợ tôi ở đây phải làm thế nào? Tận 500 nghìn, nó không phải số tiền nhỏ.
- Ý là Lạc Y lừa tiền của bà sao?- Gương mặt chẳng có phản ứng gì cả, anh giương mắt nhìn.
- Tôi không có ý đó, Lạc Y hiền thục như vậy thì sao có thể bày ra chiêu trò lừa tôi.
Phục Ân nhếch môi. Sự tình thế nào thì cũng phải xem camera là rõ. Để xem lúc đó bà ta đã đối xử với Lạc Y ra sao. Con người tham lam của Tiêu Tùy anh đây còn xa lạ gì nữa cơ chứ.
- Tôi muốn...
"Cứu tôi, cứu tôi với. Ai đó làm ơn cứu tôi!"
Chợt bên ngoài có một tiếng la thất thanh. Đặc biệt là giọng của người kia chẳng xa lạ gì với Phục Ân cả. Suốt 10 năm trôi qua mà nó vẫn còn trong thâm tâm của anh. Tự nhiên không hiểu vì sao lại khó chịu thế này.
- A Thông!
Phục Ân ra ngoài, A Thông cũng theo sau. Hiểu được ý đồ của anh nên cậu ấy đã vội vàng đến trước căn phòng kế bên mà xông vào. Tiêu Tùy cũng đi theo, bực dọc cả người. Lũ ăn hại kia muốn làm gì cũng phải giữ khẽ, để lọt vào tai Phục Ân thế này thì còn gì là mặt mũi.
A Thông vào phòng, hoá ra là vài ba tên nhải con muốn cưỡng bức một cô gái đây mà. Đúng là đồi bại! Trong khi A Thông đang tóm gọn vài tên kia thì Phục Ân đứng nhìn cô gái đang nức nở, co ro cả người trên bộ ghế sofa. Không hành động cũng chẳng lên tiếng. Người anh bây giờ như tê cứng. Muốn đến gần đỡ lấy cũng không được mà lùi lại cũng không xong. Cảm giác rất quen, quen thuộc đến nỗi trong tim anh đến giờ vẫn chưa hẳn phai mờ.
Cô gái đang gục đầu vào gối bỗng nhiên ngước mặt lên nhìn anh. Cảm xúc càng vỡ òa, cô lao đến anh mà ôm chặt. Trong lồng ngực ấm áp của Phục Ân mà nấc nghẹn, cô không khỏi xót xa. Còn gì bằng lúc gian nan lại xuất hiện người mình cần.
- Phục Ân, anh làm ơn đưa em ra ngoài được không?
Không trả lời một tiếng nào. Buông cô ấy ra, anh cởi áo vest khoác lên người cô rồi bỏ đi. A Thông vừa lúc giao mấy người kia cho Tiêu Tùy thì đi đến gần cô gái và nói.
- ŧıểυ thư, tôi đưa cô ra ngoài.
Phục Ân tựa người vào đầu xe oto, cho hai tay vào túi, anh ngước mắt nhìn lên trời cao. Cuối cùng số phận mãi trêu đùa cho đến bao giờ? Người cần tìm thì không thấy, người không cần cứ liên tục xuất hiện. Như ngày hôm nay, người muôn đời anh không hề muốn gặp lại đang ở ngay trước mặt. Anh xao động vì những vấn vương ngày ấy nhưng không có nghĩa vẫn còn tình cảm yêu thương. Dù cho có ra sao đi nữa thì quá khứ chỉ nên mãi ngủ yên không nên gợi nhớ đến.
- Phục Ân!
Cách anh vài bước chân, cô ấy lên tiếng gọi. Quả thật suốt thời gian qua cô đã đắn đo rất nhiều. Hối tiếc về quá khứ ấy. Nếu như cô không tự mình chấm dứt những chuỗi ngày vui vẻ ấy thì có lẽ bây giờ mình vẫn đang hạnh phúc ở cạnh bên anh. Giọng nói quen thuộc trôi vào tai Phục Ân. Ngày trước nghe tiếng gọi ấy anh đã vui mừng biết bao. Còn bây giờ, cũng chất giọng ngày xưa, cũng thân ảnh người con gái năm nào. Nhưng sao lại nghe nát lòng đến như vậy? Cảm xúc cứ mãi đan xen. Anh không biết mình nên hận hay bỏ qua hết những chuyện của quá khứ.
- Ngô Tử Dung, quay về đây rồi thì cô muốn gì?