Tôi gật đầu rồi bước lên xe, khởi động xe đi.
Sau khi đưa Thẩm Minh Thành đến bệnh viện,
 tôi ngồi ở hành lang bệnh viện, gió lùa vào bên
 trong, bị hơi lạnh quấn lấy quanh người, phút chốc
khiến lồng ngực rất khó chịu.
Mọi chuyện lẽ ra không nghiêm trọng đến
 mức này, nhưng tại sao cuối cùng lại kết thúc như vậy?
Tôi đi loanh quanh ở hành lang, đợi khoảng
 một tiếng đồng hồ, Thâm Minh Thành mới từ
 phòng phẫu thuật đi ra. Anh ta được một nữ y tá
 đẩy vào bên trong phòng bệnh. Bác sĩ kêu tôi đi
 làm thủ tục nhập viện, vì không hiểu tình hình cho
 lắm nên tôi không nhịn được mà hỏi bác sĩ: “Bác
 sĩ, anh ấy sao rồi? Liệu sau này có để lại di chứng
gì không?”
Bác sĩ thấy thế cười nói: “Bề ngoài không có
 gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng thương
 vài ngày là được. Có điều chân anh ta lúc trước
 đã từng làm qua phẫu thuật, phần cơ và xương đã
 bị thương lâu rồi nên chút nữa tôi sẽ sắp xếp cho
 anh ấy đi chụp X-quang để xem tình hình cụ thể ra sao.
Nghe xong lời bác sĩ, tôi liên tục gật đầu và
 nói vài lời cảm ơn bác sĩ xong mới đi vào phòng bệnh.
Bởi vì còn ảnh hưởng bởi thuốc mê, Thẩm
 Minh Thành vẫn còn đang nằm im trên giường,
 không thể cử động được. Trông thấy tôi bước vào,
 anh ta đắc ý nhấch khóe miệng, có vẻ tâm trạng
 không tồi nói: “ Đừng có chạy lung tung, ngồi
xuống đây nói chuyện với anh”.
Tôi không thèm để ý đến anh ta, nhìn lướt qua
 nói: “Anh gọi điện cho người nhà đến chăm sóc
 cho mình đi. Muộn rồi, tôi phải về đây”.
Bên ngoài trời đã tối từ bao giờ, bây giờ về
 nhà không biết đối mặt với Phó Thắng Nam thế
nào đây.
Thẩm Minh Thành đột nhiên trầm mặt, trong
 giọng nói có chút ảm đạm: “Ở đây ngoài em ra thì
 anh chẳng còn quen ai cả. Nếu em có việc thì cứ
đi trước đi”.
Nhìn dáng vẻ cam chịu nhẫn nhục của anh ta,
 tôi nhất thời không biết nên nói cái gì mới đáng,
 liền nhíu mày nói: “Vậy em sẽ tìm cho anh một y
 †á tới chăm sóc nhé.”
“Thẩm Xuân Hinh”
Anh ta nhìn tôi, bóng mờ trên chân mày có
 chút nặng nê: “Có phải em vô cùng căm hận anh,
 luôn muốn anh chết đi, đến nhìn cũng không
muốn nhìn anh có phải không?”
“Không phải như thế” Nói cho cùng thì anh ta
 không thực sự muốn làm hại tôi, chỉ là tôi có chút
 kinh ngạc khi tận mắt chứng kiến những việc anh
ta đã làm mà thôi.
“Em biết là trên thế gian này anh đã không
 còn một người thân thích nào nữa rồi, chỉ có mình
 em mà thôi. Năm năm qua, anh đã không biết bao
 nhiêu lần cố gắng tìm em, đã có lúc anh không
 thể chịu được nữa. Vốn dĩ nghĩ rằng bản thân có
 thể sống sót mà vượt qua được những thời khắc
 đen tối đó, nhưng thực sự không ngờ rằng anh lại
có thể gặp lại em ở thành phố Tân Châu này”
Nói xong anh cúi đầu nhìn vết thương trên tay
 vừa được băng bó xong, tâm trạng đột nhiên trâm
 lặng xuống: “Chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng có
 thể thiêu cháy cả đồng cỏ rộng lớn, được gặp lại
 em thực sự anh không muốn chúng ta phải rời xa
 nhau nữa, anh muốn mối quan hệ của chúng ta sẽ
 lại giống như hồi còn nhỏ, cả hai luôn sát cánh
 bên nhau sống qua ngày chẳng nhẽ không được sao?”
Tôi nhất thời không biết nên nói như thế nào.
 Vì sự ám ảnh về tuổi thơ không được trọn vẹn nên
 đã khiến anh ta cả đời này đều đều muốn đi tìm
kiếm một chốn yên bình để sống.
Ngập ngừng một chút, tôi nói: “Thẩm Minh
 Thành, em đã kết hôn rồi, em cũng đã có gia đình
 và con cái cho riêng bản thân mình rồi, còn có cả
 chồng em nữa. Anh có thể ở lại trong thế giới của
 em nhưng tuyệt đối không thể để ảnh hưởng đến
cuộc sống hiện tại của em”
“Phó Thắng Nam, anh ta có điểm gì tốt chứ,
 con người anh ta lạnh lùng tàn nhãn, anh ta vốn dĩ
 không hề yêu em tí nào, vậy tại sao em phải vì anh
 ta mà làm như vậy chứ?”
Trông thấy tâm trạng kích động của anh ta, tôi
 ngừng nói một chút sau đó nhìn anh nói tiếp: “Anh
 cứ ở lại đây dưỡng thương cho thật tốt, em sẽ tìm
 cho anh một y tá để tiện chăm sóc anh”
Không đợi anh ta nói tiếp, tôi đã vội vội vàng
 vàng đi ra ngoài và rời khỏi bệnh viện về nhà. Trời
 đã tối rồi, lúc đến bệnh viện tôi có đi xe của Thẩm
 Minh Thành vì vậy bây giờ trở về chỉ còn cách bắt
 taxi để về. Tôi đứng dưới lầu biệt thự chờ rất lâu
 sau mới có xe để đi về.
Xe dừng trước cổng, trong lòng tôi có chút lo
lắng, không biết đi vào phải làm sao đối mặt với
Phó Thắng Nam đây.
Mở cửa nhà, trông thấy đèn bên trong phòng
 khách đã tắt hết, tôi lờ mờ thấy chỉ còn bên trong
 phòng bếp là vẫn còn sáng đèn. Dì Triệu bình
 thường mọi khi rảnh rỗi không có gì để làm lại
 thích mày mò sửa soạn thức ăn. Tôi nghĩ rằng có
 lẽ dì ấy lại đang trông coi hấp bánh gì đó rồi. Nhẹ
 nhàng thay giày đi dép trong nhà, thấy ở phòng
 khách không có người, lúc này tôi mới có thể nhẹ
 nhõm thở ra một hơi.
Đi vào trong phòng bếp, dì Triệu nghe thấy
 tiếng động đằng sau, không khỏi sửng sốt ngạc
 nhiên nói: “Ái chà, Thẩm Xuân Hinh cô thế nào mà
 lại đi không hề có tiếng động như thế hả, làm tôi
sợ hết cả hồn rồi đây này”.
Bà vỗ nhẹ vài cái vào lồng ngực, tự trấn an
 bản thân sau đó nhìn tôi hỏi: “Cô vừa về à? Có
 cảm thấy đói bụng không? Lại đây xem xem tôi
đang hầm món gì này?”
 Nói xong bà từ từ mở nắp vung trên bếp ra,
một mùi hương bốc lên ngào ngạt, trong phút
 chốc đã lan tràn ra khắp bếp. Ngửi thấy mùi thơm
 đó, bụng tôi tự nhiên cảm thấy hơi đói, cười nói
 với bà: “Dì Triệu đang nấu món gì thế? Thơm quá đi”
Bà mỉm cười nói: “Là món cá diếc đó, tôi có
 cho thêm vài gia vị đặc biệt vào. Vì thế nên mùi
 hương rất thơm. Cô đứng đợi tôi một lát, chút nữa
 là xong ngay. Xong tôi sẽ múc cho cô một bát
nếm thử xem mùi vị như thế nào ”
Dì Triệu không cho tôi đụng vào đồ trong bếp.
 Bà cảm thấy mùi dầu khói khét lẹt trong bếp sẽ
 gây ra ảnh hưởng không tốt đến phụ nữ đang
 mang thai. Nếu không thì tôi đã ở trong phòng
bếp với bà lâu hơn rồi.
Dứt khoát, tôi ngồi vào bàn ăn yên lặng chờ
 món ăn của Dì Triệu làm. Không lâu sau đó bà
 bưng một bát canh ra, nhìn tôi nói: “Cẩn thận.
 Canh vẫn còn nóng, đợi cho nó nguội bớt rồi hãng
 uống:
Sau đó nhẹ nhàng đặt bát canh trước mặt tôi,
 bà chốc chốc lại liếc nhìn tôi, do dự không biết nói
 gì cho được. Tôi trong lúc thổi canh cho đỡ nóng,
 tự nhiên cảm thấy bà có điều muốn nói với tôi.
 Được một lúc lâu như thế không thấy bà mở
 miệng. Tôi liền hỏi luôn: “Dì Triệu, dì muốn nói
chuyện gì cứ nói đi, tôi nghe đây.”
Bà cười dịu dàng nhưng có chút không tự
 nhiên nói: “Thẩm Xuân Hinh, theo lí mà nói thì tôi
 không nên can thiệp vào chuyện đời tư thường
 ngày của vợ chồng hai người, nhưng tất cả mọi
 việc của hai người tôi đều có thể hiểu rõ. Hơn nữa
 tôi cũng là người làm ở đây nhiều năm rồi, bản
 thân tôi thấy nếu như cả hai vợ chồng đều không
 chịu mở lời gì thì quan hệ vợ chồng của hai người
 sợ e là sẽ càng ngày càng trở nên xa cách, như
 vậy tôi cũng cảm thấy rất có lỗi với ông cụ Phó nưa..
Tôi biết bà ấy vì chuyện của chúng tôi cũng
 khổ tâm không ít, tôi mỉm cười: “Dì Triệu, dì đừng
 có nghĩ như vậy. Những năm qua dì đã làm ở nhà
họ Phó, đối xử chăm sóc cho tôi rất tận tụy, tất cả
 những điều đó tôi đều ghi nhớ ở trong lòng, cũng
 cảm thấy biết ơn dì. Thú thật từ lâu tôi đã coi dì
 như một người thân trong nhà này vậy, dì có lời gì
 muốn nói thì đừng ngần ngại, cứ nói hết ra đi.
 Chúng tôi là những người vai dưới nên chắc chắn
sẽ nghe theo lời dì căn dặn”.
Bà nghe xong lại thở dài: “Cậu Nam từ lúc trở
 về đến bây giờ đều trốn ở trong phòng sách, tôi
 nhìn thấy sau lưng của cậu ấy dường như bị
 thương nhẹ một chút. Tí nữa cô hãy bưng một bát
 canh lên cho cậu ấy rồi cả hai nói chuyện đàng
 hoàng, cũng xem vết thương của cậu ấy có
 nghiêm trọng hay không. Bà già như tôi bây giờ có
nói gì với cậu ấy thì cũng vô ích.
Cô với cậu ấy hãy thử nói chuyện thẳng thắn
 với nhau một lần, cố gắng đừng cãi nhau. Vợ
 chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa,
 làm gì thù oán nhau bao giờ. Có chuyện gì thì thật
 lòng nói ra, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn là giữ
trong lòng nhiều”
Tôi gật đầu đồng ý với bà nhưng trong lòng
 vẫn có chút lo lắng hồi hộp, nhìn dì Triệu nói: “Dì
 Triệu, dì giúp tôi múc sẵn một bát canh mới ra,
bây giờ tôi sẽ mang lên cho anh ấy”
Bà khịt mũi cười nói: “Không cần vội như thế,
 để tí nữa mang lên cũng được mà. Còn cô ý, đang
 bụng mang dạ chửa. Tối nay chắc cũng chưa có
 gì bỏ vào bụng đúng không? Tôi nói cô này, cho
 dù không nghĩ đến bản thân mình thì cũng phải
 nghĩ đến đứa bé trong bụng chứ, mau uống xong
 bát canh này đi đã, tí nữa thì đi.”
Biết rằng bà ấy đang lo lắng cho tôi nên tôi
 cũng rất nghe lời, thổi qua rồi một ngụm uống hết
 bát canh cá diếc, sau đó nhìn dì Triệu nói: “Dì cứ
 làm việc của mình đi, tôi sẽ uống hết canh, dì
không phải lo”
Thấy thế dì Triệu liền cười rồi quay người trở
 lại phòng bếp.
Bên ngoài thư phòng tôi chân chừ một lúc rồi
lấy hết dũng khí, giơ tay gõ cửa phòng. Trong
chốc lát, một giọng nói trầm ấm từ bên trong
 truyền ra: “Dì Triệu, dì quay về nghỉ ngơi trước đi,
 tôi không đói.”
“Là em”
Tôi mở miệng, khẽ cắn môi dưới, trên trán
 căng thẳng đến mức sắp toát cả mồ hôi ra rồi.
 Bên trong im lặng chốc lát, một lúc sau giọng nói
trâm thấp đấy mới lại vang lên lân nữa: “Vào đi”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, mở cửa phòng đi vào.
 Vừa bước vào bên trong, tôi liền nhìn thấy người
 đàn ông trên mặt lộ ra chút hung dữ, có vẻ vẫn
còn tức giận đang ngôi trước bàn làm việc.
Cầm bát canh vẫn còn nóng hôi hổi trên tay,
 tôi từ từ tiến lại phía bàn làm việc của anh rồi
 đứng trước mặt anh, nói: “Dì Triệu nói rằng từ lúc
 anh về đến giờ vẫn chưa có bỏ gì vào bụng, sợ
 anh đói nên dì có hầm một nồi canh cá diếc, anh
 có muốn nếm thử một chút không?”
Nói xong tôi lại đi qua bàn làm việc, tiến gần
 hơn về phía anh, đặt bát canh bên cạnh anh, ánh
 mắt rơi xuống vết thương ở đằng sau lưng. Vẫn là
 bộ vest lúc trước, bởi vì nó có màu đen thuần nên
 ngoại trừ dấu vết do chiếc xẻng sắt lưu lại thì tất
cả đều không nhìn thấy rõ cái gì cả.