Thời Tiểu Niệm ngồi xuống đối diện Cung Âu, hướng về phía Phong Đức đang bận rộn mỉm cười nói, Cha nuôi, ngồi xuống ăn cơm đi
Tịch tiểu thư, điều này không hợp quy củ.
Phong Đức lập tức nói, đôi mắt liếc nhìn Cung Âu, quả nhiên thấy sắc mặt của Cung Âu càng lạnh hơn.
Hôm nay là giao thừa. Thời Tiểu Niệm kiên trì muốn Phong Đức ngồi xuống ăn cùng, Cha nuôi, hàng năm đều là hai người chúng ta cùng ăn bữa cơm tất niên đêm giao thừa, ngồi xuống đi.
Cô không làm được chỉ xem Phong Đức là một quản gia.
Cung Âu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, lạnh lùng mở miệng, Em nói những lời này là cho anh nghe? Em muốn mời Phong Đức, lát nữa anh sẽ sai đầu bếp giỏi nhất làm cho một mình ông ta một bàn tiệc tất niên đêm giao thừa, nhưng quy củ là quy củ, ông ta không thể ngồi cùng bàn với chủ nhân.
Em không phải của chủ nhân của ông ấy.
Nhưng em là vị hôn thê của anh.
Đúng, nhưng vẫn chưa kết hôn, vì thế nên hai chúng ta vẫn là hai cá thể độc lập. Thời Tiểu Niệm biết rõ Phong Đức sẽ không nghịch ý của Cung Âu, cô đơn giản đứng lên, Vậy để em cũng đứng ăn là xong.
Con cũng phải đứng ăn
Cung Quỳ còn chưa biết nhìn sắc mặt của người khác, thấy cô đứng lên tưởng đang chơi trò chơi, lập tức từ ghế tựa đứng lên.
Tịch tiểu thư
Phong Đức khiếp sợ nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, cô hà tất phải làm vậy, ông cũng không thèm để ý có được ngồi cùng bàn hay không.
Nhưng nếu chọc giận thiếu gia thì hậu quả…
Phong Đức nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu cũng không đập bàn mà đứng lên, nhưng sắc mặt càng lạnh hơn.
Bầu không khí giằng co.
Rất lâu, Cung Âu từ trước bàn ăn đứng lên, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm lãnh đạm nói, Anh còn có công sự, anh đến công ty xử lý trước.
Hắn phải đi.
Cả người Thời Tiểu Niệm cứng đờ.
Thiếu gia, nhưng bữa cơm này là bữa cơm đoàn viên. Phong Đức vội vã đứng ra nói.
Nghe vậy, trên mặt Cung Âu có thêm một chút chần chờ.
Thấy Cung Âu cũng không phải quyết tuyệt muốn đi, Phong Đức vội vàng không để ý tôn ti mà đem Thời Tiểu Niệm đè ép trở lại, nhỏ giọng nói, Tịch tiểu thư, tiểu Quỳ tiểu thư cùng holy thiếu gia còn ở đây, không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật.
Nói xong, Phong Đức lại thối lui về phía sau, Thiếu gia mời ngài ngồi, trong phòng bếp còn hầm cá, tôi đi xem một chút.
Thời Tiểu Niệm có chút cứng đờ ngồi xuống, hai mắt không có tiêu cự mà nhìn bàn ăn.
Thấy cô ngồi xuống, lúc này Cung Âu mới một lần nữa ngồi trở lại trước bàn ăn, ngón tay thon dài nắm chặt đũa.
Tối nay là giao thừa.
Không phải có câu nói “ Điều xấu qua đi vận may sẽ tới” sao, cuối năm, chuyện gì cũng có thể trở thành quá khứ.
Thời Tiểu Niệm nghĩ cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm, Cung Âu nặng nề liếc nhìn cô một cái, Tiểu Niệm, sau này em nên hiểu chuyện một chút, em làm như vậy Phong Đức cũng sẽ không cảm kích em, anh hi vọng sự chú ý của em chỉ đặt vào tương lai của chúng ta, những chuyện không liên quan, những người không liên quan thì em cũng có thể mặc kệ không cần để ý tới.
…
Thời Tiểu Niệm nhẫn nhịn không nói lời nào, tiếp tục ăn cơm, tùy ý để hắn giảng đạo.
Cung Âu cầm đũa gắp một món ăn bỏ vào trong bát trước mặt của Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía hắn, Cung Âu nói, Ăn cơm.
Hắn thong dong bình tĩnh.
Giống như giữa hai người đều không có tranh chấp gì.
Đây coi như là tìm bậc thang đi xuống sao
Ừ.
Thời Tiểu Niệm trầm thấp đáp một tiếng, đã có bậc thang thì bước xuống vậy, cũng không thể liên tục tranh chấp ở trước mặt bọn nhỏ, dù có thắng hay thua thì cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Cung diệu ngồi ở một bên, đôi mắt mở thật to nhìn hai người bọn họ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn giống Cung Âu như đúc là vẻ lãnh đạm.
Cung Quỳ ăn rất vui vẻ, đứng trên ghế, một tay chống bàn, một tay cầm thìa xúc một thìa thức ăn đưa cho Cung Âu, lấy lòng nói, dad, dùng bữa.
Ngồi xuống. Cung Âu nhíu mày lại, nhìn về phía Cung Quỳ, Làm sao trên người con một chút quy củ của Cung gia cũng đều không có vậy
Nơi này không phải là Cung gia.
Cung Quỳ bĩu môi nói.
…
Giống như Thời Tiểu Niệm vậy, bề ngoài nhìn ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng trong xương lại tiềm ẩn một chút khí chất nổi loạn mạnh mẽ, không chịu bị quản, không chịu được sự ràng buộc.
Cung Âu hạ đôi đũa trong tay, bắt đầu ung dung thong thả giáo huấn Cung Quỳ.
Mỗi một câu hắn nói, Cung Quỳ đều yên lặng mà thu vềmấy phần.
Càng nói càng lui.
Điện thoại di động của Thời Tiểu Niệm vang lên, cô để đũa xuống, cầm giấy ăn lau miệng, tiện tay cầm điện thoại di động lên liếc mắt nhìn, là Annie gọi điện thoại tới.
Cô nhận điện thoại, vừa nhấn nút nhận cuộc gọi vừa đứng lên rời khỏi bàn ăn, Alo
Tôi là Annie, tôi, tôi có lời muối nói với cô. âm thanh của Annie có vẻ do dự, lẫn trong tiếng nói còn có tiếng pháo hoa.
Cô muốn nói cái gì
Thời Tiểu Niệm hơi nghi hoặc một chút hỏi.
Tôi đã nghĩ rất lâu, tôi cảm thấy vẫn phải nói việc này cho cô biết. Annie có chút kích động nói, Tôi cảm thấy cô quá đáng thương, cô vốn chờ nhiều năm như vậy
Cô đang muốn nói cái gì. Có phải là cô uống rượu nên không trở về nhà ăn tết không, để tôi đến đón cô về.
Thời Tiểu Niệm nói rằng, âm thanh của Annie nghe có vẻ đã quá say.
Tôi ở trong nhà thôi, trong lòng khó chịu nên tôi muốn uống một chút rượu, không phải, tôi không có việc khó chịu, tôi vì cô mà khó chịu. Annie nói năng lộn xộn, Cô biết không, tôi nghe trộm thấy tổng giám đốc và Lancaster đại tiểu thư kia hẹn ngày mai đi đặt phòng, tôi còn nhìn thấy người phụ nữ kia ngồi ở trên đùi của tổng giám đốc tình chàng ý thiếp, thật quá đáng rồi.
…
Nghe vậy, thân thể của Thời Tiểu Niệm hoàn toàn cứng ngắc, tay cô cầm điện thoại di động có chút bất ổn, gương mặt mất đi vẻ hồng hào của rượu, chỉ còn dư lại màu trắng xám.
Đầu của cô trở nên trống rỗng.
Phía sau truyền đến âm thanh Cung Âu giáo huấn con gái.
Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên không biết mình đang ở nơi nào, lạnh cả người, giống như thân thể này không phải là của mình.
Mona ngồi ở trên đùi Cung Âu còn cẩn thận hẹn đi đặt phòng
Không thể nào.
Hắn sẽ không như vậy.
Trước đây rõ ràng Tổng giám đốc tốt với cô như vậy, trừ cô ra còn không thèm nhìn người phụ nữ nào a. Annie ở đầu điện thoại kia say khướt nói, Nghe Phong quản gia nói, tổng giám đốc trị hết bệnh, biến trở về người bình thường, thế nhưng, nào có người đàn ông bình thường nào mà không muốn ăn vụng, điều kiện của tổng giám đốc lại tốt như vậy, còn có nhiều người phụ nữ nhào tới như vậy. Đàn ông đều là những kẻ ăn trong nồi, nhìn trong bát, bạn trai cũ của tôi cũng như vậy, hắn lừa dối tôi đến bảy, tám lần tôi mới phát hiện, cái gọi là dùng nửa người dưới để suy nghĩ chính là bệnh chung của đàn ông bình thường
Annie nói xong thì giọng nói có vẻ yếu đi, xem bộ dáng là đã quá say, nói xong dính liền ngủ luôn.
Ngay cả điện thoại cũng không ngắt.
…
Thời Tiểu Niệm không biết mình là làm thế nào để ngắt điện thoại, cũng không biết mình đi như thế nào về trước bàn ăn.
Cung Âu còn đang giáo huấn Cung Quỳ, đưa ra một tràng lý luận rồi quy củ, nói đến nỗi Cung Quỳ sững sờ.
Những âm thanh này lọt vào trong tai của Thời Tiểu Niệm toàn bộ đều biến thành âm thanh vô ích, cô ngước mắt nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu.
Mày kiếm, đôi mắt đen, mũi cao, môi mỏng.
Giống như cô thấy Cung Âu, lại giống như không thấy Cung Âu.
Thậm chí cô còn có loại ảo giác, Cung Âu mà cô chờ còn chưa trở về.
Người mà tình nguyện dùng dao chặt đứt mọi quan hệ, trong mắt chỉ có cô chỉ còn một mình cô- Cung Âu chưa từng trở lại.
Cung Quỳ bị giáo huấn ngoan ngoãn ngồi trở lại trên ghế, cả người như bay lên chín tầng mây.
Cung Âu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, đối đầu tầm mắt của cô, đôi mắt của cô đỏ như vừa được nhuộm màu, Làm sao vậy
Hắn hỏi.
Thời Tiểu Niệm há mồm muốn hỏi, nhưng lại không thể nào phát ra âm thanh, cuống họng của cô như bị cái gì đó chặn lại.
Làm thế nào để hỏi đây.
Hắn thật sự để Mona ngồi ở trên đùi của hắn, thật sự hẹn Mona đi đặt phòng, không phải hắn đã nói nếu cái gì có thể phát sinh thì đã sớm xảy ra rồi sao, sẽ không chờ đến bây giờ
Nhưng nếu cô hỏi mà hắn trực tiếp thừa nhận thì phải làm sao bây giờ
Thời Tiểu Niệm chợt phát hiện mình đang từ phẫn nộ chuyển thành e ngại.
Cô sợ hắn trực tiếp thừa nhận.
Hắn đã biến thành một người bình thường, đã không còn là người hoang tưởng mà chỉ tin vào cảm giác của mình, coi nhẹ quan hệ nam nữ cũng là điều rất bình thường.
Một người bình thường thì có thể yêu được bao lâu, ba tháng hay là một năm, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày mất hứng, không còn yêu nữa, không phải ngày hôm nay cũng sẽ là ngày mai.
Vậy cô phải làm sao bây giờ
Hắn coi nhẹ, hắn bắt đầu vướng mắc vào những mối quan hệ trai gái, vậy cô phải làm sao bây giờ, tương lai của bọn họ phải làm sao bây giờ
Bọn họ thật sự còn có tương lai sao
Sao đôi mắt của em lại đỏ như vậy Cung Âu nhìn cô hỏi, con ngươi đen thâm thúy, Vừa nãy ai gọi điện thoại
Lại là Hướng Thanh Phong sao
Hắn đã đánh giá thấp sự dũng cảm của thằng sinh viên kia rồi, còn dám gọi điện thoại đến đây.
…
Thời Tiểu Niệm hạ thấp mặt, tiếp tục ăn cơm.
Tịch Tiểu Niệm.
Hắn gọi tên của cô.
Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên nhìn về phía hắn, môi giật giật, Cung Âu, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, sau mấy năm.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô nghe cuộc điện thoại như thế, nói cho cô biết, người đàn ông đang ở trước mặt cô, cái người đàn ông luôn mồm luôn miệng muốn cô trả giá vì cái nhà này, ngày mai muốn cùng người phụ nữ khác đi đặt phòng.
Cho nên
Cung Âu lãnh đạm hỏi.
Ngày mai là mùng một tết, anh không nên đi làm, chúng ta mang sinh đôi đi chơi một chút.
Thời Tiểu Niệm không biết làm sao mình lại có sức mạnh đem lời này nói ra.
Ngày mai Cung Âu cũng không suy nghĩ lâu liền từ chối, Không được, ngày mai anh có việc rồi.