Thời Tiểu Niệm trợn mắt nhìn hắn, không muốn nói chuyện.
Hắn ác, được chưa.
Thấy rõ, bất kể là Cung Âu bị bệnh, hay là khỏi bệnh, đều ở trên em, em không tạo phản được. Cung Âu nhìn cô, tròng mắt đen sâu như đáy biển rộng, Anh chờ em đầu hàng.
Nói xong, Cung Âu cầm hai chiếc ghế an toàn trẻ em rời đi.
...
Thời Tiểu Niệm thật muốn đập chìa khoá xe trong tay vào lưng hắn.
Bất kể là bị bệnh hay là khỏi bệnh, Cung Âu có lúc chính là ghét muốn chết, trước kia dính cô đến chết, bây giờ là xa cô đến chết.
Còn người bình thường đâu?
Cô thấy hắn căn bản chưa từng bình thường!
Thời Tiểu Niệm tức giận suy nghĩ.
...
Cung Âu sai bảo tiêu lắp ghế an toàn vào xe, Cung Quỳ và Cung Diệu ngồi lên, Cung Diệu tự tay thắt dây an toàn cho cô bé.
Cung Âu ngồi vào chỗ điều khiển, lái xe rời đi, ánh mặt trời rơi vào trên kính cửa sổ, gương mặt của hắn anh tuấn không một góc chết.
Sắc mặt hắn trước sau băng lãnh như sương.
Y tiên sinh?
Từ đâu mọc ra Y tiên sinh, thần bí ngay cả một chút tài liệu chân thực cũng không lưu lại, điều tra cũng không tra được.
Dad, bây giờ chúng ta đi đâu a?
Thanh âm của Cung Quỳ từ phía sau thổi qua.
Về nhà.
Cung Âu đáp một tiếng, ánh mắt lãnh đạm nhìn thẳng đường trước mặt.
Dad, bọn con phải ở cùng Dad sao? Cung Quỳ lại hỏi.
Ừ.
Dad, tại sao Mom không đi cùng chúng ta chứ? Cung Quỳ liên hoàn hỏi.
Bởi vì mẹ muốn tranh quyền nuôi các con với ba.
Cho nên ba mẹ muốn ly dị sao? Giọng Cung Quỳ non nớt, ngây thơ.
Ba mẹ còn chưa kết hôn.
Vậy tại sao ba mẹ còn chưa kết hôn chứ? Cung Quỳ mặt đầy u mê hỏi.
...
Cung Âu đan tay cầm tay lái, một tay đè đầu mình.
Ba mẹ kết hôn phải nói cho con, con vẽ tặng ba mẹ có được không? Mom nói con vẽ rất đẹp. Cung Quỳ hồn nhiên không cảm thấh ba đã bị cô hỏi phiền, tiếp tục nói lảm nhảm không ngừng.
Cung Âu từ trong kính chiếu hậu liếc hai đứa bé một cái, lãnh đạm mở miệng, Tiểu Quỳ.
Có!
Thục nữ không nên nhiều lời. Cung Âu nói.
Cung Quỳ ngẹo đầu, hì hì cười một tiếng, Con không muốn làm thục nữ nha.
...
Cung Âu không có thanh âm rồi.
Cung Diệu lẳng lặng ngồi trên xe, từ từ khép mắt lại, lông mi cong dài không nhúc nhích, câu lại một lần nữa rơi vào suy tư.
Đây là lần đầu tiên cặp sinh đôi tới đế quốc pháo đài, đối với Cung Quỳ cũng vậy, trí nhớ hồi mới mấy tháng của cô bé sớm đã không còn.
Oa, thật là đẹp.
Xe xuyên qua rừng rậm chạy vào trong, dưới bầu trời chim bay khắp nơi trong rừng xanh, Cung Quỳ kinh ngạc vui mừng kêu thành tiếng, Holy, anh mau nhìn đi, thật là đẹp a, em thích con chim nhỏ kia, ừm, em là con chim nhỏ màu trắng kia, Holy là con chim nhỏ màu vàng kia, Mom là con chim màu đỏ kia, Dad là con con chim màu đen kia, bà nội là...
Ở dưới một đường ầm ĩ của Cung Quỳ, Cung Âu rốt cuộc cũng lái xe vào cửa pháo đài, dừng trước đài phun nước.
Người giúp việc lập tức tiến lên mở cửa, Thiếu gia, ngài đã trở lại.
Ừ.
Cung Âu xuống xe, hít thở không khí mới mẻ, phân phó nói, Phòng của Holy và tiểu Quỳ đã chuẩn bị xong chưa?
Đều đã chuẩn bị xong, có thể dùng ngay lập tức.
Người giúp việc cúi đầu nói.
Cung Âu chuyển mắt, Cung Quỳ và Cung Diệu được ôm xuống, người giúp việc cầm rương hành lý đi vào trong, Cung Quỳ vội vàng đi lên kéo, Để cháu cầm, Mom nói, mình phải tự làm chuyện của mình!
Nói xong, Cung Quỳ đoạt lấy rương hành lý nhỏ kéo vào trong, cánh tay nhỏ bé đặc biệt có lực.
Cung Diệu đi sau lưng cô, lưng ưỡn thẳng tắp, người giúp việc hỏi thăm sức khỏe cậu, cậu lãnh đạm gật đầu tỏ vẻ đáp lại.
Thiếu gia, nhiếp ảnh gia Phong quản gia mời đã đến, đã sẵn sàng chụp cảnh sinh hoạt của ngài và cặp sinh đôi.
Người giúp việc cung kính hỏi.
Chụp cảnh ấm cúng.
Cung Âu nói, đi vào.
Dạ, thiếu gia.
Mọi thứ đều tiến triển theo kế hoạch của Cung Âu, quan hệ cha con của bọn họ coi như tốt, Cung Diệu tự định cho mình chương trình học, căn bản không cần chăm sóc, trừ Cung Quỳ nói nhiều một chút, hơi nhiều chuyện một chút.
Hơn nửa ngày trôi qua, đảo mắt đã là buổi tối.
Nữ hầu bưng từng món ngon lên bàn, đầy một bàn thức ăn, mùi thơm xông vào mũi.
Hai đứa bé ngồi trên ghế bắt đầu ăn cơm, một đứa lối ăn văn nhã, một đứa thiên thực kén ăn, Cung Âu ngồi giữa,mtrên tay cầm máy tính bảng đang nhìn công ty báo cáo, lật quatừng trang từng trang.
Bữa ăn tối rất yên tĩnh, rất hòa hài.
Nhiếp ảnh gia đứng ở một bên, hướng về phía bọn họ chụp.
Keng.
Đột nhiên một âm thanh thanh thúy vang lên, một chiếc nĩa bạc rơi xuống đất.
Cung Âu rời mắt khỏi máy tính bảng, ngước mắt nhìn, Cung Quỳ leo xuống ghế nhặt nĩa lên, sau đó ngồi bất độngtrên ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ buồn rầu, không động đến bát cơm trước mặt.
Không đợi hắn hỏi, nữ hầu liền ôn nhu hỏi, Tiểu Quỳ tiểu thư, thức ăn không hợp khẩu vị sao? Tiểu thư muốn ăn gì, để tôi cho nhà bếp làm.
Cháu muốn ăn canh cá cà chua.
Giọng Cung Quỳ non nớt, đau thương tê liệt ngồitrên ghế.
Tiểu Quỳ tiểu thư, trước mặt tiểu thư không phải canh cá cà chua sao? Tôi đút cho tiểu thư ăn được không? Nữ hầu cẩn thận hầu hạ.
Nhưng con thật sự rất muốn ăn. Mom nấu canh cá là ngon nhất, con muốn mẹ, con thật sự rất nhớ mẹ. Cung Quỳ vừa nói vừa xúc động, mắt to chớp trong nháy mắt nước mắt chảy xuống, nước mắt liên tiếp rơi xuống, Con muốn Mom, con không muốn ăn, con thật là khổ.
...
Cả người Cung Âu hoàn toàn cứng ngắc.
Hắn chưa từng thấy ai nhanh rơi nước mắt như Cung Quỳ.
Nhiếp ảnh gia đứng ở nơi đó lặng lẽ chụp.
Cung Diệu buông cái muỗng trong tay xuống, cầm giấy lên ung dung lau miệng, sau đó nắm tay Cung Quỳ, giương môi nói, Đừng khóc, anh mang em đi tìm mẹ.
Ừ, Holy là tốt nhất.
Cung Quỳ vừa khóc vừa kéo, thanh âm run rẩy.
Hai đứa con nít các con đi kiểu gì? Cung Âu ngồi trên ghế lạnh lùng hỏi, ánh mắt rơi vào trên người Cung Diệu.
Cung Diệu ngước mắt nghênh đón tầm mắt của Cung Âu, Mời chuẩn bị xe cho bọn con, hoặc là bọn con gọi xe.
5 ngày này các con thuộc về ba.
Cung Âu nói.
Pháp luật không thể ngăn cản con gặp mẹ. Cung Diệu nghiêm túc nói, ánh mắt lộ ra vẻ già dặn.
Ba phát hiện con thật biết ăn nói. Cung Âu thấp mâu nhìn về phía Cung Diệu, Bây giờ trời tối, bên ngoà i rất nguy hiểm, pháp luật cũng không để những đứa nhỏ như các con đi vào nguy hiểm.
...
Cung Diệu đứng ở nơi đó không nghĩ tới phản bác, tay nhỏ bé nắm thật chặt tay Cung Quỳ.
Cung Quỳ nhìn Cung Âu một chút, lại nhìn Cung Diệu một chút, rõ ràng cảm giác được anh mình rơi vào thế hạ phong, lại khóc tiếp, cô bé tiến lên kéo tay áo Cung Âu, Dad, con thật sự rất nhớ Mom, không thấy Mom con sẽ chết.
Đây là lời thoại cô bé xem trên TV.
Có nghiêm trọng như vậy không?
Tịch Tiểu Niệm đã cho con bé uống bùa mê thuốc lú gì vậy?
Cung Âu nhìn máy tính bảng trên bàn, trên màn hình là báo cáo của công ty, hắn nói, Cho con và Tịch Tiểu Niệm gọi video được không?
Được.
Cung Quỳ lau nước mắt trên mặt, mặt đầy ủy khuất gật đầu một cái.
Nghe vậy, Cung Âu thầm thở phào một cái.
Trong phòng khách, Cung Diệu ngồi một mình dưới đất chơi cờ tướng, Cung Quỳ lau nước mắt ngồi trên ghế sa lon, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm máy tính bảng trong tay Cung Âu.
Cung Âu gọi cho Thời Tiểu Niệm, không có ai nhận.
Liên tiếp hai cuộc không có ai nhận.
Hắn phiền, trực tiếp thông qua Internet hack máy tính của Thời Tiểu Niệm, máy của cô đang trong network, còn mở công cụ truyền tin, hắn dễ dàng tấn công vào máy cô, trực tiếp mở camera trong máy cô.
Trong máy tính bảng một mảnh đen thui.
...
Cung Âu nhíu mày, chuyện gì đang xảy ra.
Bỗng nhiên, màn hình sáng lên, thì ra là Thời Tiểu Niệm bên kia vừa rồi tắt đèn, lúc này mới bật đèn, lộ ra cảnh phòng ngủ, ánh đèn sáng tỏ chiếu vào mỗi ngóc ngách.
Cung Âu đang muốn mở miệng, chỉ thấy bóng người mảnh khảnh của Thời Tiểu Niệm xuất hiện trong webcam, người cô bọc khăn tắm, da thịt trắng nõn còn có vài giọt nước, hiển nhiên là vừa tắm xong, cô vừa lau tóc vừa xuất hiện trên màn hình, không coi ai ra gì.
Mo...
Cung Quỳ há miệng gọi, Cung Âu trực tiếp bịt miệng cô bé, hoàn toàn là động tác theo phản xạ.
Che miệng, con ngươi Cung Âu giật giật.
Thật là.
Tại sao hắn phải bịt miệng con gái?
Trong màn hình, Thời Tiểu Niệm hồn nhiên không phát hiện ra máy tính của mình bị hack, cô ngồi xuống giường, cầm chai sữa dưỡng thể lên xoa vào vai trần, sữa dưỡng thể theo đầu ngón tay cô mơn trớn từng tấc da thịt, lộ ra cám dỗ mông lung.
...
Thân thể Cung Âu nhất thời căng thẳng, một cỗ hơi nóng từ trong thân thể phóng lên. Lau xong bả vai, Thời Tiểu Niệm đưa tay muốn kéo khăn tắm ra, tròng mắt đen của Cung Âu sâu lại, nghiêng máy tính bảng đi.