Ừ. Cung Úc gật đầu, hai mắt nhìn về phía cô, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Tiểu Niệm, em là một cô gái tốt, làm Cung Âu vui vẻ hơn, đừng để nó bị thương.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, điểm này cô nhất định sẽ nỗ lực.
Vậy lúc nào anh đi?
Thời Tiểu Niệm lại hỏi.
Ngày kia. Cung Úc cho ra một thời gian không kịp đề phòng.
Nhanh như vậy? Vết thương của anh còn chưa lành. Thời Tiểu Niệm không khỏi nói, Cung Úc cười cười, Chút thương thế này không tính vào đâu, là thật không cần phải tiếp tục ở lại nữa.
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn nụ cười trên mặt hắn, nụ cười kia mang theo khổ sở.
... Thời Tiểu Niệm dừng một chút, Mẹ thì sao? Anh không phải muốn trở về vấn an?
Tiểu Niệm, trở về anh sẽ không đi được. Cung Úc nhìn cô nói, Em không phải anh, em không biết anh từ nhỏ sống trong hoàn cảnh như thế nào, em không biết đối với anh mà nói ý vị như thế nào, mỗi ngày đều có vô số u linh hành hạ anh.
... Thời Tiểu Niệm không nói ra lời, chỉ có thể nói, Em hiểu được. anh nghỉ ngơi thật tốt a!, Em đi đây.
Cô chậm rãi xoay người.
Tiểu Niệm.
Cung Úc gọi cô lại.
Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn về phía hắn, Cung Úc chăm chú nhìn cô, muốn nói lại thôi, Quên đi, không có gì, em đi đi.
Thời Tiểu Niệm chống lại ánh mắt của hắn, Ừ. Gặp lại sai.
Cô quay đầu rời đi.
Từ bệnh viện đi ra ngoài, Phong Đức mang theo bọn bảo tiêu đứng ở nơi đó, nhìn thấy Thời Tiểu Niệm qua đây Phong Đức lập tức mở cửa xe cho cô, Thời Tiểu Niệm nhìn thấy ngồi Cung Âu trong xe.
Thì ra hắn chưa hề rời đi.
Thời Tiểu Niệm đi tới ngồi vào trong xe, trước tiên trước kiểm tra vết thương trên tay Cung Âu, thấp giọng nói, Còn đau không?
Vừa nãy có phải anh rất khó coi không?
Cung Âu nhìn chằm chằm cô hỏi, sắc mặt có chút khó chịu.
Không có, Cung đại tổng tài lúc nào cũng đẹp trai. Thời Tiểu Niệm cười nhạt, đang cầm tay hắn, Anh đã tha thứ cho anh trai anh, vì sao không hảo hảo tâm sự với anh ấy.
Ai nói anh tha thứ cho hắn?
Cung Âu lạnh lùng mở miệng.
Hà tất phải miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo? Thời Tiểu Niệm nói, Ai cũng nhìn ra anh đã tha thứ cho anh ấy.
Không có.
Cung Âu chuyển mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Anh ấy muốn đi, sẽ không trở về nữa.
Thời Tiểu Niệm nói, dứt lời, tay cô bị Cung Âu lập tức nắm chặt, Thời Tiểu Niệm nhếch môi một cái, còn nói không tha thứ không thèm để ý, cô nhìn Cung Âu, Ngày kia anh ấy sẽ đi, không bằng anh suy nghĩ thật kỹ, đừng lưu lại cho mình tiếc nuối.
...
Cung Âu nhìn ngoài cửa sổ, thờ ơ.
Vừa về tới Cung gia, Cung Âu ngẩn người, đứng trước cửa sổ hai giờ, ngay cả Thời Tiểu Niệm gọi hắn cũng không nghe thấy.
Giữ, hay tiễn biệt, hay làm như không thấy?
Thời Tiểu Niệm ngưng mắt nhìn thân ảnh của hắn, thầm nghĩ hắn sẽ quyết định thế nào, theo cô, Cung Âu sẽ phải tiễn biệt a! Đã không giữ lại được, cũng không thể làm như không thấy.
Đây là quyết định của Cung Âu, mặc kệ hắn chọn cái gì, cô đều sẽ lặng lẽ làm bạn ở bên cạnh.
Thời Tiểu Niệm nhìn thân ảnh Cung Âu đứng trước cửa sổ, sau đó lặng lẽ lui xuống, đóng cửa lại, cho hắn không gian suy nghĩ.
Lần này tới Anh quốc vì là hôn lễ của bọn họ, không nghĩ tới hôn lễ chưa hoàn thành, lại xảy ra chuyện.
Thời Tiểu Niệm đi trên hành lang, tiểu Quỳ nhớ sữa đậu nành, bánh quẩy trong nước, cô cũng bắt đầu nhớ cuộc sống trong nước.
Cổ bảo Cung gia lớn như vậy đối với cô mà nói vẫn không có cảm giác quen thuộc, từng ngọn cây cọng cỏ, bức tranh, đồ dùng ở đây đều lộ ra khí tức nặng nề, đặc biệt kiềm nén.
Thời Tiểu Niệm đi vào phòng bếp, chuẩn bị làm chút đồ ngọt cho Cung Âu thay đổi tâm tình khá hơn, kết quả đi vào lại thấy hai nữ hầu đang cầm chén thuốc đi tới, than thở.
Đã gặp bộ dạng này của bọn họ, Thời Tiểu Niệm không hề nghĩ ngợi nói, Mẹ lại không uống?
Đúng vậy, mỗi lần chúng tôi bưng đồ đến cho phu nhân, phu nhân đều bảo chúng tôi mang đi. Nữ hầu gật đầu, Trước Nhị thiếu gia bưng cho phu nhân, phu nhân nhưng lại uống, chúng tôi cũng không dám đi phiền Nhị thiếu gia.
Lại không uống thuốc, như vậy thân thể sao tốt được.
Thời Tiểu Niệm nhíu nhíu mày, Cung Âu đang phiền, không nên đi quấy rầy hắn, toàn bộ Cung gia có thể khuyên La Kỳ uống canh ngoại trừ Cung Âu, cũng chỉ còn lại một người.
Suy nghĩ một chút, Thời Tiểu Niệm dứt khoát xoay người rời đi.
Cô đi hướng trên lầu, vịn trên tay vịn cổ xưa lên đi, giầy giẫm trên thang lầu phát ra âm thanh trầm muộn.
Một cánh cửa có hai người hộ vệ đứng ở nơi đó.
Đó là thư phòng của Cung Tước, nghe nói ông ấy thường làm việc ở đây.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó khẽ cắn môi, sau khi hít sâu một hơi đi hướng trước, hai người hộ vệ ngăn cô lại, mặt không thay đổi hướng cô cúi thấp đầu, Thiếu phu nhân, xin hỏi có chuyện gì không?
Tôi muốn gặp cha, là chuyện của mẹ.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nói.
Để tôi vào bẩm báo một tiếng.
Bảo tiêu nói, gõ cửa một cái sau đó đi vào.
Chờ ở cửa, Thời Tiểu Niệm không khỏi lo lắng, cô nhớ cô vẫn là nghe thấy Cung Tước trong miệng Cung Âu và Phong Đức, cô chưa tự mình gặp qua Cung Tước. Ông giống như một truyền thuyết, Thời Tiểu Niệm biết ông là người có tước vị trong quý tộc, đời sau hỗn huyết giữa Trung Quốc và Anh quốc, từng gặp Đế Khốc, Cung gia ở trong tay ông danh tiếng càng ngày càng tăng, ông đối xử với con nghiêm khắc trách móc nặng nề, đã từng ra sức ngăn cản cô và Cung Âu, là một người lòng dạ độc ác.
Cô biết nhiều như vậy, lại chưa từng thấy qua ông.
Sau khi đến Cung gia, Thời Tiểu Niệm vài lần muốn chính thức bái kiến Cung Tước, đều bị lý do bận rộn từ chối gặp, cô nghĩ Cung Tước khinh thường xuất thân của cô, cho nên cô cũng thôi.
Thời Tiểu Niệm chờ có chút lo lắng.
Thật lâu, cửa được đẩy ra, bảo tiêu đi tới hướng Thời Tiểu Niệm nói, Mời Thiếu phu nhân vào.
Cảm ơn.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, giơ chân lên đi về phía trước, lại không nhịn được hít sâu một hơi, tay xuôi ở bên người vững vàng nắm chặt.
Vừa vào cửa, một loại cảm giác đè nén chưa từng có nuốt sống cô.
Thời Tiểu Niệm lại nghĩ tới cổ bảo trong phim.
Cô rũ mắt đi vào, chậm rãi ngẩng mặt lên, đây là một thư phòng vô cùng lớn, sách còn nhiều hơn thư phòng của Cung Âu, chỉ là tất cả đồ dùng đều cũ, thoạt nhìn có cảm giác rất nặng, trong không khí nồng nặc khí tức.
Như là mùi thơm hoa cỏ.
Nhưng không phải rất thơm, là vị rất nồng.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt lên nhìn về phía trước, chỉ thấy một người đàn ông đưa lưng về phía cô đứng trước kệ sách, giá sách rất gần cửa sổ, ông hầu như rơi vào ánh mặt trời, che bóng nhìn không rõ lắm.
Ánh mặt trời thoảng qua.
Thời Tiểu Niệm thấy ông một đầu tóc quăn, liền cúi đầu lên tiếng nói, Cha.
Cô muốn nói chuyện gì với tôi?
Cung Tước đứng trước kệ sách lạnh lùng mở miệng, loại thanh âm này không có cách nào hình dung, <Đọc nhanh nhất tại T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N> là một loại thanh âm có khí tràng, nghe giọng ông cũng khiến người ta không tự chủ được quỳ lạy thần phục.
Không biết do mùi hương, hay là thanh âm của Cung Tước quá sắc bén, Thời Tiểu Niệm có loại cảm giác không thở nổi.
Cô đứng ở nơi đó cố gắng bình tĩnh nói, Thân thể của mẹ không tốt lắm, cũng không chịu uống thuốc, con muốn mời cha bớt chút thời gian bận rộn tới bồi mẹ.
Thời Tiểu Niệm cũng không biết Cung Tước có hay bồi La Kỳ hay không, cô một lần cũng không thấy.
Đã biết, cô đi xuống đi.
Cung Tước lạnh lùng mở miệng.
Cứ như vậy?
Vâng, cha.
Cô còn tưởng rằng Cung Tước đối với cô bất mãn đã lâu, sẽ răn dạy cô vài câu, Thời Tiểu Niệm chuyển động đôi mắt, thực sự không chịu nổi mùi hương nơi này, nói xong liền chuẩn bị rời đi.
Chỉ nghe Phịch một tiếng, sách trên giá rơi xuống mặt đất.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn sang, không có suy nghĩ nhiều mà đi tới cúi người xuống, ngồi xổm bên cạnh giúp Cung Tước nhặt sách.
Ai cho cô nhặt, đi ra ngoài!
Thanh âm giận không kiềm được vang lên phía trên cô.
Rốt cuộc phát tiết mắng cô rồi sao? Cung Tước không quở mắng cô, cô còn cảm thấy không bình thường.
Trả lại cho ngài.
Thời Tiểu Niệm ngồi chồm hổm dưới đất nâng sách lên đưa cho Cung Tước, ngón tay vô ý mà xẹt qua cổ tay của ông, đụng phải đồng hồ đeo tay phía trên, đồng hồ kia lạnh khiến cho toàn thân cô run lên.
Cô nhất thời ngây người, kinh ngạc nhìn nhìn về phía đồng hồ đeo tay kia, trên đồng hồ như có hơi nước, thời gian cũng ngừng.
Nhìn cái gì vậy? xuất thân bình dân chính là không có phép tắc, cút ra ngoài cho ta!
Cung Tước hung hăng hất tay của cô ra, đánh tay cô đặc biệt đau.
...
Thời Tiểu Niệm không để ý tới đau, ngồi chồm hổm dưới đất giơ mắt lên nhìn về phía Cung Tước, bên này ánh mặt trời quá mức chói mắt, cô hầu như không thấy rõ mặt của ông, chỉ loáng thoáng nhìn ra đường nét của ông.
Đi!
Cung Tước đá một cước vào người cô, xoay người, hướng phía sau giá sách đi tới.
...
Thời Tiểu Niệm bị đá ngồi sập xuống đất, đáy lòng không có quá nhiều phẫn nộ, lại có một loại nghi vấn không nói được.
Lạnh.
Cô nhìn tay của mình, đầu ngón tay còn lưu lại vẻ lạnh như băng, làm sao Cung Tước mang đồng hồ lạnh như vậy, dường như vừa ướp lạnh qua, kỳ quái.
Mặt trên đồng hồ cũng không rõ, ông mang làm cái gì?
Thời Tiểu Niệm từ thư phòng của Cung Tước đi ra, nhìn chằm chằm vào tay của mình, lòng sinh khả nghi.
...
Vào đêm, Cung Âu, Thời Tiểu Niệm cùng cặp sinh đôi ngồi trong phòng ăn ở hoa viên dùng cơm.
Cung Âu cùng Thời Tiểu Niệm đều như có điều suy nghĩ, phần lớn không nói gì, đứa bé Cung Diệu càng là lãnh khốc.
Cung Quỳ thích náo nhiệt yêu nói chuyện trời đất bị kìm nén nhìn cái này, nhìn cái kia, buồn rầu đến cơm đều không ăn được, Các người không nghe con nói chuyện sao?
Cung Âu bừng tỉnh, đôi con ngươi đen lợi hại mà nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, chỉ thấy cô cầm dao nĩa cắt vỏ sò, một đao lại một đao.
Em chuẩn bị ăn cái vỏ này? Cung Âu trầm thấp nói, Sao anh không biết em có sở thích này?
A? Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, phục hồi lại tinh thần, thấy mình cắt vỏ sò, nhất thời có chút quẫn, liền vội vàng bỏ vỏ sò qua một bên.
Làm sao vậy? Cung Âu hỏi, tiếng nói từ tính.
Ăn cơm còn thất thần, ở trước mặt hắn cô còn thất thần, đang nghĩ đến ai?
Không có gì.
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, cúi đầu cắt thức ăn, ngẫm lại cô nhìn Cung Âu, nghiêm túc hỏi, Cung Âu, có kĩ thuật nào như này hay không, chính là phá hư đồng hồ quý báu, đặt vào tủ lạnh ướp lạnh là được rồi?