“Điều kiện rất tốt, em và con cũng không cần
 phải lo lắng nửa đời sau. Em còn có thể tìm một
 người đàn ông thật thà, tốt bụng để làm cha cho
 con mình nữa, nên không cần thiết phải quan tâm
sau này đứa bé thiếu tình thương của cha”
“AI” Anh khởi động xe, nhướng mày: “Kế
 hoạch nghe cũng thật hay, không sợ người đàn
 ông thật thà, tốt bụng này cuốn hết tiền bạc của
em bỏ đi à?”
Tôi liếc mắt, bĩu môi nói: “Anh đừng nghĩ bản
 chất ai cũng xấu xa như vậy…! Trên đời này còn
rất nhiều người tốt”
 “Người tốt cái gì chứ?” Anh phản bác.
“Tổng giám đốc Lâm muốn em rời xa anh, để
 lại vị trí bên cạnh cho con gái bà ta, điều kiện
 cũng khá hấp dẫn!” Tôi dựa vào cửa sổ xe, vuốt
bụng hơi căng căng của mình, chắc do ăn nhiều
quá rồi.
Đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ, anh dừng xe rồi
quay sang nhìn tôi hỏi: “Điều kiện gì?”
“Ngoài công ty hai bên ra thì còn thêm rất
 nhiều tài sản, tính tính một chút thì cũng đủ để em
 và con sống sung túc cả đời” Cách mà người có
 tiền giải quyết mọi chuyện thật sự khác xa với
 người bình thường.
Anh cười lạnh: “Em đã chấp nhận rồi?”
Tôi nhướng mày: “Tại sao lại không chấp
 nhận?” Tôi vừa hỏi vừa chống tay lên cửa sổ, ánh
mắt có chút tùy ý.
Trong lúc nhất thời không trả lời được, anh
 tiếp tục nói: “Có cha ruột không cho con nhận lại
 mà còn đi tìm cha dượng? Thẩm Xuân Hinh, đầu
óc em có vấn đề phải không?”
“Anh mới có vấn đề ấy!” Tôi trừng mắt, tức
 giận nói: “Tại sao em lại phải đi tìm cha dượng
 cho con mình chứ? Còn không phải bởi vì cha ruột
 nó có vấn đề à”
“Vấn đề gì? Còn không phải do em thích sao,
 sao không suy nghĩ thử xem tại sao Lâm Uyên lại
 đồng ý chi ra một số tiền lớn như vậy để em rời xa tôi?
Tôi mở miệng: “Bởi vì Mạc Hạnh Nguyên thích
 anh chứ còn gì nữa, Lâm Uyên đau lòng cho con
 gái của mình nên muốn quãng đời còn lại của cô
 ta được suôn sẻ hạnh phúc. Cô ta thích anh thì tất
 nhiên Lâm Uyên phải nghĩ đến việc thành toàn
 cho con gái của mình rồi…!” Tôi cảm thấy tôi phân
tích cũng chẳng có gì sai cả.
Vậy mà anh lại khinh thường nhìn thoáng qua
 tôi rồi nói: “Quả nhiên khi người phụ nữ mang thai
thì IQ trong ba năm sẽ bị giảm xuống”
Không thể vui vẻ mà nói chuyện tiếp được nưa.
“Sau này đừng nên gặp Lâm Uyên nữa, tôi và
 Mạc Hạnh Nguyên từ đầu đến cuối chẳng có gì
 cả. Bọn họ muốn gì đối với tôi và em cũng không
quan trọng, quan trọng là… em bình an, mạnh
khỏe sinh con ra, chúng ta sống với nhau thật
hạnh phúc.”
Thấy đã sắp tiến vào trung tâm thành phố,
 Phó Thắng Nam nói tiếp: “Tài sản nhà họ Phó đủ
 để em tiêu xài cả đời, đừng lo tôi không nuôi nổi
mẹ con em”
Tôi không nói gì, chỉ nhìn phong cảnh ngoài
 cửa sổ ngẩn người, giọng nói hời hợt: “Nếu như
 anh và Mạc Hạnh Nguyên từ đầu đến cuối không
có gì với nhau thì tại sao cô ta lại mang thai?”
Anh nhíu mày: “Cô ta mang thai thì nhất định
phải có quan hệ với tôi sao?”
“Cô ta thích anh, trước đây có nhiều chuyện
như vậy thì làm sao mà không có quan hệ được?”
“Ha ha!” Anh cười lạnh: “Vậy theo như logic
 của em thì Thẩm Minh Thành thích em nên đứa
 con trong bụng em cũng có quan hệ với anh ta
 phải không?”
“Em…
“Hai việc này có thể giống nhau hay sao?”
 Những lý luận này của anh rõ ràng rất hoang
 đường.
“Tại sao lại không giống nhau?” Xe đã đến
 dưới biệt thự nhà họ Cố, anh dừng xe lại, đỡ tôi
 xuống xe rồi nhìn tôi nói: “Lâm Trí Lân giao cô ta
 cho tôi, chăm sóc bảo vệ cô ta là trách nhiệm của
 tôi, nhưng chỉ có thể mà thôi, không hơn và cũng
không có tình cảm dư thừa nào cả”
“Đứa bé không phải của anh, nhưng cũng có
 thể là của người đó?”
“Là ai có quan trọng hay không? Đó là cuộc
sống của cô ta, em để ý như vậy làm gì?”
“Em…
Không phải để ý, chỉ là cảm thấy ngoại trừ
 Phó Thắng Nam thì chỉ có thể là của người đó.
 Huống hồ chỉ lần này Lâm Uyên ra tay mạnh mẽ
 như vậy, buộc tôi rời xa Phó Thắng Nam, nếu
không phải vì đứa bé thì là vì cái gì?
 Chẳng lẽ là muốn tìm một người cha hời như
Phó Thắng Nam thôi hay sao?
Xuyên qua con đường nhỏ lát đá cuội, lại đi
 lên mấy bậc thang, đập vào mắt chính là tòa biệt
thự sang trọng và xa hoa của nhà họ Cố.
Không bao lâu sau, tôi đã cảm thấy hơi mệt,
 không thể không dừng lại để lấy hơi.
Một vật thể màu đen mạnh bạo chạy nhanh
 về phía tôi, tôi giật mình la lên: “A…!”
Phó Thắng Nam nhanh tay nhanh mắt, một
 cước đá văng nó ra ngoài.
Tôi đã phải mất một chút thời gian mới nhìn
 thấy rõ, vật thể đen thùi lùi ban nãy là một con
chó Ngao Tây Tạng, lần trước tôi nhìn thấy nó dựa
vào bên người Cố Diệc Hàn, còn rất nghe lời nữa.
 Nhưng tại sao lần này lại…
Chó Ngao Tây Tạng bị Phó Thắng Nam đá
 nằm sấp xuống mặt đất, có lẽ là do đá quá nặng
nên nó vẫn luôn nằm rạp trên đất rên ư ử…
Nghe thấy tiếng động, người trong biệt thự
đều theo ra ngoài, Cố Diệc Hàn thấy Chó Ngao
 Tây Tạng nằm trên mặt đất thì khẽ nhíu mày, ánh
 mắt rơi trên người Phó Thắng Nam: “Tổng giám
đốc Nam thật có bản lĩnh đấy!”
 Lời nói này rõ ràng mang theo sự tức giận!
Khuôn mặt Phó Thắng Nam âm trâm, giọng
 nói trầm thấp lạnh lùng vang lên: “Nóng lòng bảo
vệ vợ, đắc tội rồi, xin thứ lỗi
Cố Diệc Hàn không nói thêm gì, ánh mắt dừng
 lại trên người tôi. Vừa rồi tôi thật sự bị dọa cho
 giật mình nên đã trốn sau lưng Phó Thắng Nam,
 cơ thể vẫn còn run rẩy. Thấy anh ta nhìn mình,
 trong phút chốc tôi cũng không nói được lời nào,
chỉ hơi cúi đầu thấp xuống.
Phó Bảo Hân mang giày cao gót chạy chậm
 ra ngoài, nhìn thoáng qua Chó Ngao Tây Tạng
 đang nằm trên mặt đất, sau đó ánh mắt rơi trên
 người tôi. Người thông minh như bà ấy, đương
nhiên biết đã có chuyện gì xảy ra.
Bà ấy nhanh chóng đi đến bên cạnh, kéo tay
tôi rồi nói: “Dọa đến cháu rồi à? Tại sao tay lại run
 dữ dội như vậy, có muốn đến bệnh viện xem thử
hay không?”
Bà ấy nói câu này khá lớn tiếng, Cố Vân
 Dương đi theo phía sau lập tức nổi giận. Ánh mắt
 đục ngầu nhìn về phía Cố Diệc Hàn, giọng nói
 nghiêm khắc lạnh lùng: “Làm thịt con súc sinh này
 cho tôi, chạy tới đâm lung tung vào người khác
 như vậy, cũng may là bây giờ không có ai bị
 thương, nếu làm người khác bị thương thì mạng
 của mày với con súc sinh này cũng không đủ để
 bồi thường đâu!”
Cố Diệc Hàn cười lạnh, ánh mắt hung ác: “Vậy
 theo ý của ông thì tôi và súc sinh này chẳng có gì
khác nhau phải không!”
 Câu nói tràn ngập sự châm chọc.
Nhìn thấy đáy mắt chứa đầy sự cô đơn của
 Cố Diệc Hàn, tôi không nhịn được nói: “Chú
 Dương, cháu không sao đâu. Hôm nay vốn là
ngày vui, mọi người đừng vì một chút chuyện nhỏ
này mà làm ảnh hưởng đến không khí hòa thuận
của gia đình”
Phó Bảo Hân cũng tiếp lời: “Đúng vậy, dù sao
 Xuân Hinh cũng không xảy ra chuyện gì lớn, bên
 ngoài nhiều muỗi, nhanh vào nhà đi thôi, bữa tối
đã sắp làm xong rồi”
Sắc mặt của Cố Vân Dương đã thoải mái hơn
 một chút, ông ấy hơi bình tĩnh lại: “Làm khó vợ
 chồng hai đứa phải hiểu chuyện như vậy. Đi thôi,
 đi vào nghỉ ngơi một lát đi, thời gian không còn
sớm nữa, có đói bụng không?”
Tôi cười yếu ớt lắc đầu: “Dạ không đói, từ
 sáng đến tối cháu cứ ăn mãi thôi. Thắng Nam vẫn
luôn xem cháu là heo mà nuôi đây này!”
“Ha ha ha ha!” Cố Vân Dương cao giọng cười
 to: “Con bé này, cứ luôn trêu chọc làm cho lão già
như chú đây vui vẻ”
“Còn không phải vậy hay sao!” Phó Bảo Hân
 nói tiếp: “Đứa nhỏ này thông minh lanh lợi, cũng
 khó trách cha lại thích con bé”
Trọng tâm câu chuyện dời tới đây, nói chung
 bầu không khí đã tốt hơn nhiều.
Tôi không khỏi quay đầu lại nhìn chó Ngao
 Tây Tạng đang đứng bên cạnh Cố Diệc Hàn, sắc
 mặt anh ta u ám lạnh lẽo tĩnh mịch trông giống
như thần chết trong bóng tối vậy.
Vào biệt thự, Phó Bảo Hân mời hai vợ chồng
tôi ngồi trong phòng khách uống trà.
Phó Thắng Nam lấy hộp quà ra, nhìn Cố Vân
 Dương rồi nói: “Cháu nghe cô nói chú Dương thích
 nhất là bình sứ, lần trước cháu thấy nó trên buổi
 đấu giá nên nghĩ rằng có lẽ chú Dương sẽ thích, vì
 thế đã mua về”
Cố Vân Dương thấy vậy, cười vô cùng vui vẻ:
 “Cháu có lòng rồi, vật này chú có cho người đi
 xem nhưng lại nghe nói là bị người ta lấy được
 trước rồi. Lúc đầu chú còn tưởng ai, thì ra là cháu”