Cô bất quá là ra ngoài mà thôi, trong miệng hắn làm sao như là xa nhau không gặp lại nữa vậy, còn muốn hôn tạm biệt.
Cũng quá chán ngán, bọn họ đều không phải quan hệ tình nhân .
Thời Tiểu Niệm vội vã ra ngoài không nói thêm gì, trên mặt mang nụ cười qua loa , Biết rồi, vậy tôi ra cửa trước rồi.
Nói xong, Thời Tiểu Niệm đeo ba lô lên vai, vội vã chạy ra bên ngoài, cũng không quản hai chân không khỏe, chỉ lo chạy trốn, sợ chậm lại một chút sẽ bị Cung Âu bắt trở lại hôn bất tận.
Có muốn hay không chạy trốn nhanh như vậy.
Cung Âu nhìn bóng lưng của cô biến mất ở trong tầm mắt của hắn, tâm tình đột nhiên xuống dốc không phanh, sắc mặt kém đến cực điểm, giơ chân lên một cước liền đạp lăn chiếc bàn bên cạnh, mặt lạnh hướng về phòng khách đi đến.
Không tới một phút.
Trong phòng khách hoàn toàn lộn xộn, tất cả đều là bị Cung Âu đạp lăn.
Thời điểm Phong Đức chạy tới nhìn thấy hình ảnh này rất là bất đắc dĩ, Thời tiểu thư không ở đây, thiếu gia tâm tình kém đến không chịu được a, lại muốn mua nội thất một lần nữa rồi.
Thiếu gia, muốn chuẩn bị xe đi công ty sao Phong Đức hỏi.
Không đi
Chán.
Cung Âu đứng ở cạnh khay trà, vung chân dài lên, đá rơi xuống đất một chiếc bình cổ, khắp khuôn mặt anh tuấn là nồng đậm tức giận, cả người căn bản không tĩnh tâm được.
Phong Đức cung kính cúi đầu, đang muốn đi chuẩn bị, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, hắn liền nhận, liên tiếp nói vài tiếng. Sau đó cúp điện thoại, nhìn về phía Cung Âu, Thiếu gia, là điện thoại bên Anh quốc gọi tới.
Cung Âu thân hình cao lớn đứng cạnh khay trà, đang nhàm chán đá bay một bộ dụng cụ uống trà.
Nghe vậy, động tác của hắn dừng lại.
Điện thoại bên Anh quốc gọi tới.
Phòng khách trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Bây giờ mới là bảy giờ sáng, khí trời bên ngoài cũng đã có chút nóng rồi.
Trong vườn Thiên Chi Cảng.
Thời Tiểu Niệm nhấn nút chìa khóa xe, một bộ đèn xe theo tín hiệu sáng lên, là một chiếc xe Rolls-Royce màu đen, đang khoe khoang đậu ở chỗ này.
Được rồi.
Cô sớm nên nghĩ đến, theo như quan niệm của Cung Âu, Rolls-Royce được coi như là một chiếc xe bình thường, may mắn là hắn không đưa cho cô một chiếc xe thể thao, nếu vậy thì làm sao dùng để theo dõi được.
Thời Tiểu Niệm đi lên trước, mở cửa xe ra ngồi vào.
Thời Địch cùng Đường Nghệ hẹn ở chỗ cũ, cô không rõ chỗ cũ là nơi nào, chỉ có thể theo dõi Thời Địch.
Từ thiết bị nghe trộm cô biết Thời Địch sẽ ra ngoài lúc 8 giờ, cô trước hết đi ra chờ.
Thời gian chờ đợi khá lâu và tẻ nhạt.
Thời Tiểu Niệm vuốt hai chân có chút đau nhức của mình, ở trong lòng thầm mắng Cung Âu là cầm thú qua lại mấy trăm lần, hôm nay cô nếu như bởi vì hai cái chân này không thể biết rõ chân tướng, cô nhất định sẽ hận chết hắn.
Thời Tiểu Niệm đem xe đỗ ở bãi đậu xe ngầm ngoài lối ra Thiên Chi Cảng.
Hai ngày nay cô đều bị Cung Âu quấn vào bên người không có tự do, có điều cô đã nhờ Phong Đức giúp cô điều tra, Thời Địch vẫn là đem xe đỗ ở bãi đậu xe ngầm dưới lòng đất.
Tám giờ.
Một chiếc xe Lamborghini đi ra từ bãi đậu xe, chỗ tài xế ngồi rõ ràng là Thời Địch.
Thời Địch ra ngoài một mình, tài xế cũng không mang theo.
Hiển nhiên có vấn đề.
Thời Tiểu Niệm mím mím môi, nổ máy xe, cẩn thận theo sau.
Theo dõi Thời Địch không phải việc khó gì, Thời Địch đi xe đạp luôn luôn kém, vì lẽ đó lái xe đều là đặc biệt cẩn thận chầm chậm, bởi vậy Thời Tiểu Niệm cũng không lo lắng sẽ bị bỏ xa.
Quả nhiên.
Thời Địch lái xe hướng về cái trấn nhỏ xa xôi lần trước.
Thời Tiểu Niệm không xa không gần theo sát xe Thời Địch, ánh mắt cẩn thận,
Chạy rất lâu, cô thấy xe Thời Địch dừng ở bên ngoài khách sạn lớn nhất trong trấn nhỏ.
Cái này chính là khách sạn lần trước Thời Địch cùng Đường Nghệ cùng vào.
Thời Tiểu Niệm đem xe dừng ở một bên, nhìn thẳng về chiếc xe Lamborghini hồng nhạt phía trước, chỉ thấy Thời Địch từ trên xe bước xuống, trực tiếp hướng vào trong khách sạn đi đến, trên người đến cái túi cũng không mang.
Quả nhiên là cẩn thận đến mức không mang theo bất kỳ công cụ truyền tin nào.
Không biết Đường Nghệ đã tới chưa.
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút đẩy cửa xe ra bước xuống, đội mũ lưỡi trai lên, đè thấp vành mũ đi theo phía sau Thời Địch tiến vào khách sạn.
Thời Địch không chú ý chút nào tới cô, thẳng tiến vào thang máy.
Thời Tiểu Niệm đứng ở bên một cây cột, ngước mắt nhìn về phía con số trên thang máy.
Tầng 8.
Thời Địch đi tới tầng 8.
Cô đang muốn đi về phía trước, một bóng người cao gầy bỗng nhiên lướt qua cô bước vào thang máy, Thời Tiểu Niệm vội vã lui về phía sau một bước, tận lực không lộ ra dấu vết.
Thời Tiểu Niệm nấp sau cây cột, chuyển mắt hướng bên kia nhìn tới.
Quả nhiên là Đường Nghệ, cô ta mặc một chiếc quần dài màu trắng phối cùng đôi guốc cao gót, tóc dài tới eo, một thân toát lên mùi vị văn nghệ.
Đường Nghệ cũng đến, cô ta đã từng là bạn học tốt của cô.
Hai người đều đến.
Thời Tiểu Niệm cắn chặt môi, đứng ở nơi đó chậm rãi chờ đợi, Đường Nghệ tiến vào thang máy, cô chờ vài giây, sau đó tìm đến một chiếc cầu thang khác, trực tiếp ấn lên tầng 8.
Thời gian cô đến nơi vừa vặn.
Cửa thang máy ở trước mắt cô mở ra, cô cẩn thận thò đầu ra nhìn bên ngoài, chỉ thấy Đường Nghệ đang trên hành lang đi tới, giày cao gót đạp ở trên sàn nhà phát ra âm thanh nặng nề.
Đường Nghệ hướng về cuối hành lang đi đến, dừng lại, đưa tay gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau, cửa được mở ra.
Thời Tiểu Niệm vẫn đứng bên trong thang máy, hơi co thân thể lại, không lộ ra bất kỳ kẽ hở.
Chỉ nghe được âm thanh có chút bất mãn của Thời Địch truyền đến, Đi vào, tôi còn có một cuộc hẹn, không có nhiều thời gian cùng cô nói chuyện phiếm.
Yên tâm, tôi cũng không phải đến nói chuyện phiếm.
Đường Nghệ nói một cách lạnh lùng, cất bước vào cửa.
Cửa bị đóng.
Tiếp đó, trong hành lang yên tĩnh không một tiếng động.
Thời Tiểu Niệm đi ra khỏi thang máy, nhìn cánh cửa đóng chặt phía cuối hành lang, hai người nói chuyện ngữ khí thực sự là hoàn toàn không giống các cô bình thường, một người không hề vui tươi, một người không hề có khí chất thanh cao.
Có thể, đây mới thật sự là các cô.
Thời Tiểu Niệm đứng trên hành lang, lông mày hơi nhíu lại, phải làm sao mới có thể nghe được nội dung nói chuyện của bọn họ.
Lựa chọn khách sạn này chứng tỏ bọn họ rất coi trọng bảo mặt, công cụ truyền tin cũng không mang, công tác bảo mật có thể nói không chê vào đâu được.
Thời Tiểu Niệm nắm tóc, đứng ở nơi đó không nghĩ ra một biện pháp hay ho nào.
Tiếp tục như thế, thời gian đều bị cô lãng phí.
Suy tư một lát sau, Thời Tiểu Niệm dứt khoát xuống lầu, quyết định dùng ống nhòm để theo dõi bọn họ.
Phong cách kiến trúc khách sạn rất thống nhất, mỗi một gian phòng đều có ban công.
Tôi muốn đặt phòng 802.
Thời Tiểu Niệm quả quyết đi xuống sảnh khách sạn, đặt phòng sát vách với Thời Địch.
Vừa đi vào phòng, Thời Tiểu Niệm liền đem ba lô trên người ném xuống một bên, hướng ban công đi đến, đẩy cửa sổ sát đất trên ban công ra, nhìn ra bên ngoài.
Gian phòng này cùng ban công gian phòng của Thời Địch chỉ cách xa nhau không tới 1 mét, chỉ cần cẩn thận một chút, cô có thể bò đến bên kia, lặng yên không tiếng động đi tới sát vách bên ngoài ban công, là có thể nghe trộm các cô bí mật bàn bạc những thứ gì.
Có điều.
Thời Tiểu Niệm đi tới bên ban công, liếc mắt xuống dưới một cái, nơi này là tầng 8.
Là khoảng cách cao đến đáng sợ, có thể làm cho người không có bệnh sợ độ cao đều biến thành có bệnh.
Thời Tiểu Niệm đứng trên ban công không tiếng động mà đi qua đi lại, ngón tay không tự chủ được xoa cùng nhau, một đôi mắt trắng đen rõ ràng thỉnh thoảng nhìn độ cao phía dưới, môi lại trở nên trắng hơn.
Có nên hay không liều một lần, chỉ có mấy chục centimet, cô có thể bò qua được.
Có thể vạn nhất ngã thì làm sao bây giờ, đây chính là tầng 8.
Cô cũng không thể vì nghe trộm mà bỏ mạng ở nơi này.
Thời Tiểu Niệm đứng trên ban công do dự, bỗng dưng, cô nhìn thấy trên ban công có một bồn hoa Lục Diệp từng mảnh từng mảnh xanh tươi làm cho cô nhớ tới rừng cây um tùm bên ngoài đế quốc pháo đài .
Hình ảnh Cung Âu đưa cô trói đến đế quốc pháo đài bỗng nhiên hiện lên trong đầu của cô, đem ký ức của cô hiện về.
Chính là bắt đầu từ lúc đó, cuộc sống của cô dần biến hóa.
Cung Âu đem cô giam cầm ở bên người cho tới bây giờ, suýt chút nữa làm cho cô tuyệt thực mà chết, chưa bao giờ cho cô tự do, cũng chưa bao giờ nghe bất kỳ lời giải thích nào của cô.
Cuộc sống của cô trải qua hoàn toàn không phải như mình muốn, mà hết thảy cũng bởi vì chuyện ba năm trước.
Nhưng cô không biết chân tướng chuyện kia.
Tôi nhất định phải biết chân tướng.
Nghĩ tới đây, Thời Tiểu Niệm kiên định lạ thường, nhìn kĩ khoảng cách giữa hai cái ban công, chuẩn bị nhảy tới.