Thời Tiểu Niệm quên mất mình đã sững sờ ở phòng tắm bao lâu, lâu đến nỗi ngón tay của cô cũng đã bị nước làm cho nhăn nhúm, lúc đó cô mới từ trong phòng tắm đi ra, mặc váy ngủ vào, người rùng mình một cái.
Cô nhìn về phía cửa phòng, Cung Âu vẫn chưa về.
Cha qua đời, con thứ hai trở về sau đó là con lớn nhất trở về, mẹ con ba người bọn họ tự nhiên có rất nhiều lời để nói, có thể nói những chuyện khi còn nhỏ, cũng có thể nói những chuyện khi bọn họ lớn lên.
Thời Tiểu Niệm tắt đèn, ngồi một mình ở trên giường, tùy ý để đêm tối bao phủ lấy mình, lặng lẽ chờ đợi trong bóng tối.
Một giờ lại một giờ trôi qua.
Trong lòng đặc biệt khó chịu.
Lúc Cung Âu trở lại, Thời Tiểu Niệm đã nằm ở trên giường, thân thể của cô co rúc ở phía dưới chăn, đôi mắt nhắm chặt, cô nghe thấy âm thanh cởi giày của Cung Âu, sau đó hắn trực tiếp đi vào phòng tắm, bật một chiếc ngọn đèn nhỏ.
Ánh sáng bên trong giống như ánh hoàng hôn.
Một lát sau, Cung Âu trở vào, nhẹ nhàng vén chăn lên nằm đi, mang đến một cảm giác mát mẻ.
Thời Tiểu Niệm nhắm nghiền mắt lại, cô cảm giác được Cung Âu đang ở sau lưng nhìn cô.
Coi như là tức giận với cô, thế nhưng hắn còn nguyện ý nói hết một số chuyện với cô, nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm xoay người nhìn về phía hắn, đã thấy Cung Âu nằm ngủ ở nơi đó.
Không ôm cô, không ôm cô, hắn cứ nằm như vậy, nhắm mắt lại, lông mày vặn, ngũ quan đường nét cực sâu, ở dưới ngọn đèn hiện ra một chút mờ ảo.
…
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, mím chặt môi lại, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng được.
Ngày hôm nay hắn đã phải chịu đựng quá nhiều chuyện, cần phải hảo hảo ngủ một giấc.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, đưa tay tắt đèn đi, sau đó nằm xuống ngủ ở bên người Cung Âu, trong bóng tối, âm thanh lạnh như băng của Cung Âu bỗng nhiên vang lên, Anh ghét em an bài tất cả những thứ này
Nói xong, Cung Âu xoay người, đưa lưng về phía cô ngủ.
…
Thời Tiểu Niệm nằm ở nơi đó, cả người như bị Cung Âu tàn nhẫn mà chém một đao, đau đến nỗi trái tim như nhỏ máu.
Đêm nay, cô không buồn ngủ chút nào, một đêm không chợp mắt.
Ngày hôm sau, Thời Tiểu Niệm rất tự giác dậy sớm, không muốn để cho sau khi Cung Âu tỉnh lại thì nhìn thấy cô, lại nghĩ tới những việc mà cô đã an bài.
Từ rất sớm cô đã ở trong phòng đi ra, bước từng bước một đi xuống lầu dưới, còn chưa tới phòng khách, đã nghe thấy dưới lầu có tiếng cười truyền đến, Cung Úc dùng ngữ khí nửa đùa nửa thật nói, Cái này như thế nào, không phải nói mông lớn rất dễ đẻ sao
Con cái đứa nhỏ này, đi đâu mà học được những lời này, haizzzzzz chắc ta phải răn dạy lại con rồi.
La Kỳ cười nói.
Thời Tiểu Niệm đi xuống lầu dưới, trời bên ngoài vẫn còn chưa sáng hẳn, trong đại sảnh đèn sáng, một đám người hầu ở bên cạnh, Cung Úc và La Kỳ ngồi cùng một chỗ đang thảo luận cái gì đó.
Mẹ, anh.
Thời Tiểu Niệm đi về phía bọn họ cúi thấp đầu.
Ừ, ngồi đi.
La Kỳ gật gù, trên tay một cầm cặp văn kiện.
Cung Úc cầm một bức ảnh trong tay, nhìn thấy Thời Tiểu Niệm nở nụ cười, nói, Tiểu Niệm, em tới đúng lúc lắm, hỗ trợ anh cùng lựa chọn.
Chọn cái gì
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống chiếc ghế salông phục cổ màu xanh biếc dành cho một người, không hiểu hỏi.
Đối tượng liên hôn của anh, tối hôm qua anh và mẹ đã sàng lọc để chọn rất lâu, chọn ra những tiểu thư có độ tuổi phù hợp ở những gia tộc này, em tới hỗ trợ lựa chọn. Cung Úc nói, ôn hòa nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Liên hôn
Nghe vậy, thân thể Thời Tiểu Niệm chấn động.
Không sai. Cung Úc gật gù.
Không phải kế thừa Cung gia sao, tại sao phải liên hôn
Không phải chỉ cần kế thừa Cung gia là được rồi sao.
Sắc mặt của Thời Tiểu Niệm dần trở nên trắng xám, liên hôn là như thế nào, chính là không cần quan tâm có tình cảm hay không, nói chuyện có hợp ý hay không, chỉ là một cái giao dịch bởi lợi ích của song phương.
Cung Úc muốn liên hôn
Ừ, tuy rằng vào lúc này vốn không nên thương lượng cái chuyện hôn nhân gì, nhưng vì tương lai của Cung gia, đây là điều tất yếu trước khi công bố chuyện của cha, cần phải liên hôn với một gia tộc cường đại để củng cố địa vị của mình.
Cung Úc nói như là chuyện đương nhiên, trên mặt còn mang theo ý cười, tựa như hắn rất tập trung vào trong sự tình này.
La Kỳ ngồi ở chỗ đó tiếp tục cùng Cung Úc thảo luận, nội dung nói chuyện đều là phương thức qua lại với gia tộc của đối phương, liên hôn sẽ có lợi ích gì, tình cờ cũng nói đến tướng mạo của nhà gái, nhưng đều chỉ là râu ria.
…
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó ngơ ngác nhìn hai người bọn họ, Cung Úc phối hợp với những gì La Kỳ đang nói, thỉnh thoảng sẽ cười, nhưng sau khi cười xong khóe môi lại hơi hướng phía dưới, một tay đặt ở trên đùi của mình một hồi lại một hồi cử động, mũi chân hướng về phía cửa.
Không biết là thế nào, vẻ mặt như vậy đã nói rõ là người này rất chống cự đàm luận hoặc làm những việc này, chỉ muốn trốn tránh.
Vẻ mặt Thời Tiểu Niệm đã hoàn toàn trắng bệch, cứng đờ ngồi ở trên ghế salông, bỗng nhiên, như là một loại trực giác, cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên cầu thang.
Chỉ thấy Cung Âu mặc đồ ngủ, đứng ở nơi đó, mặt không hề có cảm xúc, đôi con ngươi đen âm lãnh nhìn cô.
Ánh mắt kia tựa như đang nói, bây giờ em đã biết mình kéo Cung Úc trở về là đã gây ra chuyện gì chưa …
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, cảm thấy chột dạ, ngón tay xoắn chặt y phục của mình.
Cung Âu lạnh lùng nhìn bọn họ, không đi xuống, bỗng nhiên Cung Úc cũng ý thức được cái gì, quay đầu nhìn thấy Cung Âu phía trên thang lầu, cất giọng nói, Em cũng dậy sớm như vậy, sao không đi giày vào.
Thời Tiểu Niệm nghe vậy nhìn phía Cung Âu, lúc này mới phát hiện hắn đang để chân trần đứng trên thang lầu, sắc mặt âm trầm đến lợi hại.
Cung Úc nhìn Cung Âu, lại nhìn Thời Tiểu Niệm, cười nói, Không phải là nhớ Tiểu Niệm nên xuống tìm đấy chứ, mỗi ngày cùng nhau còn thấy chưa đủ chán sao
…
Cung Âu lạnh mặt đứng trên thang lầu không nói một lời.
La Kỳ ngồi không nói gì, chuyên tâm chọn đối tượng liên hôn cho Cung Úc.
Được rồi được rồi, nhanh xỏ giày vào đi. Cung Úc nói với em trai của mình, Ai cũng không chia rẽ được các em, ngày hôm nay các em đi đi.
Ai nói tôi phải đi, tôi không đi
Cung Âu lạnh lùng thốt, quay người đi lên lầu, Cung Úc bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm nói, Tính cách này mà em vẫn chịu được sao.
Nói cái gì đó. La Kỳ không muốn Cung Úc nói Cung Âu như vậy, nói, Con không biết Cung Âu nghe cô ấy như thế nào đâu.
Có đúng không, sao con có cảm giác Tiểu Niệm luôn bị hắn bắt nạt
Cung Úc nói.
…
Thời Tiểu Niệm mím chặt môi lại, nụ cười trên môi Cung Úc như là trách cứ lớn nhất với cô, làm cho cô khó chịu.
Sau buổi trưa, thời Tiểu Niệm tìm thấy Cung Úc ở trang trại ngựa.
Ánh mặt trời chiếu xuống trang trại, chiếu xuống thảm cỏ xanh biếc, huấn luyện viên đang cho ngựa chạy trong trang trại từng vòng lại từng vòng, Cung Úc mặc Âu phục thẳng thớm ngồi ở trên đài quan sát cách đó không xa.
Đó là một đài quan sát nhỏ, chỗ ngồi trống trải, chỉ có một mình Cung Úc là khán giả.
Thời Tiểu Niệm xa xa mà nhìn hắn, một mình hắn ngồi ở chỗ đó, vắt một chân lên, Âu phục màu đen nổi bật lên vóc người thon gầy, tóc ngắn hơi cuộn nhẹ nhàng bay ở trong gió, dưới hàng lông mày, đôi mắt nâu xám nhìn về phía ngựa đang chạy trong trang trại, rồi lại như không có tiêu cự mà nhìn về phía trước, khóe môi hơi đi xuống.
Thời Tiểu Niệm chậm rãi đi tới, đứng ở nơi đó.
Nhìn thấy cô, Cung Úc phục hồi lại tinh thần, mỉm cười nhìn về phía cô, Em đã đến rồi, ngồi.
Thời Tiểu Niệm trầm mặc ngồi xuống bên cạnh hắn, từ trên nhìn xuống đàn ngựa đang rong ruổi, Cung Úc nói, Vừa đi xem xung quanh, phát hiện đất của Cung gia chúng ta đã rộng hơn rất nhiều so với trước đây, cha quản lý rất khá.
…
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ ngồi.
Cung Úc chuyển mâu nhìn về phía cô, thấy cô không nói lời nào liền hiểu rõ có đang có tâm sự, nói, Đến, chúng ta đánh cược một lần, nhìn xem con ngựa nào có thể thắng, ngưem chọn con ngựa màu đỏ này, anh chọn con ngựa màu trắng kia, có được hay không
Thời Tiểu Niệm không nói gì, Cung Úc vỗ tay cái độp hướng về người phía dưới, người hầu bước lên cầu thang đi tới, Cung Úc nói, Để cho bọn họ chạy một vòng dọc theo đất của Cung gia, ai về tới đây trước, tôi sẽ có tiền thưởng.
Vâng, Đại thiếu gia.
Người hầu lập tức xuống, y theo dặn dò với huấn luyện viên đua ngựa.
Cửa hàng rào được kéo ra, hai con ngựa như tên rời khỏi cây cung chạy vội ra ngoài.
Trong thời gian ngắn ngựa sẽ không chạy về kịp. cơ thể của Cung Úc hơi nghiêng lên trước, hai tay khoát lên phía trên trước ghế dựa, cười một tiếng, Thực sự là không trở lại thì không biết anh là tài chủ cái nắm giữ một vùng đất rộng lớn, trước đây luôn bị cha đè ép, hiện tại cũng coi như là một mình anh làm chủ
Anh thật sự muốn liên hôn à Thời Tiểu Niệm lên tiếng, trầm thấp đánh gãy lời nói của hắn.
Dưới ánh mặt trời, trong nháy mắt sắc mặt của Cung Úc cương xuống, đôi mắt nhìn thẳng về phương xa, sau đó cười cười, Con của em và Cung Âu đều lớn như vậy rồi, cuối cùng anh cũng phải lập gia đình, em nói xem.
…
Nghe hắn nói như thế, Thời Tiểu Niệm cúi đầu, răng cắn chặt môi.
Là Cung Âu nói với em à Cung Úc cúi đầu nhìn về phía cô, tiếng nói thành thục trầm ổn, Không cần để lời nói của hắn ở trong lòng, khi nói chuyện với người càng thân mật thì lời nói càng tàn nhẫn, việc này hắn làm được.
Đôi mắt của Thời Tiểu Niệm có chút chua xót, nhìn xa xa nói, Em cho rằng giữ anh lại là lựa chọn tốt nhất, nhưng bây giờ em mới biết, em giữ anh lại, không phải chỉ đơn giản là thừa kế Cung gia như vậy, mà còn kéo theo cả cuộc đời của anh.
Làm thế nào Cung Úc cũng không chịu trở lại Cung gia, tình nguyện giả chết để thoát khỏi gia đình, cho dù gặp lại Cung Âu vẫn lựa chọn rời đi, không chịu bước vào Cung gia một bước, bọn họ cũng đều biết, Cung Úc trở lại Cung gia đại biểu là cái gì.
Đó là đem nhân sinh của mình dâng hiến cho Cung gia.
Vì thế nên Cung Âu mới có thể tức giận như vậy, hắn không muốn để cho Cung Úc lại trở về.
Thời Tiểu Niệm nói xong, viền mắt ửng hồng.
Không nghiêm trọng như vậy, Tiểu Niệm. Cung Úc cười cười vô tình, Đại thiếu gia Cung gia, biết bao nhiêu người tha thiết mơ ước thân phận này, anh không có oan ức gì, anh đã có nhiều hơn so với rất nhiều người.
Dù cho những thứ này cũng không phải là thứ hắn muốn có.
…
Thời Tiểu Niệm nâng mắt lên, đôi mắt càng ngày càng hồng.
Thật sự, anh thực sự là tiêu dao đủ rồi, bây giờ đã đến lúc trở về nhà
Cung Úc nói rằng, Cung Âu có thiên phú lớn nhất trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, mẹ còn không biết tình huống của mình đã có chút nguy hiểm rồi, nói chuyện với anh mà đều như là cha vẫn còn sống vậy, nhất định phải làm cho bà sớm ngày tỉnh táo. Vì thế nên Tiểu Niệm, em làm rất đúng, mười mấy năm qua chỉ có anh tiêu dao nhất, trách nhiệm này nhất định phải do anh gánh vác, nếu như em không giữ anh lại thì đó mới là sai lầm.