Hơn nữa, Phó Thắng Nam chỉ mới tiếp quản
 tập đoàn Phó Thiên mà đã phát triển mạnh những
 hạng mục mới ở những lĩnh vực khác, điều này
 gây ra một luồng tranh cãi lớn. Sau đó, ở đại học
 thành phố Giang Ninh, có không ít học sinh đăng
 tải những lời khen ngợi đối với tầm nhìn và tài
năng của người lãnh đạo này.
Ngược lại, John nhàn rỗi không có việc gì làm
 đã viết một bài phân tích tập đoàn Phó Thiên rồi
 sẽ suy bại dưới tay Phó Thắng Nam lên diễn đàn,
 còn liệt kê đến mười lí do.
Bài viết này được phóng viên của thành phố
Giang Ninh đăng lên trang đầu.
Chung quy là họ chê văn phong của người
 viết. Sau đó nhà họ Phó bí mật đi tìm .John, cụ thể
 đã xảy ra chuyện gì thì tôi không biết được, nhưng
 cuối cùng, John cũng phải viết một lá thư xin lỗi.
Anh ấy mệt mỏi ngồi vào ghế phó lái, không
 còn sức để nói: “Nghiệt duyên mà! Không thể
 tránh được!”
Tôi bật cười: “Vừa hay nhà đang có phòng
 trống, anh không thích khách sạn thì có thể qua
 nhà tôi!”
“Thôi đi!” Anh ấy lắc đầu, đáp lời: “Tôi còn
 muốn sống thêm vài năm nữa, tôi tự nghĩ cách
 vậy.
Dọc đường đi, tôi nói sơ qua với anh ta về
 chuyện mấy năm nay, anh chau mày: “Sao cô
 không nói với Phó Thắng Nam chuyện cô bị bắt
 cóc? Để anh ta ra mặt điều tra sẽ dễ dàng hơn là
tự cô làm mà.
Dù gì cũng là chữa bệnh, tôi cũng không thể
 giấu giếm gì: “Tạm thời tôi cũng không hiểu được
 tình cảm mà Phó Thắng Nam dành cho Lâm
 Hạnh Nguyên. Nếu quả thực kẻ đứng sau lưng là
 cô ta, chỉ sợ đến khi ấy tôi lại tự chuốc khổ vào
mình, chẳng bằng bản thân cứ tự âm thầm điều
“Mẹ!” Anh ta nổi nóng nói: “Tôi nói cô chứ, kết
 hôn chỉ có một lần, sao lại để bản thân phải khổ
 sở đến vậy chứ? Cái danh bà chủ nhà giàu của cô
lại chẳng có gì tốt đẹp”
 Quả đúng là không được tốt lắm.
 Chẳng mấy chốc đã đến trước nhà hàng.
Đậu xe xong, tôi với anh ấy cùng vào nhà
 hàng. Lý Vũ Linh đã đến từ sớm ổn định chỗ ngồi
 rồi. Nhìn thấy chúng tôi, cô ấy kích động vẫy tay:
“Đây, bên này nè!”
John mỉm cười có phần huênh hoang: “Em
 yêu, đến đây!” Câu nói này của anh ta đã thu hút
ánh nhìn của khá đông người.
Vốn đã có vẻ ngoài điển trai, vừa bỏ kính mắt
 xuống là y hệt một ngôi sao lớn xuất hiện trong
nhà hàng.
Các cô gái đều nhỏ giọng bình phẩm: “Sao
trông anh ấy đẹp trai vậy nhỉ? Có phải ngôi sao
không thế?”
“Không biết, nếu không phải ngôi sao thì là
 người mẫu cái chắc luôn, có điều nhìn cô gái bên
 cạnh anh ấy đã to bụng thế kia, không phải là kết
 hôn rồi chứ!”
“Chắc thế! Quả nhiên đàn ông tốt đều đã là
hoa đã có chủ cả rồi”
 “Tiếc thật!”
Sau khi ngồi xuống, .John dùng cùi chỏ huých
 tôi, anh ta nhìn Lý Vũ Linh và tôi rồi nói: ‘ÐĐã nghe
 thấy chưa? Đưa tôi ra ngoài sẽ không bị mất mặt
đâu mài”
Lý Vũ Linh bĩu môi, liếc nhìn anh rồi đáp:
 “Đừng có mà tự mãn như khỉ hoang thế chứ,
nhiều người ngó vào thì phiền lắm!”
“Xùy!” John cụt hứng: “Tôi nói này, mấy năm
 không gặp, sao càng ngày cô càng không biết nói
chuyện vậy?”
“Được rồi mài!” Tôi lên tiếng: “Hai kẻ oan gia
này, đến ăn cơm cũng phải ồn ào.”
 Hai người nhìn nhau không nói nữa.
Từ lúc quen nhau đến giờ, họ vẫn hay chành
 chọe như vậy. Trên thế giới này, có một vài người
 sẽ chung sống với nhau như thế, dù gì thế giới
cũng muôn màu muôn vẻ, loại nào chẳng có.
“ỒI” Đang ăn cơm, John đột nhiên nhìn ra cửa
 với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Lý Vũ Linh nhìn anh ta rồi bình thản nói: ‘Khỉ
 thấy đồng loại đấy à?”
“Biết ăn nói không vậy?” .John giận dõi nhìn ra
cửa, anh nói: “Tôi vừa thấy một người quen.”
Không nén được tò mò, tôi quay đầu nhìn
 sang, đúng là người quen rồi, là Trân Húc Diệu,
 anh ta còn dẫn theo một cô gái bên cạnh nữa.
Vẫn là người lần trước!
Tôi quay sang nhìn .John, không khỏi tò mò:
 “Anh quen anh ta à?”
 Anh ấy gật đầu: “Đâu chỉ là quen! Năm đó,
 thiếu chút nữa thì tôi đã…”
Câu tiếp theo anh còn chưa kịp nói, khi vừa
 nhìn cô gái bên cạnh Trần Húc Diệu, anh mới nói
 tiếp: “Sao cô gái này lại giống cái đuôi chạy theo
sau cậu ta thế chứ!”
“Người khác yêu đương liên quan gì đến anh,
 anh cứ ngoan ngoãn ăn cơm không được à?” Lý
 Vũ Linh gắp một đống thịt đặt vào trong bát của
 anh ta.
John không nhìn nữa, cũng không cảm kích
 gì: “Tôi không ăn thịt!”
“Y như con gái vậy. .John, chẳng lẽ anh cong
 à?” Lý Vũ Linh rảnh rỗi không có gì làm chỉ biết
trêu chọc người khác.
Câu nói ấy khiến cho .John suýt chút nữa
 không kiềm chế được mà nhảy lên mắng người.
 Anh ấy nhịn xuống một chút rồi mới nói: “Không
 ăn thịt là cong? Thế mấy hòa thượng ở chùa đều
 là cong hết à?”
Hai người này đúng là nhàm chán.
Tôi quay sang nhìn Trần Húc Diệu, thấy anh ta
 dẫn cô gái kia đi tìm chỗ. Chúng tôi ngồi đây cách
xa quá nên không thể nhìn họ được.
Ăn xong, .John nói với tôi và Lý Vũ Linh: “Buổi
 tối, hai người phải đi quẩy với tôi đấy! Khó khăn
 lắm tôi mới về đây một chuyến, hai người không
 thể ném tôi vào khách sạn rồi mặc kệ luôn đúng
 chứ?”
Lý Vũ Linh cạn lời: “Quẩy cái gì? Anh không
 thấy hai đứa bọn tôi đều là phụ nữ có thai à? Dắt
 hai thai phụ đi hầu anh à…”
“Má nói! Hai người phụ nữ có thai? Lý Vũ Linh,
 sao trong bụng cô cũng có một đứa nhỏ luôn
vậy? Rồi cha nó là ai?”
John kích động nên giọng cũng lớn hơn vài phần.
Có mấy người bàn bên đều nhìn qua đây. Tôi
 tỏ ý bảo anh ấy nhỏ tiếng đi một chút: “Tôi mang
 thai cũng có nghĩa là cô ấy mang thai, đều là phụ
 nữ có thai cả, anh biết bọn tôi chẳng khác gì cặp
song sinh kia mà. Đừng nghĩ nhiều quái”
Lý Vũ Linh không muốn để cho người khác
 biết!
Thấy vậy, Lý Vũ Linh thở phào nhẹ nhõm, cô
 nhìn .John nói: “Đầu óc tốt thế mà không đi làm
biên tập cũng tiếc lắm!”
“Mẹ nói” John gào lên: “Là do cô nói chuyện
không rõ ràng thì có!”
Khi chúng tôi rời khỏi phòng ăn, trời cũng dần
 tối, điện thoại di động của tôi hết pin rồi. John lôi
 kéo tôi như con nít giận dõi: “Kính nhờ hai vị ở lại
chơi cùng tôi thêm lúc nữa hãng về!”
Lý Vũ Linh chào thua: “Anh xem, đường đường
 là đàn ông mà cứ níu kéo, Xuân Hinh đã to bụng
rồi đấy! Sao mà đi quẩy cùng anh được hả?”
John chu môi: ‘Ai quy định phụ nữ mang thai
 không thể chơi kia chứ, không uống rượu là được,
 mà đến cũng đã đến rồi. Dù sao cũng phải nói
 chuyện chứ, những chuyện cô ấy giữ trong lòng,
 không nói ra sao mà giải quyết được. Cô nỡ để cô
ấy ôm cả con, cả uất ức ở trong bụng mình sao?”
Lý Vũ Linh hơi sửng sốt, nhìn sang phía tôi:
“Hay là cùng đi tán gẫu nhé?”
Tôi gật đầu, bỏ điện thoại di động vào túi rồi
 nói với họ: “Quán bar và KTV thì không thích hợp
 lắm, mùi rượu và thuốc lá nồng quá. Đến quán cà
phê nhé!”
“Đến quán cà phê gì, nửa đêm rồi có quán cà
 phê nào còn bán buôn, đi khách sạn đi!” John lên
 tiếng, vừa nói vừa kéo tôi với Vũ Linh lên xe: “Ba
 người chúng ta cũng từng ngủ chung giường rồi
mà, còn xấu hổ cái quái gì nữa!”
 Lý Vũ Linh nhún vai, chẳng có ý kiến gì.
Đúng vậy, khi học đại học chúng tôi không có
 tiền, đến kì nghỉ, ra ngoài đi du lịch, để tiết kiệm
 tiền nên chúng tôi đều ngủ trong phòng. Ở chung
 với nhau lâu, bọn tôi cũng không còn coi .John là
đàn ông nữa.
 John mở máy chỉ đường, lái xe đi. Dọc đường,
anh ta lại bắt đầu nói những câu khuôn mẫu.
Lý Vũ Linh ngại phiền, lười để ý anh ấy mà
 nhắm mắt lại ngủ luôn. Tôi cứ yên lặng nghe, anh
 ấy nhìn tôi rồi nói: “Trạng thái rõ ràng nhất trong
 giai đoạn đầu của trầm cảm là tâm trạng sa sút,
 lúc nên ngủ thì không ngủ được, lúc không nên
 ngủ thì lại ngủ, trạng thái tinh thần thấp, làm
 chuyện gì cũng không thấy hứng thú…”
Tôi nghe xong thấy có hơi khó chịu nên bèn
 chuyển đề tài: “Anh đã ổn định ở nước M rồi à?
 Sau này sẽ phát triển lâu dài ở bên đó hay sao?”
“Dĩ nhiên là không rồi!” Dừng lại trước cột đèn
 giao thông nơi ngã tư, anh giữ lái nói: “Tôi đã hoàn
 thành khóa học tâm lí học rồi, chuẩn bị trở lại thủ
đô mở phòng khám, sống cuộc đời tạm bợ của mình”