Không biết bên kia nói gì mà
 cậu ta cười vui vẻ, liên tục nói:
 “Được, được, tôi lập tức đến ngay.”
Cúp điện thoại, đúng lúc cửa
 thang máy mở ra, cậu ta nhìn Phó
 Thắng Nam rồi nói: “Phó Thắng
 Nam, tôi nói thật, anh nên đưa cậu
 ấy đến nước Mỹ”
Cậu ta nói xong thì vội vàng đi ngay.
 Phó Thắng Nam lên xe, khởi
động xe. Tôi nhìn anh mấy lần,
 muốn mờ miệng hỏi nhưng lại sợ
 sẽ bị lộ thế nên đành im lặng.
Khi dừng xe tại đoạn đường
 có đèn đỏ, anh mới liếc tôi, giọng
 trầm thấp: “Đến nước Mỹ quá mệt,
 em và con đều không chịu nổi. Hai
 ngày nữa chúng ta đến thủ đô, tôi
 đã liên hệ với bác sĩ rồi.”
Tôi sửng sốt, chậm chạp một
 lúc mới nói: “Anh…”
“Lần trước kiềm tra bác sĩ có
 nói, thêm lần em dầm mưa nữa thì
 anh đã phát hiện ra.”
Anh khởi động xe, thờ dài:
“Em không muốn nói cũng không
 Sao, sau này sẽ tốt thôi.”
Tôi gật đầu, hơi mệt mỏi:
 “Sáng mai chúng ta đi cúng ông
 nội, buổi chiều anh đi cùng em đến
 trung tâm yoga nhé. Giáo viên
 yoga nói muốn em tập luyện cùng
 cha đứa bé, có một số động tác
 cần phải bảo vệ.”
Anh gật đầu: “Bữa tối em
 muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Nói xong hết
 mọi chuyện, cơn buồn ngủ lại ập
 đến nên tôi nhắm mắt ngủ một lát.
Khi về đến biệt thự thì trời đã
tối, tôi hơi mơ màng. Phó Thắng
 Nam không đánh thức tôi mà ôm
 tôi về phòng ngủ, đặt tôi lên
 giường.
Có lẽ vì ban ngày vận động
 nên giấc ngủ này vô cùng sâu, đến
 khi tôi tỉnh lại thì đã là 12 giờ đêm.
Phó Thắng Nam không có ở
 đây, tôi xuống giường ra khỏi
 phòng ngủ thì thấy thư phòng
 sáng đèn, tôi gõ cửa.
Giọng trầm thấp bên trong
 vang lên: “Vào đi.”
Tôi đẩy cửa vào thì thấy anh
 đang xem tài liệu trên bàn. Tôi đến
bên cạnh anh, trên màn hình là hệ
 thống công ty, lướt qua thì có vài
 số liệu bị sai, tôi không khỏi thắc
 mắc: “Công việc kiểm toán của
 công ty An Cường đã được thực
 hiện lại chưa? Tại sao vẫn là dữ liệu cũ?”
Anh nhìn qua tôi, nở một nụ
 cười trên khuôn mặt mệt mỏi: “Ở
 tập đoàn Phó Thiên cũng không vô
 ích, em có thể nhìn ra vấn đề cũng
 không tồi.”
Tôi không nói gì. Thời gian hai
 năm đủ cho tôi học được rất nhiều
 kiến thức.
Anh không giải thích gì thêm,
 chỉ cúi đầu ký mấy hợp đồng. Tôi
 không có việc gì làm, liền ngần
 người ngồi bên cạnh anh nhìn máy
 tính.
Nhưng càng xem thì tôi càng
 nhận ra có điều gì đó không ổn, bởi
 có dấu chấm than màu đỏ ở góc
 phải dưới màn hình. Tôi không khỏi
 kêu lên: “Phó Thắng Nam, có
 hacker xâm nhập vào hệ thống của
 công ty.”
Anh không vội nhìn màn hình
 mà có chút kinh ngạc nhướng mày
 hỏi: “Em từng học về máy tính sao?”
Tôi sững sờ, sau đó nhìn lại
 vào màn hình, dấu chấm than màu
 đỏ vẫn còn đó, hình như Phó
 Thắng Nam cố ý để người khác
 nhìn thấy những thứ này.
Phải mất một lúc tôi mới hiểu
 ra, tại sao anh lại đưa số liệu có vấn
 đề vào của công ty, chẳng qua là
 anh cố ý để những người muốn
 xem nhìn thấy nó mà thôi.
“À không, ð đại học em có
 chọn tin học làm môn học tự chọn
 nên hiều một chút.” Tôi hơi chột dạ
 khi nói những lời này.
Kỹ năng máy tính của Thẩm
 Minh Thành rất tốt, trước đây khi
 anh ta nghiên cứu cách xâm nhập
 vào tài khoản của người khác thì
 có nói qua với tôi một chút, lúc đó
 tôi căn bản không học nhiều
 nhưng cũng biết đại khái.
Anh nhếch môi, dưỡng như vô
 ý nói: “Không phải chỉ có mấy tiết
 học tin học là có thể phát hiện có
 người xâm nhập được.”
Tôi mở miệng định nói gì đó,
 nhưng anh đã đóng hợp đồng, nhìn
 tôi nói: “Em đói chưa?”
Tôi gật đầu: “Hơi đói.”
“Em muốn ăn gì để tôi đi làm.”
 Anh nói xong đứng dậy tắt máy.
Lúc này tôi không đặc biệt
 muốn ăn gì nên thuận miệng nói:
 “Gì cũng được.”
Sau khi cùng nhau xuống lầu,
 anh vào nhà bếp còn tôi ngồi trong
 phòng khách. Tôi không khỏi có
 chút khó hiểu, ð trong nước hacker
 có khả năng có thề xâm nhập vào
 máy tính của người khác rất hiếm.
 Vậy tại sao người này lại xâm nhập
 vào tập đoàn Phó Thiên?
Dựa vào trực giác, người đầu
 tiên tôi nghĩ đến là Thẩm Minh
Thành. Về máy tính thì có thể coi
 anh ta là một thiên tài, rất ít người
 biết rằng kỹ thuật máy tính của
 anh ta vô cùng cao siêu.
“Nghĩ gì vậy, qua ăn cơm đi.”
 Phó Thắng Nam ở trong phòng
 bếp gọi tôi.
Tôi thu lại suy nghĩ đi vào nhà
 ăn, trên bàn đã có ba món cơm
 canh, tôi ngần người, tường là anh
 chỉ nấu một ít mì thôi.
Dù sao bây giờ cũng đã mười
 hai giờ, không ngờ anh lại làm món
 chính.
Anh đặt bát đũa lên bàn, xới
cơm đặt trước mặt tôi nói: “Ăn
 nhiều một chút, sáng mai dì Triệu
 sẽ qua đây sớm, chúng ta ăn sáng
 xong rồi đi thăm mộ.”
Phó Thắng Nam không nói
 chuyện này thì tôi suýt nữa quên
 mất, bèn gật đầu nói: “Được.”
Ăn được vài miếng thì tôi
 buông đũa xuống. Thấy tôi không
 ăn, anh cau mày: “Không hợp khẩu
 vị sao?”
Tôi lắc đầu: “Em không đói lắm.
Thấy vậy, anh cũng không ép
 tôi ăn thêm.
Trong phòng ngủ.
Mới ngủ một giấc dài nên giờ
 tôi không ngủ nồi. Phó Thắng Nam
 tắm rửa xong đi ra, thấy tôi còn
 đang nằm, anh ngước mắt lên nhìn
 đồng hồ, đã hai giờ.
Anh không khỏi nhíu mày:
 “Mấy ngày nay đồng hồ sinh học
 của em bị đảo lộn rồi. Ngoại trừ
 ngủ trưa thì những thời gian khác
 em không nên ngủ.”
Tôi cong môi ra hiệu cho anh
 xem điện thoại: “Vừa rồi Lâm Hạnh
 Nguyên gọi điện cho anh, chắc là
 có chuyện gì đó muốn tìm anh.”
Nói xong tôi nằm lại trên
 giường nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Anh bật cười, đặt điện thoại
 sang một bên, lau tóc rồi nằm bên
 cạnh tôi, gối đầu lên bụng dưới của
 tôi, mới ít tháng, thai nhi cử động
 không quá rõ ràng nhưng anh vẫn
 rất kiên nhẫn.
Tôi không thích anh như vậy
 nên kéo quần áo của anh nói: “Anh
 cứ như vậy thì em càng không ngủ được.”
Phó Thắng Nam nhìn tôi, tiến
 sát đến bên cạnh, đặt đầu tôi gối
 lên cánh tay anh nói: “Tôi đã đặt vé
vào ngày kia. Hai ngày này chúng
 ta sẽ dành thời gian để kiểm tra lại
 lần nữa. Dự tính đứa bé này sẽ
 được sinh ra ở thủ đô.”
Có anh sắp xếp thì tôi cũng
 không có gì phải lo lắng, gật đầu
 nói: “Anh gọi lại cho cô Nguyên đi,
 muộn thế này rồi, lố cô ấy có việc
 gì thì sao?”
Anh vòng tay ôm tôi, giọng nói
 có chút trầm thấp: “Em cố ý đầy tôi
 ra sao?”
Đã nói đến mức này, tôi không
 tiện nói nhiều, chỉ đáp: “Anh muốn
_ nghĩ sao thì nghĩ. dù sao tình cảm
không thể đáp lại, em ngủ đây.”
Dựa vào ngực anh, tôi dần
 chìm vào cơn buồn ngủ. Khối lượng
 công việc của Phó Thắng Nam rất
 lớn, lúc này có lẽ đã mệt không
 chịu nồi nữa, một lát sau tiếng hít
 thờ đều đều của anh cũng chậm
 rãi vang lên.
Trước đó đã ngủ quá nhiều,
 thực sự không ngủ được nữa, sợ
 chơi điện thoại di động sẽ làm ồn
 đến anh nên tôi bắt đầu suy nghĩ
 lung tung.
Đêm khuya thanh vắng, nếu
 không phải nghĩ về chuyện xưa thì
chính là nghĩ về đồ ăn. Mà tôi chỉ
 có thề là vế sau.
Lúc tôi còn nhỏ, có một cái
 sân rất rộng, khi đó bà ngoại sẽ
 trồng rất nhiều rau quả trong sân,
 đặc biệt là trước mùa thu hoạch,
 hầu hết các loại rau trong sân đều
 đã có thể ăn.
Tôi cực kỳ thích ăn cà chua,
 nhiều khi bà ngoại đi làm về muộn,
 tôi còn nhỏ lại không biết nấu ăn
 nên hái mấy quả ngoài sân ăn, cóc
 khi đói quá có thể ăn một mạch
 mấy quả cà chua.
Sau này đến Giang Thành, tôi
không bao gið ăn cà chua nữa, cà
 chua ngoài chợ sẽ không có được
mùi vị đó.