Có vẻ như em có chút mất tập trung. Cung Úc nhìn về phía ánh mắt của Thời Tiểu Niệm nói, Có chuyện gì sao
Nghe nói như thế, Cung Âu nhấc chân lên đi về phía chiếc ghế salông bên cạnh Cung Úc đạp một cước, không vui trừng mắt về phía hắn, Quan tâm đến người phụ nữ của tôi như vậy làm gì, cô ấy mất tập trung là do đang suy nghĩ đến tôi
…
…
Cung Úc và Thời Tiểu Niệm đều cạn lời, Cung Âu thấy họ không nói gì nữa, lại bắt đầu cùng Cung Úc nói về một số chuyện khác.
Thời Tiểu Niệm an vị ở nơi đó, hai tay nâng cốc, lẳng lặng mà nhìn kỹ lấy hai người bọn họ, cách biệt mười mấy năm hai an hem lại một lần nữa gặp nhau, không có đề tài gì lúng túng, ngay cả Cung Âu cũng nói nhiều hơn so với bình thường một chút.
Nhưng nhìn hai người bọn họ, Thời Tiểu Niệm lại nhớ tới cái thư phòng lạnh lẽo kia, cùng với La Kỳ đang mang theo nỗi ám ảnh.
Bọn họ trò chuyện với nhau thật vui vẻ, vẫn còn không biết cha của bọn họ đã tạ thế bốn năm, nằm ở trong cái quan tài lạnh lẽo kia bốn năm.
Anh chuẩn bị ở bên kia mở một trang trại, nuôi nhiều động vật một chút, tương lai thời điểm các em đến chúng ta còn có thể cùng nhau săn thú.
Dù sao anh cũng bại dưới tay tôi thôi.
Lần này là do anh bị thương mà thôi, chờ đến khi thể lực của anh khôi phục, em chưa chắc đã là đối thủ của anh. Cung Úc nói xong liền nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, thấy cô vẫn mang cái dáng vẻ thất thần, lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Cung Âu thấy thế lại đạp một cước lên trên ghế salông đạp của hắn, Còn nhìn, có gì đáng nhìn mà nhìn, anh có tin tôi móc hai tròng mắt của anh ra hay không
Tin, có chuyện gì mà em không làm được Cung Úc cười nói.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Julie đứng ở bên ngoài cất giọng nói, Tiên sinh, có thể đến sân bay rồi.
Nghe vậy, ánh mắt của Cung Âu hơi đổi, đưa tay ôm lấy Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Úc, tiếng nói từ tính địa đạo, Nói cho cô ấy biết về chuyện của em trai cô ấy đi.
Nghe nói như thế, Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía Cung Âu, lại nhìn về phía Cung Úc.
Cung Úc ngồi ở chỗ đó, đôi mắt màu nâu xám nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, môi giật giật, nhưng cũng không nói gì cả.
Giây phút trầm mặc.
Nói
Cung Âu không kiên nhẫn nói.
Cung Úc nhìn vào gương mặt của Thời Tiểu Niệm, vẻ mặt buồn bã, mở miệng nói, Nhìn thấy mặt của em làm anh không nói ra được, em và hắn thật sự quá giống.
Làm sao hắn có thể nhìn gương mặt như vậy để nói về chuyện của người có khuôn mặt giống y như đúc này.
Sao anh nhiều chuyện như vậy Cung Âu nhăn đầu lông mày, Anh đừng nhìn cô ấy nữa, nhìn tôi đây này
Kể chuyện xưa mà sao phiền quá vậy.
Cung Úc bất đắc dĩ cười cười, Thời Tiểu Niệm trẽ cười trừ nói, Không có chuyện gì, chờ bao giờ anh muốn nói thì nói ra cũng không muộn, bây giờ đừng chậm trễ thời gian của anh.
Thời Tiểu Niệm nói xong từ trên ghế sa lông đứng lên, đưa tay kéo tay Cung Âu, mười ngón tay đan vào nhau.
Sao hôm nay tay em vẫn lạnh như thế Cung Âu nhíu lông mày lại nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, con ngươi đen thật sâu nhìn chằm chằm vào cô.
Thật không, em không cảm thấy.
Thời Tiểu Niệm khẽ nói.
Cung Âu đi lên trước một tay kéo cô, một tay nhấc thùng đựng hành lý trên đất lên đi ra ngoài, Cung Úc theo sát ở phía sau bọn họ.
Sau khi xếp toàn bộ hành lý lên xe, đã đến thời gian ly biệt.
Thuận buồm xuôi gió.
Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói với Cung Úc.
Tốt. Cung Úc vui vẻ gật đầu, đưa tay ôm lấy Cung Âu, bàn tay khẽ vỗ vỗ trên lưng của hắn, Chờ anh đến sẽ gọi điện thoại cho em, bảo trọng.
Biết rồi.
Cung Âu trầm giọng nói, cũng không nói gì.
Các em cũng đi nhanh một chút đi, muốn làm lễ cưới thì đến S thị làm, đừng ở lại chỗ này, nơi đây không thích hợp với hai người các em đâu. Cung Úc ôm lấy của mình nói.
Chờ thân thể của mẹ khá hơn một chút chúng tôi liền đi, tôi cũng không thích ở Anh quốc.
Cung Âu nói.
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ đứng ở một bên nhìn bọn họ, nếu bọn họ đều đi cả, vậy thì chỉ còn lưu lại một La Kỳ và một bộ thi thể chống đỡ Cung gia, Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, cả người cảm thấy cực kỳ ngột ngạt.
Cô thật sự không nên đi vào cái thư phòng kia, không nên biết những chuyện kia, nếu như cái gì cũng không biết thì cô sẽ không phải buồn phiền giống như bây giờ.
La Kỳ nói, là do tình yêu của cô và Cung Âu kích thích bệnh tình của Cung Tước, khiến nó trở nên càng ngày càng nghiêm trọng.
Là cung Âu quá mức bảo hộ cho cô, mới làm cho La Kỳ bệnh như vậy.
Tựa như toàn bộ trách nhiệm đều đặt ở trên người cô.
Ừ, vậy thì khổ cực các em rồi, cố gắng chăm sóc mẹ cho tốt.
Cung Úc hông biết gì cả buông Cung Âu ra, chuyển mâu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, tay còn chưa kịp cử động, Thời Tiểu Niệm đã bị Cung Âu kéo về phía sau, đôi mắt của Cung Âu tràn ngập địch ý nhìn chằm chằm vào Cung Úc, Cô ấy thì anh không cần ôm, tôi không muốn đánh anh đến nỗi vào bệnh viện
Liều lĩnh như vậy.
Ok.
Cung Úc nhún nhún vai, không đi ôm Thời Tiểu Niệm nữa, quay người kéo mở cửa xe đang muốn đi vào, đột nhiên, động tác của hắn dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm đứng phía sau Cung Âu, lên tiếng, Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm từ phía sau Cung Âu đi ra, không tiếng động mà nhìn kỹ lấy Cung Úc.
Tiểu Niệm, anh khó có thể nói ra chuyện liên quan đến em trai của em, mấy lần muốn nói với em đều không mở miệng được, bởi vì anh có lỗi với hắn. Cung Úc trầm thấp nói.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi, Vậy hắn tha thứ cho anh à
Đây là chuyện của hắn và em trai cô, nếu như em trai tha thứ, vậy thì cô cũng không thể nói gì.
Nghe vậy, Cung Úc lắc lắc đầu, khóe môi hơi con lên lộ ra nụ cười khổ sở, Không có, Tiểu Niệm, thậm chí hắn cũng không biết anh làm nhiều chuyện có lỗi với hắn. …
Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn hắn, từ trong ánh mắt của hắn thấy được nồng nặc hổ thẹn tự trách.
Hắn đúng là nợ rất nhiều, nợ Cung Âu, lại nợ Tịch Ngọc.
Như vậy đi, Tiểu Niệm, lúc nào anh có thể giúp em một đại ân, đến lúc đó anh mới có thể thanh thản nói ra những chuyện cũ kia cho em biết. Cung Úc nói, Xem như là chuộc tội.
Chuộc tội, nghiêm trọng như vậy à
Hỗ trợ.
Thời Tiểu Niệm gật gù, cười với hắn.
Được rồi, nên nói thì đã nói. Cung Úc nói, khom lưng ngồi vào trong xe, nhìn về phía bọn họ, Anh đi rồi, các em phải chăm sóc tốt cho mình đấy, hẹn gặp lại, chúng ta sẽ có thời gian tái tụ.
Gặp lại.
Xe chậm rãi chạy, từ từ biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ, Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên nhìn về phía Cung Âu bên cạnh, hắn nhìn về phía chiếc xe đang rời đi, khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ, đôi mắt đen kịt thâm thúy, môi mỏng mím chặt.
Cung Âu, hiện tại trong lòng em thật sự rất loạn, không biết nên làm như thế nào.
Nên đẩy anh ra ngoài à
Nếu có thể công bố tin tức lão gia qua đời, là phu nhân có thể tỉnh táo, tuy nhiên như vậy sẽ làm bà ấy phải chịu đả kích, chỉ có đồng thời để Nhị thiếu gia nói cho phu nhân, hắn đồng ý nắm quyền Cung gia, có Nhị thiếu gia chống đỡ Cung gia, phu nhân mới có thể tốt lên.
Hiện tại phải có người có thể toàn tâm toàn ý chống đỡ Cung gia.
Thế nhưng điều này mang ý nghĩa Cung Âu sắp sửa phải từ bỏ phần lớn sự nghiệp của hắn, không cách nào chuyên tâm đi nghiên cứu cái hắn muốn nghiên cứu.
Như vậy đi, Tiểu Niệm, lúc nào anh có thể giúp em một đại ân, đến lúc đó anh mới có thể thanh thản nói ra những chuyện cũ kia cho em biết.
Âm thanh của Cung Úc vang trở lại ở bên tai Thời Tiểu Niệm, như có cái gì đó đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.
Trong lòng cô dâng lên một ý nghĩ can đảm.
Thời Tiểu Niệm nhìn kỹ lấy khuôn mặt của Cung Âu, một tay khoát lên trên cánh tay của Cung Âu, bất tri bất giác nắm chặt tay áo của hắn.
Cung Âu hạ thấp tấm mắt nhìn về phía cô, Làm sao vậy
Sao lại xoắn chặt ống tay áo của hắn làm gì.
…
Thời Tiểu Niệm thật sâu nhìn kỹ lấy đôi mắt của Cung Âu, xin lỗi, Cung Âu, cô biết quyết định bây giờ của cô rất ích kỷ, xin lỗi.
Cô chậm rãi buông tay của mình ra, từng bước một lui về phía sau.
Em làm gì
Cung Âu nghi vấn mà nhìn cô.
…
Thời Tiểu Niệm dừng ở hắn, tiếp tục đi lui về phía sau, đột nhiên xoay người một cái liền chạy về phía trước, liều lĩnh đuổi theo xe của Cung Úc.
Cung Âu nhìn cô lao nhanh đi, lớn tiếng mà quát, Thời Tiểu Niệm em làm gì vậy, trở lại cho anh
Thời Tiểu Niệm dụng hết toàn lực chạy về phía xe của Cung Úc, Dừng xe dừng xe
Thời Tiểu Niệm, mẹ nhà nó… nguy hiểm
Trên đường chạy cái gì mà chạy
Chết tiệt.
Cung Âu chạy đuổi theo Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm không để ý chạy như điên về phía xe của Cung Úc, trong đầu trống rỗng, chỉ có một ý nghĩ, cô không muốn Cung Âu hi sinh, không muốn để cho Cung Âu phải đi làm những chuyện hắn không thích.
Thời Tiểu Niệm em trở lại cho anh, em có tin anh giết chết em hay không
Cung Âu ở phía sau thét lên, dựa vào, người phụ nữ này dám ở ngay trước mặt hắn đuổi theo một người đàn ông khác.
Thời Tiểu Niệm chạy như điên về phía trước.
Rốt cục xe phía trước cũng từ từ dừng lại, đỗ ở ven đường, cửa xe được mở ra, Cung Úc bước xuống xe, kinh ngạc nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, Còn có chuyện gì à Tiểu Niệm
Thời Tiểu Niệm chạy đến trước mặt hắn, thở hồng hộc, khom người, hai tay đặt ở trên đầu gối, ngước mắt nhìn về phía Cung Úc, hổn hà hổn hển nói, Có phải là cái gì anh cũng đều đồng ý
Cung Úc nhớ tới lời nói vừa nãy của mình, Đúng, cái gì cũng có thể, nhanh như vậy em đã nghĩ ra chuyện cần anh hỗ trợ rồi sao
Nếu như để abg phải hi sinh chính mình thì sao
Thời Tiểu Niệm tiếp tục hỏi, thở hổn hển hỏi.
… sắc mặt của Cung Úc từ từ ngưng trọng lại, dừng ở cô nói, Đến tột cùng là chuyện gì, Tiểu Niệm em cẩn thận nói, anh sẽ dùng hết toàn lực để giúp em.
Em muốn xin anh lưu lại. Thời Tiểu Niệm trực tiếp mở miệng, Anh đã xuất hiện, em hi vọng anh nhận lại trách nhiệm vốn thuộc về anh.
…
Cung Úc nhìn cô, sắc mặt khẽ trắng xám.
Thời Tiểu Niệm em đang nói cái gì vậy
Cung Âu dừng bước lại, đứng cách bọn họ không xa, đôi con ngươi đen trừng về phía Thời Tiểu Niệm, người phụ nữ này đang nói gì vậy, người muốn đi, cô lưu cái gì mà lưu.
Có cái gì không thể cùng hắn nói sao
Cung Úc nhìn về phía Cung Âu, lại nhìn Thời Tiểu Niệm, tái nhợt nở nụ cười, Được, xem ra em không muốn Cung Âu gánh chịu những thứ này, vậy anh đáp ứng em, tương lai chờ thời điểm Cung Âu muốn chính thức kế thừa Cung gia, anh sẽ trở về.
Thân là Trường Tử, đây chính là trách nhiệm của hắn.
Cung Âu sẽ không mở miệng, Thời Tiểu Niệm mở miệng cũng giống vậy, hắn cũng không thể Tiêu Dao cả đời, để cho em trai của mình gánh hết tất cả.
Không phải tương lai, là hiện tại. Thời Tiểu Niệm nói, cô nhìn Cung Úc, một lát, cô thật sâu cúi người xuống, nhắm mắt lại, khổ sở nói, Xin lỗi, xin anh lưu lại.
…
Bóng người Cung Úc cứng ngắc ở nơi đó, đối diện với Cung Âu.
Hai giờ sau, đoàn người Thời Tiểu Niệm, Cung Âu, Cung Úc xuất hiện tại Cung gia.
Thời Tiểu Niệm đi bên cạnh Cung Âu, Cung Úcvà Phong Đức đi theo phía sau bọn họ, hắn đeo mắt kính cùng khẩu trang.