Cô cười một tiếng, Vẫn còn bận à? Trễ lắm rồi, đi ngủ sớm đi.
Em quản tốt hai đứa bé là được. Cung Âu đứng ở nơi đó nói, giọng thành thục, nhưng lộ ra một mùi vị âm trầm.
Nói xong, Cung Âu nặng nề đóng cửa lại, trở lại trước bàn bắt đầu làm việc.
Thời Tiểu Niệm nhìn cửa đóng chặt, có chút không biết phải làm sao, cô đưa khay cho Cung Quỳ, Cầm đi ăn cùng Holy đi, không cho phép cướp đồ ăn của anh, biết không? Một người một cái.
Sống lâu với cặp sinh đôi, Thời Tiểu Niệm phát hiện Cung Diệu mặc dù bề ngoài lãnh khốc, nhưng đối với cô em gái này cực kỳ cưng chiều, có lúc rõ ràng mình thích ăn, Cung Quỳ nói muốn, cậu liền nói mình không thích ăn, để cho em gái.
Biết rồi, vậy con có thể ăn hai cái không?
Cung Quỳ nhìn chằm chằm khay có ba chiếc bánh hỏi, Holy một cái, cô bé hai cái.
Thời Tiểu Niệm từ trên khay lấy lại một chiếc bánh trà xanh Nhật Bản, nói, Cái này là của Dad.
Nhưng con muốn ăn hai cái.
Một cái là đủ rồi, nếu không lần sau không làm cho con nữa.
Được rồi.
Cung Quỳ có chút thất vọng bưng khay rời đi.
Thời Tiểu Niệm dè dặt cầm đĩa nhỏ, đi về phía thư phòng, đưa tay gõ cửa, Cung Âu, anh còn bận không? Em có thể đi vào không?
Vào đi.
Thanh âm lãnh đạm của Cung Âu vang lên.
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa ra đi vào, Cung Âu đang bận rộn trước bàn đọc sách, cô đi tới, đặt bánh lên bàn, không quấy rầy hắn, xoay người rời đi.
Cửa bị đóng lại, thanh âm nhẹ đến tựa như không có.
Cung Âu ngẩng mặt lên nhìn cửa phòng đóng chặt, rồi nhìn chiếc bánh trên bàn, tròng mắt đen lạnh lùng, không phải chỉ làm cho hai đứa ăn thôi sao?
Bánh ngọt, bây giờ hắn bao nhiêu tuổi rồi còn ăn thứ này.
Cung Âu thu mắt tiếp tục làm việc, ngón tay nhích tới nhích lui trên bàn phím, tốc độ tay hơi chậm lại, ngón tay thon dài dời sang bên cạnh.
Cung Âu kéo khay nhỏ qua, bỏ nĩa qua một bên, trực tiếp cầm bánh trà xanh đặt vào miệng cắn một cái.
Mùi thơm tan trong bánh, không ngán, cũng không coi là quá ngọt, chính là một mùi rất đặc biệt hấp dẫn người.
Làm không tệ.
Buổi tối không thích hợp ăn quá nhiều, làm người phải biết tiết chế.
Một phút sau, trên bàn sách chỉ còn lại khay nhỏ trống không, Cung Âu cầm khăn giấy ưu nhã lau miệng, một màn khó chịu trong ngực trong nháy mắt tiêu tan không ít.
Nhưng ăn một cái bánh ngọt thôi mà, không có nghĩa gì cả.
...
Thời Tiểu Niệm cùng Cung Quỳ, Cung Diệu chung một chỗ, nhìn bọn chúng ăn bánh mình làm, nở nụ cười thỏa mãn, Ăn ngon không?
Ăn ngon, ăn ngon. Cung Quỳ gật đầu mạnh, rất nhanh đã ăn hết bánh, lại nhìn chằm chằm bánh Cung Diệu trong tay.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, thấy vậy vội vàng hướng Cung Quỳ, Được rồi, con đi đánh răng, chuẩn bị ngủ.
Được rồi được rồi.
Cung Quỳ hướng cô lè lưỡi một cái, xoay người hướng phòng tắm đi tới.
Thời Tiểu Niệm đứng lên muốn đi giúp Cung Quỳ, Cung Diệu ngồi bên người cô bỗng nhiên nhìn về phía cô, cặp mắt đen nhánh, mặt không thay đổi hỏi, Mẹ và bố không tranh quyền nuôi dưỡng nữa?
Không tranh nữa.
Thời Tiểu Niệm thư thái cười một tiếng.
Cô đã triệt để nghĩ thông suốt, sẽ không tự tìm phiền não nữa, cô sẽ trông nom Cung Âu thật tốt, trông nom cái nhà này.
Cung Diệu gác bánh qua một bên, đứng lên, chân mang một đôi vớ màu xám tro, nhìn Thời Tiểu Niệm nói từng chữ, Mẹ yên tâm, chờ con lớn lên sẽ chăm sóc mẹ.
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, ngay sau đó nhớ tới lúc trước, Cung Diệu từng khuyên cô, bất kể thế nào cậu cũng ở lại Cung gia, chờ sau khi cậu lớn lên sẽ tới chăm sóc cô.
Cậu cho là cô nghe lời cậu nói mới ủy khuất cầu toàn như vậy.
Thời Tiểu Niệm lại ngồi trở về, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh khốc của cậu, Mẹ không phải là bởi vì lời con mới về đây, là bởi vì mẹ đã nghĩ thông suốt một vài chuyện, mẹ yêu Cung Âu, cũng yêu các con, không muốn tách khỏi các con.
...
Cung Diệu nhìn cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lão thành lộ ra vẻ nghi hoặc.
Thời Tiểu Niệm đưa tay vỗ vỗ bả vai cậu, muốn đứng lên, suy nghĩ một chút lại ngồi trở về, nhìn cậu nói, Holy, thật ra thì có một vấn đề mẹ luôn muốn hỏi con.
Vấn đề gì?
Cung Diệu đứng ở nơi đó hỏi.
Khi đó mẹ chuẩn bị tranh quyền nuôi dưỡng, hỏi qua các con có muốn sống cùng mẹ không, con không trả lời thẳng vấn đề của mẹ. Thời Tiểu Niệm nhìn cậu nói, Lúc ấy trong lòng con có câu trả lời khẳng định không?
...
Cung Diệu trầm mặc nhìn cô, môi mím lại, không có âm thanh.
Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm có chút lúng túng cười cười, Không sao, mẹ chỉ đột nhiên nghĩ đến tùy tiện hỏi, tóm lại, bây giờ không cần các con chọn.
Vâng.
Cung Diệu gật đầu một cái, cuối cùng vẫn không có nói cho cô sẽ chọn cái gì.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy mình thật nhiều câu hỏi, Cung Diệu chọn cái gì thật ra là chuyện rất đương nhiên, cậu rất hợp làm một tiểu quý tộc Cung gia.
Nhưng cô muốn biết vị trí của mình ở trong lòng Cung Diệu.
Thời Tiểu Niệm đứng lên, đi tới phòng tắm, sau đó nhức đầu kêu, Tiểu Quỳ, con đang đánh răng hay tắm vậy?
Hì hì hì.
Cung Quỳ cả người ướt đẫm cầm bàn chải đánh răng hướng cô xấu hổ cười.
Thời Tiểu Niệm lại giằng co một trận, kể chuyện cho cặp sinh đôi, dỗ bọn chúng ngủ.
Phòng trẻ con rất lớn, hẳn là Phong Đức cố ý thu xếp, bố trí rất tuyệt vời, sạch sẽ, khiến người khác có loại cảm giác mình lạc vào thế giới trẻ em.
Song song trên hai chiếc giường lớn, cặp sinh đôi một đứa một chiếc giường, đều đã ngủ.
Con đã ngủ, Thời Tiểu Niệm vẫn chưa buồn ngủ, bốn năm, đây là lần đầu tiên cô qua đêm ở đế quốc lâu đài.
Thời Tiểu Niệm thay đắp chăn cho hai đứa bé, sau đó tắt đèn, kéo cửa đi ra ngoài, vừa ra, cô nhìn hết thảy trước mắt, từ từ đi trong lâu đài khổng lồ.
Cô sát tường, ngón tay vạch qua tường.
Lại về đây.
Một bước, hai bước, ba bước.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn, thấy trên tường treo một bức tranh, bức tranh kia đã treo ở đó từ mấy năm trước, bây giờ vẫn đang vị trí đó.
Thời Tiểu Niệm đứng trước bức tranh, lẳng lặng thưởng thức.
Tranh vĩnh viễn là tốt đẹp nhất, nó dừng lại tất cả thời gian và trí nhớ, dùng cách tốt nhất lưu lại một khắc kia.
Tiểu Niệm.
Một giọng nói ôn hòa truyền tới.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy Phong Đức đứng ở cách đó không xa, trên tay cầm một chai rượu đỏ, cô không khỏi mỉm cười.
Đài phun nước trước lâu đài lóe lên ánh đèn, có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, nước trong suốt theo nhạc văng tung tóe theo độ cong hoa lệ, đẹp không tả xiết.
Thời Tiểu Niệm và Phong Đức ngồi đưa lưng về phía lâu đài trước đài phun nước.
Chúc mừng con, lấy lại tài sản Tịch gia, nối lại tình xưa với thiếu gia, đây là điều ta muốn thấy nhất. Phong Đức nói, cầm ly rượu trong tay nhẹ nhàng cụng ly với cô.
Cám ơn cha nuôi. Thời Tiểu Niệm nhìn về phía ông, Cha nuôi, mấy năm này nhất định con đã khiến cha rất bận tâm a?
Thời Tiểu Niệm đối với Phong Đức ít nhiều có áy náy, bốn năm qua cô vì tìm Cung Âu, mặc kệ thân thể của mình, một khi mệt mỏi gục ngã lại chỉ có thể dựa vào Phong Đức chăm sóc cô.
Nghe vậy, Phong Đức khẽ cười một tiếng, nếp nhăn khoé mắt hiện rõ hơn, ông nhìn bóng đêm trước mặt nói, Ta là một người cô độc, không con không bạn, không biết tại sao, từ khi biết con đã cảm thấy rất gần gũi, ta nghĩ, đây chính là duyên phận giữa chúng ta, trời cao để cho ta có thể có được một đứa con gái tốt.
Con không tốt như vậy. Thời Tiểu Niệm nhấp một ngụm rượu, nhìn về phía Phong Đức nói, Cha xem, con ngay cả hôn sự của mình cũng làm cho rối tung.
Cô thật không phải là người có năng lực, càng không xứng với chứ ‘tốt’.
Cái này không phải mọi chuyện đã định sao? Phong Đức cười nói, Ta a, bắt đầu muốn chuẩn bị hôn sự cho các con, còn phải báo cho Anh quốc bên kia một tiếng.
Nghe Phong Đức nói, mặt Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt đỏ ửng, cặp mắt sáng ngời nhìn ông, Cha nuôi, con thật sắp kết hôn rồi chứ?
Kéo dài mấy năm, con cũng đã lớn như vậy, cô mới cùng Cung Âu tiến đến với nhau.
Dĩ nhiên, các con sẽ hạnh phúc cả đời.
Phong Đức mỉm cười nói, cầm chai rượu rót vào ly của cô.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cười càng vui vẻ, trong mắt giống như khảm sao, cô nhìn về phía Phong Đức, Cha nuôi, cha biết không, con càng ngày càng hiểu Cung Âu bây giờ là hạng người gì.
Thật sao? Phong Đức nói theo cô, nhìn cô, trong mắt ôn hòa, Tốt lắm tốt lắm, trở về đi ngủ đi.
Vậy cha nuôi cũng ngủ sớm nha. Thời Tiểu Niệm nói, cụng ly với ông, uống cạn rượu trong ly.
Phong Đức ngồi ở chỗ đó nói, Không được, mỗi đêm thiếu gia đều làm việc đến rất khuya, ta còn phải đi chuẩn bị bữa khuya cho ngài ấy.
Làm việc rất khuya.
Đúng là cuồng công việc. Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói, hướng Phong Đức nói, Cha đi ngủ đi, con đi làm bữa khuya cho Cung Âu.
Vậy cũng được.
Phong Đức mỉm cười gật đầu một cái.
Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi, Phong Đức vẫn ngồi trước đài phun nước, lắc nhẹ ly rượu trong tay, nhìn rượu chập chờn vẽ thành độ cong, trong mắt ông nhiều hơn một tia thâm ý.
Aizz, già rồi còn phải uống thứ này.
Ai bảo ông nghe lén được bọn họ ở chung nhà, nhưng một người ở thư phòng, một người ngủ trong phòng trẻ em, hôm nay thiếu gia lạnh lùng tự giam mình, Tiểu Niệm có vẻ cố chấp, nhưng đối với một số việc da mặt lại quá mỏng, cần ông động tay động chân một chút.
Nhưng liều lượng quá ít, cũng không biết có hữu dụng hay không, ông cũng không nỡ lòng bỏ nhiều cho Tiểu Niệm, cứ như vậy đi, cũng không thể tổn thương thân thể.
...
Thời Tiểu Niệm bận rộn trong phòng bếp, ở chỗ quen thuộc, hoàn cảnh quen thuộc cho làm bữa khuya cho người đàn ông của mình, cảm giác rất tốt.
Cô làm hai món canh, hai món ăn, bưng mâm dè dặt đến thư phòng.
Đứng ở cửa, Thời Tiểu Niệm không còn tay, đang định giơ chân lên gõ cửa, cửa chợt từ bên trong bị đẩy ra, Cung Âu đứng ở cửa, trên mặt lộ chút phiền não, tầm mắt rơi vào chân cô.
Em muốn đập cửa của anh?
Cung Âu lạnh lùng nói.
Không có. Thời Tiểu Niệm có chút lúng túng, Cái đó, phòng bếp chuẩn bị bữa khuya, em giúp bưng lên đây.
Cô không nói đây là cô làm, Cung Âu bây giờ cũng bắt đầu bắt bẻ thức ăn cô làm.