“Ừ. Bạn cùng lớp đại học cũng
 là bạn bè.”
“Cùng nhau đi ăn cơm thôi.”
 Chuyện như vậy cũng chỉ là trùng
 hợp, nghe theo ý tứ của John, lẽ ra
 Trần Húc Diệu phải biết John khi
 anh ta còn học đại học.
Chỉ là tôi hơi ngạc nhiên một
 chút, Trần Húc Diệu nhỏ hơn
 chúng tôi mấy khóa thì làm sao
John lại biết đến anh ta được.
 Tại nhà hàng.
 Sau khi bốn người dùng bữa
xong, Trần Húc Diệu có việc nên di
 trước, còn Lý Vũ Linh sau khi nhận
 được điện thoại, sắc mặt cô ấy
 không được tốt nên đã lập tức rời đi.
Cuối cùng chỉ còn lại tôi và
 John, cậu ta nheo mắt lại, mờ
 miệng nói: “Tìm quán cà phê ngồi
 nói chuyện được không?”
Tôi đồng ý, vì vậy sau đó
 chúng tôi đồi địa điểm.
Tôi có chút ngượng ngùng khi
mờ miệng nói về loại chuyện xấu
 hồ này.
Sau khi đấu tranh trong lòng
 một lúc lâu tôi mới dám nói ra, mặc
 dù bình thường .John nhìn không
 mấy đứng đắn nhưng lại rất
 nghiêm túc trong công việc.
Cậu ta nhìn tôi nói: “Đây là do
 chướng ngại tâm lý gây nên chứ
 không phải do vấn đề sinh lý. Nên
 vấn đề này cần phải do cậu và Phó
 Thắng Nam cùng nhau nói chuyện.”
Tôi nhíu mày: “Nhưng tôi
 không muốn cho anh ta biết
chuyện này.”
“Sơ cái gì chứ? Cậu là người bị
 hại còn phải để ý nhiều như vậy
 làm gì? Phó Thắng Nam cũng có
 quyền được biết việc này.”
John hơi cao giọng rồi dừng
 lại một chút nói: “Cậu có bệnh
 sạch sẽ quá mức trong vấn đề tình
 cảm nên trong lòng luôn cảm thấy
 Phó Thắng Nam đã từng có gì đó
 với ngưỡi tình nhỏ của anh ta vì vậy
 không muốn phát sinh quan hệ với
 anh ta.”
Tôi cảm thấy hơi xấu hổ
 nhưng vẫn mờ miệng nói: “Nhưng
trước đây không có…”
“Đó là bởi vì trong lòng cậu
 vẫn luôn nhắc nhờ bản thân rằng
 anh ta không có quan hệ gì với
 người khác, cho dù có đối tốt với
 cô ta đến đâu đi chăng nữa thì cậu
 vẫn tin Phó Thắng Nam không hề
 chạm vào cô ta. Nhưng sau khi
 nghe thấy những lời nói đó thì cậu
 đã bắt đầu hoàn toàn chắc chắn
 rằng anh ta đã xảy ra chuyện đó
 với cô ta, nói rõ ràng một chút thì
 bệnh sạch sẽ quá mức trong vấn
 đề tình cảm này của cậu không
 cho phép anh ta làm như vậy. Cho
nên mới không có phản ứng với anh ta.”
“Nếu như có một ngày tôi
 không còn yêu anh ta nữa thì liệu
 căn bệnh này có khỏi được
 không?” Nói thằng ra thì Phó
 Thắng Nam chính là nguyên nhân
 gây nên căn bệnh này.
Cậu ta nhướng mày: “Cũng rất
 khó nói, cậu có thề tìm một người
 đàn ông khác thử xem sao, đề xem
 cậu có phản ứng với người đàn
 ông khác hay không.”
Tôi trợn trắng mắt nhìn cậu ta
 một cái: “Chừng nào thì cậu quay
 về nước Mỹ?”
“Chắc hai ngày nữa. Tôi ở lại
 quan sát tình hình của cậu một
 chút xem cậu có thể sống được
 bao lâu, đề tôi còn biết mà chuẩn bị.”
Tôi không thèm đề ý đến cậu
 ta nữa nên uống cạn nước trái cây
 trong cốc của mình rồi mới lên
 tiếng nói: “Cậu tự nấu bữa tối di, tôi
 còn có việc phải làm nên đi trước đây.”
Cậu ta bĩu môi vẻ mặt có chút
 buồn bực: “Tôi nói này tôi từ nơi xa
 xôi như vậy chạy đến đây, các cậu
 hết người này đến người khác đều
có chuyện phải làm, các cậu không
 thể dẫn tôi đi dạo loanh quanh
 thành phố Giang Ninh được à?”
“Cậu đã quá quen thuộc với
 thành phố Giang Ninh này rồi còn
 gì, muốn đi đâu tôi cho cậu mượn
 xe mà dùng. Tôi thật sự có việc
 phải làm.”
Bình thường tôi thật sự rất lười
 cũng rất ít vận động, vì vậy mới
 luyện tập có nửa tiếng mà đã mệt
 đến không được, lúc ngồi xuống
 nghỉ ngơi mới nhìn thấy điện thoại
 vẫn luôn vang lên.
Là một dãy số xa lạ nhưng tôi
không nhận cuộc gọi mà chỉ đơn
 giản tiếp tục hoàn thành phần
 luyện tập còn lại.
Khi Phó Thắng Nam gọi điện
 đến thì đúng lúc tôi vừa đi ra khỏi
 phòng tập yoga, sau khi tắm xong,
 thay quần áo, tôi mới nghe điện
 thoại đã nghe thấy anh nghiêm túc
 nói: “Em đến bệnh viện thành phố
 ngay đi, Vũ Linh và Tuấn Anh đã
 xảy ra chuyện rồi.”
Trong lòng tôi nôn nao, không
 kịp hỏi nhiều đã vội vàng chạy tới
 bệnh viện.
Trước cửa phòng cấp cứu, Phó
Thắng Nam và Kiều Cảnh Thần
 đều có mặt ở đó, gấp gáp một
 đường chạy tới đây nên khi nhìn
 thấy Phó Thắng Nam chân tôi đã
 mỏi nhừ, suýt chút nữa thì ngã
 khụy xuống.
Phó Thắng Nam nhanh tay
 nhanh mắt kéo tôi lại: “Không sao
 đâu, Vũ Linh chỉ bị thương ở đầu,
 bây giờ đang băng bó trong phòng,
 một lúc nữa sẽ ra.”
Tôi không khỏi thờ phào nhẹ
 nhõm, nhìn về phía cửa phòng cấp
 cứu rồi dừng lại một chút nói: “Bác
 sỹ Tuấn Anh bị thương rất nặng
phải không?”
“Nhờ có chị em tốt của cô mà
 Tuấn Anh còn không biết sống
 chết ra sao, đúng là vật tụ theo loài,
 cá mè một lứa mà. Tuấn Anh bây
 giờ vẫn đang trong phòng cấp cứu
 không biết sống chết như thế nào.”
Lời này ngoại trừ Kiều Cảnh
 Thần thì không ai nói được.
Đây cũng không phải lần đầu
 tiên tôi nghe thấy những lời này
 của anh ta, trực tiếp bỏ qua, nhìn
 Phó Thắng Nam hỏi: “Chuyện này
 cụ thề như thế nào?”
Phó Thắng Nam đỡ tôi ngồi
lên ghế trên hành lang, cần thận
 động viên tôi: “Vũ Linh và Tuấn
 Anh cãi nhau ở trên xe, vì vậy
 không cẩn thận đã vượt đèn đỏ
 đâm phải xe tải đang đi ở phía
 trước. Vũ Linh bị thương nhẹ, còn
 Tuấn Anh vẫn trong phòng cấp
 cứu, không biết tình trạng như thế nào.
Tôi sững sờ: “Những người
 khác có bị thương không?”
 “Tài xế xe tải chết ngay tại chỗ.
Phó Thắng Nam nhíu chặt
 mày lại: “Tôi đã nhờ Trần Văn
Nghĩa đi xử lý chuyện này rồi em
 đừng lo lắng.”
Tôi ngồi trên ghế mà đôi tay
 run rầy. Kiều Cảnh Thần nhìn tôi
 đầy khinh thường nói: “Mới như
 vậy mà đã sợ rồi sao? Thẩm Xuân
 Hinh, cô cũng chỉ có một chút
 dũng khí như vậy sao?”
“Cảnh Thần, đủ rồi” Phó
 Thắng Nam lên tiếng, giọng nói có
 chút không vui.
Kiều Cảnh Thần im lặng
 không nói gì, trừng mắt nhìn tôi
 một cái.
Lâm Hạnh Nguyên đi giày cao
gót cũng vội vàng chạy đến, thờ
 hồn hền trông có vẻ rất lo lắng:
 “Em vừa mới biết chuyện, tình hình
 của anh Tuấn Anh sao rồi?”
Kiều Cảnh Thần vừa giúp cô
 ta hô hấp dễ dàng hơn vừa an ủi cô ta.
Nhìn thấy tôi đang ngồi cùng
 với Phó Thắng Nam, cô ta sững sờ
 một chút sau đó yên tĩnh đứng
 sang một bên, im lặng không lên
 tiếng.
Không bao lâu sau, Lý Vũ Linh
 từ trong phòng băng bó được đầy
 ra, bác sĩ yêu cầu làm thủ tục nhập
viện, Phó Thắng Nam liền tự mình
 chạy di.
Tôi đi theo bác sĩ vào phòng
 bệnh, bởi vì tiêm thuốc mê nên
 phải nửa giờ sau mới tỉnh lại. Tôi lấy
 điện thoại gọi cho .John sau đó túc
 trực trong phòng bệnh.
Lâm Hạnh Nguyên vẫn
 khoanh tay đứng ở trước cửa, cô ta
 nhìn tôi với ánh mắt u ám: “Xem ra
 cô và Phó Thắng Nam sống cũng
 rất tốt.
Tôi nhìn cô ta một cái, cũng
 không hiểu lắm những lời cô ta vừa
 nói nên chỉ thản nhiên đáp lại:
“Cám ơn sự quan tâm của cô
 Nguyên giành cho vợ chồng chúng
 tôi. Chúng tôi sẽ càng ngày càng
 tốt hơn để không phụ sự mong đợi
 của cô.”
“Cô…”
Cô ta tức giận đến mức ngũ
 quan đều thay đồi: “Thẩm Xuân
 Hinh, Phó Thắng Nam là của tôi, cô
 đừng tường có thề giữ được anh ta
 bằng đứa con của mình. Nếu như
 tôi muốn cướp anh ta thì cô cũng
 không có cơ hội đâu.”
Tôi khẽ gật đầu cũng không
 nghi ngờ những gì cô ta nói chỉ
bình thản lên tiếng: “Tôi rất tin
 tưởng vào năng lực của cô
 Nguyên, nhưng cô cũng không cần
 phải nói điều này với tôi mà nên nói
 với Phó Thắng Nam, dù có thế nào
 đi chăng nữa thì quyền quyết định
 vẫn nằm trong tay anh ta.”
“Nếu như Phó Thắng Nam
 muốn ð bên cạnh cô Nguyên, thì
 cho dù tôi có năng lực giỏi giang
 đến thế nào cũng không cách nào
 giữ được anh ta. Dù sao trái tim
 anh ta không ở nơi này, tôi tin cô
 Nguyên hiểu rõ điểm này hơn ai
 hết.”
Cô ta không phải con ngốc
 làm sao lại không hiều ý tứ của câu
 nói này chứ.
Thấy sắc mặt của cô ta có
 chút khó coi, tôi không nói gì nữa,
 nhưng tiểu nhân khó phòng chỉ là
 thua thiệt về tài ăn nói thì làm sao
 cô ta có thề dễ dàng rời đi như vậy.
Cô ta đi vào phòng bệnh nheo
 mắt nhìn tôi: “Thẩm Xuân Hinh, tôi
 không thể động vào cô nhưng
 chẳng lẽ lại không động nồi người
 chị em thân thiết của cô hay sao?”
Sau đó cô ta duỗi tay rút kim
 truyền dịch ra khiến tôi sửng sốt,
lập tức đứng phắt dậy rồi đẩy cô ta
 ra, trong lòng rất lo lắng sốt ruột
 nên tôi dùng sức không nhẹ, trực
 tiếp đầy cô ta xuống đất khiến cô
 ta va mạnh vào góc tường.
Cô ta kêu lên đau đớn, ngồi
 phịch trên mặt đất và mờ miệng
 nói: “Thẩm Xuân Hinh, cô đừng có
 quá đáng, đừng tường rằng cô là
 phụ nữ có thai thì tôi không dám
 động vào cô.”
Tôi chưa kịp mờ miệng đáp lại
 thì Phó Thắng Nam đã bước vào,
 theo sau còn có Kiều Cảnh Thần,
 nhìn thấy người trong lòng bị
thương Kiểu Cảnh Thần tiến về
 phía tôi, giận dữ lên tiếng: “Là cô
 đầy cô ấy phải không?”
Tôi gật đầu nhìn Lâm Hạnh
 Nguyên đang ngồi trên mặt đất:
 “Đúng vậy.”
“Xuân Hinh, con mẹ nó cô
 muốn chết à?” Vừa nói anh ta vừa
 định giơ tay đánh tôi.
Nhưng lại bị Phó Thắng Nam
 ngăn lại: “Cảnh Thần đừng có quá đáng.”
Giọng nói anh trầm thấp nghe
 không ra vui hay buồn.
“Hừ.”
Kiều Cảnh Thần cười chế
 giễu: “Anh ba có thể bảo vệ cho cô
 ta vậy tại sao em không thề bảo vệ
 Hạnh Nguyên? Mọi người đều là
 được cha mẹ nuôi dưỡng, cô ta
 dựa vào cái gì mà có thể làm tổn
 thương người khác mà người khác
 lại không thề tức giận?”
Đọc full tại truyen.one