*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hai tuần lại trôi qua. Vẫn như mọi hôm, Phục Ân không hề về nhà. Anh cũng không để ý người con gái ở cương vị là người vợ của mình ra sao. Cũng không hề quan tâm cô ấy làm gì và cần gì, bản thân có bị gì hay không. Không một cuộc gọi, không lời nhắn nhủ cứ thế ngày qua ngày trôi đi. Đến ngày hôm nay là đúng một tuần anh không ở nhà. Tuần trước còn đi đi về về, còn bây giờ thì không. Những người làm trong nhà trấn an Lạc Y là anh đang đi công tác, chắc lâu lắm mới về. Cô chỉ cười trừ rồi gật đầu. Lạc Y biết anh không hề đi công tác, chỉ là anh đang tránh né sự thật thôi. Những ngày qua không biết anh sống ở đâu, với ai. Cứ suy nghĩ đến chuyện anh ở cùng với người con gái khác thì tim cô lại bóp nghẹn. Lạc Y không muốn diễn cảnh đó xảy ra một chút nào. Hôm nay lại là sinh nhật lần thứ 26 của cô rồi đó! Chưa bao giờ ngày sinh nhật của cô lại tồi tệ đến thế này. Mọi năm đều có bạn bè, người thân chúc mừng. Tuy đơn giản nhưng lại rất ấm áp. Lạc Y luôn mơ ước sẽ cùng người mình yêu thương đón một sinh nhật thật hạnh phúc. Người đó thì đã tìm được rồi còn mơ ước của cô thì biết bao giờ mới thành hiện thực?
Một mình ngồi trên bàn ăn. Cô chán chường nhìn mọi thứ. Từ khi mang thân phận Phí Thiên Anh thì cô nhận ra thế giới không còn màu hồng nữa. Nhưng cũng từ đó cô mới biết được phía sau anh còn những thứ đáng sợ thế nào. Anh đã từ bỏ Hắc đa͙σ chưa? Nếu như cứ diễn ra như vậy thì Phục Ân rất nguy hiểm. Cứ suy nghĩ mông lung, Lạc Y gắp một ít cá đưa lên miệng. Mùi tanh vừa sộc vào mũi khiến cô liền khó chịu, chạy vào nhà vệ sinh nôn đến khó thở trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Vị quản gia suy nghĩ hồi lâu rồi mỉm cười đi đến, đứng phía ngoài, bà lên tiếng hỏi han cô.
- Thiếu phu nhân không sao chứ?
- Tôi không sao, chỉ hơi khó chịu chút thôi.- Lạc Y xua tay.
- Đây có lẽ là dấu hiệu khi mang thai, để tôi gọi bác sĩ đến xem.
Vừa nói xong thì bà liền lấy điện thoại và quay đi một mạch. Lạc Y mở to mắt, vội ngăn lại nhưng không thành. Không lâu sau vị bác sĩ kia đến, nhìn bà ta Lạc Y ngậm ngùi đi về phòng. Cứ như thế cũng không tốt, trước sau gì cũng lộ. Thôi thì đành thế vậy.
Đưa cổ tay cho bà bắt mạch. Do khám riêng tại gia nên một số dụng cụ không được mang theo đầy đủ. Tuy nhiên bà vẫn nhận ra Lạc Y có thai, thai nhi còn rất là khỏe mạnh. Mỉm cười một cái, vị bác sĩ ấy đẩy gọng kính.
- Chúc mừng Thiếu phu nhân, cô đã có thai rồi.
- Bao lâu rồi bác sĩ?- Lạc Y vờ như không biết.
- Chuyện này không xác định được, đến khi siêu âm mới là kết quả chính xác nhất. Thiếu gia nghe được tin này chắc hẳn rất vui.
Vui sao? Lạc Y còn đang lo sợ anh sẽ giết mình đây này. Hiện tại trong đầu cô trống rỗng, không nghĩ được gì. Mọi thứ cứ xáo trộn, không thể nào vơi đi khỏi tâm trí của cô.
- Thiếu phu nhân nên cẩn thận hơn. Vài hôm nữa sẽ có người đưa cô đến chỗ tôi để kiểm tra tình hình của thai nhi thế nào.
- Cảm ơn bác sĩ!- Lạc Y cố gắng mỉm cười thật tươi.
- Thượng Tộc cuối cùng cũng đã có người kế vị tiếp theo rồi. Cô may mắn lắm đấy, thế nào cũng được thiếu gia cưng chiều cho xem.
Đang dọn dẹp lại đồ đạc, bỗng có người mở cửa khiến Lạc Y và bà thoáng giật mình. Cô mở to mắt, tim như muốn đứng đi. Thượng Phục Ân, làm sao anh lại có thể về sớm như vậy?
Từng bước nhàn nhã vào bên trong, tay cho vào túi, đôi mắt màu huyết có gì đó ôn nhu nhìn người bác sĩ.
- Cô ấy làm sao?
- Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân đã mang thai. Vài hôm nữa sẽ có người đến đưa thiếu phu nhân đến phòng khám của tôi.- Bà cười hì.
Trước giờ Phục Ân hung hăng với ai chứ chưa hề đối với bà như vậy. Cả lời lẽ ăn nói cũng chừng mực, chẳng có gì gọi là vô lễ. Suốt hơn 30 năm làm việc cho Thượng Gia, có ai mà bà không hiểu tâm tính.
- Nhanh như vậy đã phát hiện có thai? Bác sĩ Tần đang đùa sao?
Hai mày anh nhíu lại. Chính xác là vừa nghe tin xốp dẻo từ quản gia đã phóng như bay về nhà. Lạc Y bao nhiêu lâu không có động tĩnh còn Phí Thiên Anh mới một lần đã có tin vui? Thật không thể tin nổi. Cô gái này cũng lắm ranh ma. Câu dẫn anh chưa đủ giờ con mang thai. Định dùng con cái mà ép buộc anh phải chấp nhận sao? Mơ đi!
- Đúng vậy đó thiếu gia, sau hai tuần thì đã biết được có thai hay không rồi.
Hai tuần? Còn hẳn chính xác hai tuần? Đúng ngay vào đêm đó. Áp tay lên trán, Phục Ân liếʍ nhẹ môi.
- Được rồi, bác về đi. Khi nào khám thì gọi tôi, tôi tự thân đưa cô ấy đến.
Lạc Y vừa nghe thế liền giật nảy người. Kiểu đó chết chắc rồi. Đến đấy biết nói sao đây khi bảo nhi trong bụng cô đã được 6 tuần tuổi. Hơn hẳn 1 tháng.
- Không...không cần, để tài xế đưa em đi là được rồi.- Cô xua tay, vội chối từ.
Phục Ân đi đến bên Lạc Y. Ngón trỏ thon dài đưa lên nâng cằm của cô. Ánh nhìn rất nuông chiều nhưng cô nhận ra phía sau đó là những tia rực lửa. Chất giọng trầm hẳn đi, rõ là không ưa việc này.
- Đưa vợ đi khám thai, người chồng như anh lại không làm được?
- Không...không phải vậy...
- Thiếu phu nhân cứ để thiếu gia đưa đi. Thông thường ai mang thai đều thích được chồng quan tâm như vậy.- Bà đưa tay lên che miệng, bật cười một cái.- Tôi về đây! Chúc hai người luôn luôn hạnh phúc như vậy nhé!
Sau khi bác sĩ Tần rời đi, Phục Ân lập tức rút tay ra rồi dùng cả bàn tay to lớn bóp nhẹ hai bên má Lạc Y. Ánh nhìn nhanh chóng thay đổi, đôi mắt màu huyết bất đầu sâu hơn. Khẽ nhíu mày, anh nghiến răng.
- Phí Thiên Anh, rốt cuộc mục đích của cô là gì?
- Ưm...- Lạc Y cựa quậy, cố thoát khỏi anh nhưng lại bất thành.
- Nói mau! Cô tiếp cận tôi rồi còn mang thai, cuối cùng thì cô muốn gì?
- A...đau...
Phục Ân hơi mạnh tay khiến cô khá đau, tuy nhiên khi thấy cô kêu như vậy anh vẫn không có dấu hiệu thả lỏng tay ra.
- Còn cứng đầu?- Anh nhíu chặt mày.
- Em...em không có!- Cô lắc đầu.
- Cô nghĩ có được cái thai thì có thể giữ chân tôi sao? Cô nhầm to rồi! Bất kể không phải của người phụ nữ tôi cần thì tất cả đều phải phá.
- Anh...Thượng Phục Ân...ưm...anh quá đáng vừa thôi. Đó là con của anh mà.- Lạc Y bật khóc, nước mắt giàn ra hai bên.
Đúng là đoán không sai mà. Đến con của anh mà anh còn bỏ huống hồ khi biết Phí Thiên Anh giả này mang thai trước khi bước vào nhà họ Thượng thì còn như thế nào. Lòng đau như cắt, cô nức nở.
- Em không bỏ! Anh giết em cũng được nhưng em tuyệt đối không bỏ đi bảo nhi của mình.
- Cô...- Càng nhíu chặt hai mày tay càng siết mạnh, anh nghiến răng.- Phí Thiên Anh cô cũng cứ đầu lắm đấy!
- A, ưm...
Tuyệt đối không thể để Phục Ân phá đứa bé, cho dù cô có bỏ đi cả mạng sống của mình. Lạc Y biết việc cô bỏ đi đã tác động sâu sắc đến Phục Ân, khiến anh căng thẳng rất nhiều. Và chuyện ngủ cùng Phí Thiên Anh đối với anh đã là sai lầm, nay còn có tin mang thai càng làm cho mối gút ở anh càng thắt chặt. Nhưng cô chính là Kiều Lạc Y, dù trong thân phận nào đi nữa thì cô vẫn là cô. Và anh cũng không thể nào bỏ đi đứa con mà cô luôn hằng mong đợi.
"Phục Ân, em xin anh giữ con lại được không?"
- Cô...
Phục Ân càng siết chặt thì tâm trí anh lại hiện rõ gương mặt của Lạc Y rõ mồn một. Đôi mắt cô đầy đau thương, ướt đẫm. Lòng đau nhói, anh thả lỏng tay rồi ôm chầm lấy Lạc Y.
- Bảo bối, em đừng khóc.
- Anh à, anh đừng muốn bỏ con nữa được không?- Lạc Y khóc nấc, ôm chặt cổ Phục Ân.
- Không bỏ, không bỏ nữa. Em đã uất ức lắm đúng không?- Trong tâm trí Phục Ân lúc này chỉ còn lại Lạc Y, mỗi lần nhìn cô khóc anh lại đau nhói lòng.
- Vâng!
- Hôm nay là sinh nhật của bảo bối, em và ŧıểυ bảo bảo phải vui vẻ biết không? Em muốn gì cũng được, anh chiều em hết.
- Phục Ân, anh nhớ sao? Anh nhớ hôm nay là sinh nhật em thật không?- Siết chặt lấy áo anh, điều này vừa khiến cô vừa đau, lại vừa hạnh phúc.
- Nhớ chứ, ngày quan trọng thế này làm sao anh quên được.
Đầu đau nhức, Phục Ân nhăn mặt. Dạo này không hiểu vì sao anh lại hay bị đau đầu. Đau không thể tả được. Hình ảnh trước mắt nhoè đi, không còn thấy rõ. Tâm trạng cũng suy giảm dần theo thời gian.
Cả thân người anh đột nhiên không còn sức lực mà tựa hẳn vào người Lạc Y. Vòng tay ôm chặt lấy cô cũng bỗng dưng buông thả. Cắn chặt môi, cô ôm lấy anh rồi nấc nghẹn.
- Thượng Phục Ân, anh hãy mạnh mẽ lên đi chứ.
...
Thiên Anh mang một ít rau quả từ trong tủ lạnh ra. Qua một thời gian sống cùng với Bạch Thiên, anh đã dạy cô rất nhiều. Bây giờ Thiên Anh có thể làm một số món ăn dễ, hôm nay anh nói là sẽ dạy cho cô món thịt bò xào súp lơ. Cuộc sống có như thế này mới thú vị. Lúc trước cứ mãi ngồi một chỗ có kẻ hầu người hạ, chán chường biết bao nhiêu. Hôm nay cũng là sinh nhật của cô. Đây là năm đầu tiên Thiên Anh được chào tuổi mới với người mà cô yêu thương nhất.
Đang loay hoay nhặt rau thì cô nghe thấy tiếng mở cửa. Nhà phải dùng bảo mật vân tay nên biết rõ Bạch Thiên đã về. Thiên Anh vui vẻ đi ra, không như dự đoán, Bạch Thiên không về. Nhưng hai người ở trước mặt là ai vậy? Làm sao lại có thể mở cửa được? Thiên Anh cúi đầu chào, đưa ánh mắt ái ngại nhìn họ.
- Con chào hai bác, hai bác đến tìm ai vậy ạ?
Người đàn ông trong bộ vest xám, gương mặt rất phúc hậu nhưng ở ông ấy có gì đó cứng rắn lắm, làm Thiên Anh lại thêm rụt rè. Người phụ nữ trông rất sang trọng, trên người đều là trang sức quý giá. Bà nhìn cô từ trên xuống dưới xong thì mỉm cười hiền hòa.
- Bác đến tìm con dâu.
- A...con dâu?- Thiên Anh nhìn ngó xung quanh, cô và Bạch Thiên chưa cưới thì sao gọi là dâu được, chắc nhầm lẫn rồi chăng?- Bác ơi! Chắc bác nhầm rồi ý. À, ở đối diện có cặp vợ chồng mới cưới, phải nhà đó không?
Hai ông bà nhìn theo hướng tay của cô rồi lắc đầu. Thuận phu nhân - Diễm Ý Lan xua tay.
- Không, không. Con trai bác ở nhà này mà. Bác có hẳn vân tay vào phòng đây nè.
- Vậy hai bác là ba mẹ của A Thiên ạ? Con...con xin lỗi, con vô lễ quá. Mời hai bác vào trong.
Thiên Anh vội vã tránh đường. Cô không ngờ lại có thể gặp ba mẹ của Bạch Thiên ở đây. Đáng lý ra cô phải đến trước, nào ngờ hôm nay lại để ba mẹ anh ấy đích thân đến gặp mình. Thuận phu nhân gật đầu rồi khoát tay Thuận lão gia vào bên trong. Thiên Anh vụng về mời họ ngồi sofa rồi đi vào bếp lấy nước. Nhìn theo bóng cô, Thuận phu nhân thấy có một vài bó rau và mấy cái rổ trên bàn thì liền mỉm cười rồi huýt tay Thuận lão gia - Thuận Gia Minh.
- Ông này, con bé đáng yêu quá.
- Uhm, thằng Thiên cũng có mắt nhìn người đấy.- Ông gật gù, tuy lần gặp đầu tiên nhưng Thiên Anh đã mang cho ông một chút ấn tượng.
Thiên Anh đặt hai cốc nước lên bàn. Cô đứng sang một bên rồi e ngại nói.
- A Thiên vẫn chưa đi làm về ạ. Nhà cũng hơi bừa bộn một tí, mong hai bác thông cảm.
- Không sao! Nhà cửa đã tươm tất lắm rồi.- Thuận lão gia hớp ngụm nước.- Con ngồi đi!
- Phải rồi, con ngồi xuống đi.- Thuận phu nhân vỗ vào chỗ kế bên bà.
- Dạ!
Thiên Anh ngập ngừng rồi ngồi xuống cạnh bên. Đây là lần đầu tiên cô gặp được ba mẹ của Bạch Thiên, chính bản thân cũng phải bất ngờ vì sự trẻ trung, gần gũi của họ.
- Con tên gì? Quê quán ở đâu?- Thuận phu nhân nhẹ nhàng hỏi.
- Con tên Phí Thiên Anh, sinh ra ở Nam Phiến, Lâm Mộc Quốc ạ.
- Nam Phiến?- Thuận lão gia xoa cằm.- Nam Phiến chỉ có Phí Trang Gia mang họ Phí, con là thiên kim Phí Gia sao?
- Uhm...vâng!- Cô gật đầu, trong lòng lại có gì đó buồn buồn, khó tả.
- Thằng nhóc Bạch Thiên này trước giờ chẳng nói gì cho bác biết cả. Đến tận vài ngày trước bác mới biết nó đưa bạn gái sang đây.- Thuận phu nhân lắc đầu, khẽ thở dài.- Đến giờ cũng chưa thấy ló cái mặt về nữa.
- Hôm nay có lẽ anh ấy tăng ca rồi đó bác. Gần 7h rồi, chắc cũng sắp về đến nhà.
Thuận phu nhân nhìn cô rồi khẽ cười. Bà biết chứ, chuyện gì Bạch Thiên cũng tâm sự với bà. Từ nhân phẩm và cách ứng xử của cô gái đó ra sao, dịu dàng thế nào anh đều kể tuốt. Cả việc cô phải bỏ trốn để cũng Bạch Thiên sang đây bà và Thuận lão gia cũng biết chứ. Không phải là ủng hộ nhưng mà một người con gái đang tuổi thanh xuân phơi phới như thế này suốt ngày chỉ biết đứng nhìn bốn bức tường nhàm chán thì còn gì gọi là cuộc sống, nó thật vô vị biết bao. Cô gái này đã đủ lớn, đủ để quyết định cuộc đời của mình. Dù không chọn Bạch Thiên đi chăng nữa thì bà vẫn sẽ cầu nguyện cho cô được hạnh phúc trọn đời.
*Reeng...Reeng...Reeng...*
- Con xin phép nghe điện thoại chút ạ.
Thiên Anh trông thấy số của Bạch Thiên liền mỉm cười. Nhận được cái gật đầu từ Thuận Gia Minh, cô nhanh chóng bắt máy.
"Em nghe đây A Thiên!"
"Hôm nay anh có việc đột xuất có lẽ không về nhà được đêm nay. Em ở nhà cẩn thận nhé!"
"Ơ... ba mẹ anh đến rồi này."
"Nhanh vậy sao? Vậy em cứ đưa ba mẹ vào phòng trống cạnh bên phòng mình nhé. Ngày mai anh về, em sẽ ổn chứ?"
"Anh bận thì cứ lo việc đi, em không sao đâu mà."
"Vậy anh bận xíu, em yêu ngủ ngon."
"Dạ, anh đừng quá sức đấy."
"Anh biết mà, tạm biệt em."
"Tạm biệt anh!"
Thiên Anh ngắt máy, trong lòng chợt thoáng buồn. Cứ nghĩ lần này cô sẽ được đón sinh nhật cùng Bạch Thiên nhưng cuối cùng thì mọi thứ cũng chỉ là hư vô. Nhưng anh là đi làm mà, cố gắng để lo cho tương lai thì chẳng có gì đáng sầu muộn cả. Không năm này sẽ có năm khác thôi.
*Vụt*
Điện trong nhà bỗng nhiên tắt hết đi, cả không gian đen như mực. Ban đầu Thiên Anh có hơi lo sợ nhưng nghĩ lại có ba mẹ của Bạch Thiên ở đây nên cô không còn cảm giác đó nữa. Cố gắng thở đều đều, Thiên Anh bình tĩnh nói.
- Chắc cầu dao bị tắt rồi. Hai bác đợi xíu để con gọi bảo vệ.
Thiên Anh đứng dậy tìm lối đi đến cửa. Tự nhiên hôm nay lại bị cúp điện. Trong lòng cảm giác có gì đó không đúng, cô thở dài một cái rồi mở cửa nhà.
*Bụp, Bụp*
- Happy birthday công chúa của anh / Thiên Anh!
Giật toát cả mình, Thiên Anh mở to mắt nhìn những người đang hào hứng ở cửa, đặc biệt là người con trai trước mặt. Đưa hai tay lên ôm gương mặt khả ái. Trong lòng Thiên Anh hạnh phúc đến vỡ òa ra. Cô bật khóc, cả thân người không thể làm được một thứ gì khác. Bạch Thiên đưa hộp bánh cho Hạo Thịnh cầm giúp xong thì vươn tay ghì lấy vai cô ôm vào lòng. Đây là lần đầu tiên anh cùng Thiên Anh đón một buổi sinh nhật đúng nghĩa sau 3 năm yêu. Lúc trước chỉ toàn nhìn nhau qua màn hình bé tí, đầy nhạt nhẽo. Còn bây giờ đã khác rồi, Thiên Anh đã vì anh mà hết lòng như vậy thì Thuận Bạch Thiên này mãi mãi sẽ không phụ lại tấm chân tình của cô. Vừa ôm chặt Thiên Anh vừa vỗ về, Bạch Thiên mỉm cười ôn nhu.
- Hôm nay là sinh nhật em mà, không được khóc như thế.
- Anh gạt em...hức, anh nói anh không về...hức, anh không nhớ đến em.- Gục đầu vào ngực anh, Thiên Anh khóc nấc.
- Anh không quên, không hề quên.- Anh bật cười rồi hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại.- Làm sao anh lại quên một ngày quan trọng như thế này chứ. Chúng ta vào trong nhập tiệc thôi nào.
Nắm chặt lấy tay Bạch Thiên, Thiên Anh theo anh vào trong. Không gian vẫn tối om như mực. Bỗng nhiên có những ánh đèn vàng hiu hắt cháy lên bên dưới nền gạch. Hoá ra nhân lúc Thiên Anh và Bạch Thiên ở trước cửa, Minh Dao đã vào trong sắp xếp với sự trợ giúp của ba mẹ anh. Đến giữa căn nhà, cũng là nơi mà Minh Dao đã xếp những ngọn nến lung linh. Đơn giản chỉ là những ngọn nến, không xa hoa cầu kỳ nhưng lại làm trái tim của Thiên Anh thắt chặt. Bản thân lúc này rất hồi hộp và bồn chồn. Chưa bao giờ Thiên Anh nghĩ mình sẽ có viễn cảnh này trong đời. Cùng anh bước vào bên trong trái tim bằng những ngọn nến nhỏ. Thiên Anh vừa cười, nước mắt lại vừa tuôn rơi.
Bạch Thiên đối diện cô. Không biết vì sao trong anh lúc này cực kỳ hồi hộp. Đưa đó hoa ra trước, anh vuốt mái tóc mượt mà.
- Tặng em!
Rụt rè nhận lấy đoá hoa, Thiên Anh nhìn Bạch Thiên bằng ánh mắt hạnh phúc nhất từ trước đến bây giờ. Theo anh quả là không sai. Tình yêu này một đời cô không hối hận. Chợt thấy một chiếc hộp bọc bằng nhung đỏ. Thiên Anh khó hiểu cầm lên xem rồi nhìn Bạch Thiên.
Cầm lấy chiếc hộp rồi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Thiên Anh, anh lấy hết can đảm mà quỳ một chân xuống dưới sàn nhà. Bản thân cực kỳ lo sợ, anh sợ cô sẽ khước từ. Nghĩ đến thôi đã thấy đau lòng. Mở chiếc hộp, bên trong là một chiếc nhẫn đơn giản, chỉ đính một điểm nhấn duy nhất. Tuy nhiên không thể xem thường, bề ngoài nhỏ bé nhưng giá trị không hề nhỏ. Chiếc nhẫn đính duy nhất một viên kim cương lấp lánh cũng là mẫu mới nhất lúc bấy giờ.
- Thiên Anh, em đồng ý làm vợ anh nha!
Thiên Anh không tin vào mắt mình, đôi vai run lên bần bật. Quả thật hôm nay quá đặc biệt, thêm cả ý nghĩa nhất trong đời cô. Cổ họng nghẹn ứ đến không thể nói, cô gật nhẹ đầu thay câu trả lời. Chiếc nhẫn được Bạch Thiên cẩn trọng đeo vào ngón áp út. Hôn nhẹ vào tay cô, nơi vừa đeo chiếc nhẫn lấp lánh. Cuối cùng 3 năm chờ đợi không hề vô nghĩa, người con gái của anh, cả đời này anh nguyện mãi bảo vệ, chở che.
- Anh không phải là người hoàn hảo về mọi mặt nhưng anh hứa, anh sẽ là người chồng hoàn hảo nhất của em.