Ánh mặt trời chiếu qua rèm cửa sổ, ôn nhu chiếu xuống mặt đất.
Thời Tiểu Niệm đang nằm trong chăn ấm ngủ say, bỗng nhiên cảm giác được bên người mát lạnh, cô dụi dụi mắt, mở mắt ra liền thấy Cung Âu đang đi vào phòng tắm.
Bóng lưng của hắn rộng lớn, cao to.
Thời Tiểu Niệm lăn trên giường, lăn đến vị trí Cung Âu vừa ngủ, vùi mặt vào trong gối, ngửi mùi hương của hắn trên gối, môi nở nụ cười.
Lạnh quá.
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống, cầm lấy điều khiển tăng nhiệt độ, sau đó xuống giường rời đi tìm phòng tắm.
Hai chân còn có chút đau.
Ở một phòng khác tắm xong, Thời Tiểu Niệm dùng khăn tắm bọc người, tay lùa khô tóc dài đi vào phòng ngủ.
Trong phòng trống rỗng.
Cô nhìn vào trong phòng tắm, người đàn ông này tắm còn lâu hơn so với cô.
Thời Tiểu Niệm cười cợt, ngồi xuống giường, hai mắt tùy ý đánh giá căn phòng này, ánh mắt rơi vào chiếc tủ đầu giường, phía trên đặt một chiếc đồng hồ đeo tay kiểu nam, mặt ngoài xanh ngọc, cao cấp, có giá trị không nhỏ.
Thời Tiểu Niệm cầm lên nhìn qua, đây là đồng hồ đeo tay của Cung Âu.
Cung Âu đã trở lại bên cạnh cô rồi.
Nghĩ đến điều này, trong đôi mắt Thời Tiểu Niệm ngậm lấy ý cười, đưa tay thả đồng hồ về chỗ cũ, bỗng nhìn thấy trên giường có một tờ đơn của khách sạn kẹp trên thanh nẹp.
Thời Tiểu Niệm cầm lên nhìn, trên đó viết ngày đăng ký vào ở.
Là nửa tháng trước.
Nụ cười trên mặt Thời Tiểu Niệm cứng đờ, nửa tháng trước Cung Âu đăng kí ở đây, hắn đã trở về S thị nửa tháng trước.
Vậy tại sao không đến tìm cô ?
Thời Tiểu Niệm cầm tờ đơn, răng cắn vào môi, ngoài cửa truyền tới âm thanh.
Cô đứng lên đi tới cửa nhìn ra bên ngoài, Cung Âu mặc áo tắm màu trắng đứng trước cửa sổ sát đất, tóc ngắn còn ướt, khớp xương ngón tay rõ ràng cầm điện thoại, lạnh lùng dặn dò đối phương, “Sắp xếp cuộc họp phóng viên vào tuần sau, trong tuần này đẩy sự chú ý của giới truyền thông và công chúng đối với việc tôi trở về lên cao nhất.
Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa nghe.
Thanh âm của hắn trầm thấp, gợi cảm, giống như lúc trước, nhưng lại có thêm chút gì đó.
Mặt khác, trên bàn làm việc của tôi có hai danh sách, một là danh sách tăng lương, một là thời gian họp của tôi. Cung Âu lạnh giọng dặn dò, vừa nói vừa quay đầu, nhìn thấy Thời Tiểu Niệm, đôi mắt hắn vẫn thâm trầm như cũ, Dùng một giờ sắp xếp xong cuộc họp lúc 9 giờ 30 sáng nay, tôi muốn họp. Cứ vậy đi.
Nói xong, Cung Âu cúp điện thoại, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, môi mỏng cong lên, Dậy rồi sao?
Không những dậy rồi, cô còn tắm xong rồi, hắn không phát hiện ra sao ?
Vâng. Thời Tiểu Niệm khẽ mỉm cười gật đầu, hướng hắn đi tới, đưa tờ đơn khách sạn trên tay ra, hỏi, Anh trở về S thị từ nửa tháng trước sao?
Cô hi vọng hắn nói đây chỉ là đặt trước mà thôi.
Đúng.
Cung Âu cầm lấy tờ đơn liếc mắt nhìn, trầm thấp nói, vẻ mặt nhàn nhạt.
Con mắt Thời Tiểu Niệm hơi sẫm lại, Tại sao không tìm đến em ?
Cô ở ngay S thị, ở ngay hành lang trưng bày tranh đối diện cao ốc N.E chờ hắn, một mực chờ đợi.
Nửa tháng nay anh cố ý ẩn nấp ở S thị, phân tích thế cục tương lai của N.E, tìm kiếm nhân tài hữu dụng có thể vì anh dốc sức cho công ty. Cung Âu nói, Mọi người đều biết em đang tìm anh, anh mà đi gặp em, mọi người sẽ biết anh đã trở về.
Hắn nói mạch lạc rõ ràng, Thời Tiểu Niệm nghe, trong lòng hơi khó chịu.
Nói như vậy, thời cơ trở về cũng là anh đặc biệt chọn Thời Tiểu Niệm hỏi, cô không ngu ngốc, cô hiểu.
Không sai, là anh nói với cha đi làm phán định tử vong, bốn năm qua, anh đã biến mất không để lại dấu vết trong mắt công chúng, muốn vực dậy N.E, muốn mọi người quan tâm đến N.E một lần nữa, tất nhiên phải có một sự trở về kinh ngạc. Đây là thời cơ tốt nhất không gì bằng, truyền thông sẽ viết đầy về anh, anh cải tử hoàn sinh.
Cung Âu cong môi, mặt mày trong lúc đó nhuộm đầy hăng hái.
Thời Tiểu Niệm thấp mắt, cô nghĩ, cô biết người gọi điện thoại nặc danh cho truyền thông là ai, chính là hắn.
Hắn cố ý phát tán tin hắn đã chết ra toàn thế giới, hắn trở lại từ cõi chết, xác thực đủ kinh ngạc.
Cha mẹ anh đã sớm biết anh không có chuyện gì ?
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Mẹ không biết, lòng phụ nữ mềm yếu, dễ hỏng việc. Cung Âu nói, trực tiếp ném tờ đơn khách sạn trong tay vào thùng rác.
Thời Tiểu Niệm đứng trước cửa sổ sát đất không nhúc nhích.
Cung Âu chuyển mắt, thấy sắc mặt cô không tốt lắm, đưa tay quơ quơ trước mặt cô, Sao vây ?
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía hắn, Cung Âu, anh nên nói cho em biết một tiếng, anh có biết em đợi anh bao lâu rồi không ?”
Hắn nói rất hay, rất có đạo lý, làm cũng rất đúng.
Nhưng hắn làm sao lại cam lòng để cô mòn mỏi chờ đợi.
Tức rồi? Con ngươi đen của Cung Âu thâm thúy nhìn cô, giơ hai tay lên đặt trên bả vai trần của cô, Không phải anh đã trở về sao?
...
Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn hắn, không nhúc nhích.
N.E là tâm huyết của anh, nó ở trong tay anh bị thua thành bộ dáng bây giờ, một người đàn ông nếu như ngay cả sự nghiệp cũng không có, còn có tư cách gì nói đến chuyện tình cảm. Cung Âu nói, ôm cô vào ngực, Được rồi, đừng tính toán nữa.
Cô không phải đang tính toán.
Cô chỉ là lo lắng.
Thời Tiểu Niệm bị hắn ôm, ngước mắt nhìn về phía hắn, Bốn năm nay, anh đã đi đâu, làm gì?
Bây giờ anh muốn đến công ty họp, không kịp nói với em nhiều như vậy, buổi tối đi, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm.
Cung Âu nói.
Bây giờ anh đến công ty vậy em đi làm bữa sáng. Thời Tiểu Niệm thoát khỏi sự nghi ngờ của mình.
Không cần, anh đã bảo thư ký đặt trước bữa sáng, đến công ty ăn, em tự ăn sáng đi.
Cung Âu buông cô ra, vừa nói vừa đi thay quần áo.
Đặt trước bữa sáng.
Thời Tiểu Niệm mím môi, bốn năm không gặp, nếu như hắn còn cố chấp với tay nghề của cô, đã sớm chết đói rồi.
Cô đứng tại chỗ, một tay đè chặt cánh tay của chính mình, cô trùm khăn tắm, cánh tay lộ ra bên ngoài, cảm thấy lạnh.
Cung Âu thay xong quần áo, từ trong phòng ngủ đi ra.
Thời Tiểu Niệm đưa hắn đến cửa, Nhất định phải ăn sáng.
Biết rồi. Tối anh sẽ đến tìm em.
Cung Âu kéo cô vào trong ngực, hôn một cái lên mặt cô, sau đó cầm lấy tây trang trên kệ áo, vung lên, mặc vào, đi ra ngoài.
Trong bốn năm nay anh chữa bệnh. Cung Âu nhìn cô nói, tiếng nói trầm thấp, Anh chữa hết bệnh rồi.
...
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn hắn.
Hắn chữa hết bệnh cố chấp rồi.
Anh đi đây.
Cung Âu nói, rời đi.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác đứng ở cửa, hồi lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Sau khi Cung Âu rời đi, Thời Tiểu Niệm cũng không ở lại ở khách sạn, cô trở lại hành lang trưng bày tranh.
Vừa về tới hành lang trưng bày tranh liền thấy Cung Diệu ngồi quỳ giống như lão quý tộc suy nghĩ, người máy Mr Cung đang canh giữ trước cửa tiệm, nhìn thấy cô đi vào, mắt điện tử của Mr Cung quét qua cô, cúi thấp đầu, Chủ nhân, ngài đã trở về, để tôi chuẩn bị bữa sáng cho ngài.
Không cần, cặp sinh đôi ăn chưa?
Thời Tiểu Niệm hỏi, không quấy rầy Cung Diệu.
Bọn họ ăn rồi, Holy đang suy nghĩ, tiểu Quỳ đang chơi game, tôi để cô bé chơi 20 phút rồi. Mr Cung hồi đáp, vô cùng rõ ràng.
Cám ơn ngươi, Mr Cung. Thời Tiểu Niệm gật đầu, nhìn bốn phía một chút, Cha nuôi không ở đây à?
Phong quản gia trở lại bên cạnh Cung tiên sinh, ông ấy bảo tôi chuyển lời cho ngài, có việc thì gọi điện cho ông ấy.
Mr Cung trả lời.
Được.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, đi vào, Cung Âu trở về, thân là Quản gia, Phong Đức đương nhiên phải trở lại.
Cô trở về phòng, Cung Quỳ đang ngồi ở cuối giường đang chơi game cầm tay, Thời Tiểu Niệm đi tới, ngồi xuống giường, trực tiếp nằm xuống, hai mắt nhìn trần nhà.
Cung Âu trở về.
Lúc đầu nhảy nhót cùng hưng phấn, khẩn trương dần dần trở nên mờ nhạt, như là có mấy phần phiền muộn.
Hắn chữa hết bệnh rồi.
Thảo nào hôm qua sau khi gặp cô cảm thấy hắn là lạ, còn tưởng rằng là do bốn năm không gặp, thì ra hắn khỏi bệnh rồi.
Thì ra, đây chính là con người bình thường của Cung Âu, là mặt khác của hắn.
Vậy tính khí dễ nổi nóng, hay nổi trận lôi đình trước kia của hắn cùng với tâm tình kịch liệt đến không cách nào khống chế, tật xấu trước kia đều biến mất, đây là chuyện tốt, cô vốn muốn hắn đi chữa bệnh.
Chỉ là không biết bốn năm trước sao hắn lại đột nhiên muốn chữa bệnh, còn không cho cô một chút tin tức.
Mom, mẹ buồn ngủ à?
Cung Quỳ quay đầu nhìn cô, ném game cầm tay đi, bò đến trước mặt cô, thấp mắt nhìn cô.
Mẹ nằm một lúc. Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng nở nụ cười, Con thì sao, hôm nay muốn đi chơi hay là nghỉ ngơi?