Thời Tiểu Niệm làm vì một ý nghĩ đơn giản, cô đang đợi.
Cô chờ thiếu gia trở về ở nơi thiếu gia mất tích.
Phong Đức không nhịn được lại liếc mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, cô tựa ở chỗ ngồi phía sau xe ngủ rất say, đường nét của cô ít đi mùi vị thanh thuần, chỉ còn lại lãnh đạm và tri tính.
Một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi chờ đợi suốt bốn năm không phải chuyện dễ dàng.
Đã từng có nhiều người nói cô vì tiền mà ở lại bên cạnh thiếu gia, cô đều ngậm miệng, thời gian là phương pháp công phá lời đồn tốt nhất, cô dùng thời gian cô chờ đợi thiếu gia đánh bại rất nhiều người vô tri, thắng được càng ngày càng nhiều sự khâm phục.
Rất nhiều người nguyện ý làm cô bé lọ lem, nhưng tung tích vương tử không rõ, đồng ý dốc hết thảy sức lực tìm kiếm cùng chờ đợi, chỉ có ít cô bé lọ lem như vậy.
Hành lang trưng bày tranh này được đặt tên là Nhà .
Nhưng có nhiều người gọi nơi này là hành lang vọng phu.
Thỉnh thoảng có người đến hành lang trưng bày tranh nhìn Thời Tiểu Niệm nói lên một câu: “Cô nhất định sẽ đợi được anh ta.”
Nghe thế, tâm tình Thời Tiểu Niệm sẽ tốt hơn một ngày, bởi vì cô cho rằng được chúc phúc, cầu phúc là việc tốt.
Tiểu Niệm, đến nơi rồi.
Phong Đức dừng xe, nhẹ nhàng kêu Thời Tiểu Niệm một tiếng.
Thời Tiểu Niệm ngủ rất tỉnh, nghe được âm thanh liền mở mắt ra, hướng về ngoài cửa xe nhìn tới, đã đến hành lang trưng bày tranh.
Hành lang trưng bày tranh bị bóng đêm bao phủ cơ hồ không nhìn ra cái gì, chỉ có trên cửa kính lóe ra hàng chữ màu sắc rực rỡ phát sáng.
[Chào ngài, nếu nhìn thấy Cung Âu hoặc là người tương tự anh ấy, xin hãy liên lạc với tôi.]
Hàng chữ này phát sáng trong màn đêm, vô cùng gây chú ý.
Thời Tiểu Niệm liếc nhìn cửa kính một cái, phía dưới không có bất kỳ người nào lưu lại đôi câu vài lời, có lúc có người lưu lại số điện thoại ở phía dưới, có lúc có người viết ở phía dưới đã gặp người tương tự ở đâu, mỗi lần, cô đều tự mình chạy tới.
Sau đó mang theo thất vọng trở về.
Thời Tiểu Niệm thu tầm mắt lại nhìn hai đứa bé đã ngủ say bên cạnh, cô cởi dây an toàn ra, ôm Cung Diệu xuống.
Theo sau xe cô là mấy chiếc xe riêng, ngồi ở phía trên đều là bảo tiêu Cung gia phái tới, La Kỳ lo lắng cho an nguy của hai đứa bé .
Mở cửa, Thời Tiểu Niệm ôm Cung Diệu đi vào, bên trong tản ra mùi mực in nhàn nhạt.
Tiểu Quỳ tiểu thư ngủ thật say.
Phong Đức ôm Cung Quỳ đi sau cô.
Ngủ ngon, trời sáng dẫn bọn chúng đi chơi.
Thời Tiểu Niệm cười nói, cùng Phong Đức đi vào, thu xếp hai đứa bé ở trong phòng ngủ của cô.
Cô mua căn phòng này, phía trước là hành lang trưng bày tranh, phía sau là phòng ngủ của cô và Phong Đức, cùng với phòng làm việc của cô, nhà bếp, phòng ăn, rất đơn giản, gọn gàng.
Sắp xếp hai đứa bé cẩn thận, Thời Tiểu Niệm và Phong Đức từ trong phòng ngủ đi ra.
Phong Đức nói với cô, Tiểu Niệm, hai đứa nhỏ chiếm hết phòng của con rồi, không bằng con sang phòng cha ngủ, cha ngủ dưới đất.
Thời Tiểu Niệm cười lắc đầu, Không sao, hiếm khi được ở chung cùng bọn nhỏ một tuần, con ước gì mỗi ngày đều được ngủ chung với chúng.
Một phút một giây cô đều không nỡ bỏ qua.
Được rồi.
Phong Đức hiểu tâm tình Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn phía ngoài cửa kính, chỉ thấy bọn bảo tiêu đứng chắp tay, đứng canh giữ trước cửa, Phong Đức bất đắc dĩ nói, Xem ra những ngày tới chuyện làm ăn của hành lang trưng bày tranh sẽ bị ảnh hưởng a.
Ai nhìn thấy phía trước hành lang trưng bày tranh có một đống bảo tiêu cũng sẽ không lựa chọn đi vào.
Không sao, coi như đóng cửa mấy ngày.
Tâm tình Thời Tiểu Niệm đúng là rất tốt, hoàn toàn không bị những chuyện này làm phiền.
Cô đưa tay đóng cửa kính, vừa muốn khóa cửa, liền nhìn thấy phía dưới cửa kính đặt một tờ giấy màu trắng, trên đó viết mấy dòng chữ.
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhặt lên, chỉ thấy phía trên là vài hàng chữ xa lạ.
[Cô mạnh khỏe, hôm nay ở bên kia đường ngã tư Phượng Đài nhìn thấy một người, vội vã chụp lại một bức hình ở mặt bên, không biết có phải là Cung tiên sinh cô muốn tìm hay không? Hy vọng có thể giúp được cô.]
Lại là người có lòng tốt cung cấp tin tức.
Thời Tiểu Niệm lập tức xoay tờ giấy lại.
Là một bức ảnh dính kèm.
Rất nhiều người đi lại trên ngã tư đầu phố, trên mặt mỗi người đều có vẻ bận rộn, một chiếc xe đậu bên đường, cửa sổ xe mở ra.
Một người đàn ông ngồi trong xe, trong bức ảnh gò má người đàn ông vặn vẹo, chỉ thấy được bờ vai của hắn cùng cánh tay khoát lên trên cửa sổ xe, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Là tay Cung Âu.
Ít nhất bàn tay rất giống Cung Âu.
Cô nhớ tay anh chính là dáng vẻ này, rất ưa nhìn, rất thon dài.
Cha nuôi, con ra ngoài một lát
Thời Tiểu Niệm cầm tấm ảnh, kéo cửa kính ra.
Bây giờ muộn rồi. Phong Đức kinh ngạc nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm giơ bức ảnh trong tay lên, vui vẻ nói, Có người có tin tức của Cung Âu, con đi tìm xem.
Nói xong, Thời Tiểu Niệm liền phóng ra ngoài.
Tiểu Niệm, con Phong Đức muốn gọi cô lại, Thời Tiểu Niệm đã ngồi trên xe, lái xe nghênh ngang rời đi.
Phong Đức đứng ở cửa bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một tiếng.
Lần nào cũng như vậy, chỉ cần có một chút manh mối, Thời Tiểu Niệm sẽ tự mình chạy đi kiểm chứng, hào hứng đi, thất vọng về, có mấy lần còn gặp người xấu, tổn thất không ít tiền bạc.
Lão gia, phu nhân tìm khắp nơi đến nản lòng, thất vọng rồi, vậy mà mỗi lần cô nhìn thấy một chút tin tức còn có thể hưng phấn, thật giống như lần này nhất định có thể tìm được.
Ba giờ sáng.
Lúc này làm sao tìm người được.
Quên đi, đi thì đi đi, không đi lòng cô chắc sẽ không yên.
Thời Tiểu Niệm một mình lái xe ra khỏi hành lang trưng bày tranh, kẹp bức ảnh ở một bên, đôi tay tinh tế trắng nõn chuyển động vô lăng lái xe đi về phía trước.
Buổi tối mặt đường thông suốt.
Đường Phượng Đài.
Thời Tiểu Niệm đậu xe ở bên đường, nhìn về phía trước, phía trước là ngã tư rất lớn, giờ khắc này nó cực kỳ yên tĩnh, trên đường không có một bóng người, tất cả cửa hàng ven đường đều đã đóng cửa, chỉ còn dư lại đèn nê ông đang phát sáng.
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe ra, một luồng gió lạnh thổi tới, cô vội vàng ôm chặt áo trên người.
Lạnh quá.
Cô nhìn bốn phía, lấy bức ảnh ra so sánh với cảnh tượng trước mắt, xe đậu ở chỗ này sao?
Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, đi tới vị trí trong tấm ảnh, Cung Âu đã từng tới nơi này à? Hắn ở đây làm gì? Là đi ngang qua? Có chuyện gì? Tại sao không tới gặp cô?
Ánh đèn đường rơi vào trên người cô, nổi bật lên bóng người đặc biệt cô đơn lẻ loi của cô.
Cô chuyển mắt nhìn khung cảnh xung quanh, tưởng tượng cảnh mình và Cung Âu cùng xuất hiện ở đây.
Ven đường là một quán cà phê.
Thời Tiểu Niệm đi tới, nhìn xuyên qua tủ kính, con mắt chuyển động, có phải hắn đã tới đây mua cà phê không.
Cô ngẩng đầu liền thấy camera theo dõi của quán cà phê, ống kính vừa vặn chiếu tới vị trí trong bức ảnh.
....
Quá tốt rồi.
Thời Tiểu Niệm mỉm cười, ngồi xuống bậc thang phía trước quán cà phê, hai tay nắm tấm ảnh kia nhìn thật sâu, nở một nụ cười nhợt nhạt .
Có phải anh đã trở lại không?
Cô hỏi.
Trả lời cô chỉ có tiếng gió lạnh.
Tại sao anh không đến tìm em? Thời Tiểu Niệm tự nhủ nói, Mất trí nhớ? Bị người khác uy hiếp? Hay là nguyên nhân gì khác? Em mặc kệ, không cho phép anh mất trí nhớ, nếu không em đánh chết anh.
Thời Tiểu Niệm quan sát tỉ mỉ bức ảnh trong tay, càng xem càng cảm thấy người trong ảnh chính là Cung Âu.
Nửa đêm liệu anh có đi ngang qua nơi này không?
Cô không suy nghĩ nữa, lẳng lặng ngồi trước quán cà phê chờ, một lát nữa trời sẽ sáng.
Người đi lại trên đường càng ngày càng nhiều.
Thời Tiểu Niệm đứng trước quán cà phê, đạp chân, cửa quán cà phê rốt cục cũng mở ra, bắt đầu bán hàng.
Cô lập tức đi vào, nói với mấy người phục vụ mặc áo sơ mi trắng, tạp dề màu lam đậm, Chào mọi người, tôi muốn phiền một chuyện, tôi muốn xem video giám sát một tuần gần nhất.
Cái gì?
Đột nhiên nghe yêu cầu cổ quái, mấy người phục vụ đều kinh ngạc nhìn về phía cô, rất nhanh, có người nhận ra cô, kích động nói, Cô là Thời Tiểu Niệm ? Tôi biết cô, cô còn đang tìm vị hôn phu của mình sao?
Ở Trung Quốc, đặc biệt là ở S thị, Thời Tiểu Niệm rất có tiếng.
Trước đây, người khác nhìn thấy cô đều nói là chị gái ngôi sao lớn Thời Địch, tiểu tam của thiếu gia vương quốc mỹ phẩm, bạn gái Cung Âu; bây giờ, người khác nhìn thấy cô phản ứng đầu tiên chính là, a, là người phụ nữ tìm chồng chưa cưới mất tích thần bí.
Tất cả mọi người biết cô yêu Cung Âu, cô đang tìm Cung Âu.
Đúng, tôi vẫn đang tìm, lần này chính là tới vì chuyện này.
Thời Tiểu Niệm hướng về bọn họ cúi thấp đầu, xin bọn họ cho cô xem video giám sát.
Chuyện rất dễ dàng, mấy người phục vụ mời giám đốc ra, giám đốc vừa nghe thỉnh cầu của cô liền đem video giám sát một tháng qua cho cô, hy vọng có thể giúp đỡ cô.
Cám ơn.
Thời Tiểu Niệm hướng bọn họ nói, xoay người rời đi.
Thân ảnh gầy gò của cô biến mất trong quán cà phê, các nhân viên phục vụ cầm khăn lau, chổi lau sàn nhà, đứng ở nơi đó cùng nhau thở dài.
Tôi mới vừa xem camera, cô ấy đợi trước quán cà phê của chúng ta nửa đêm, cô ấy cũng quá kiên trì.
Thật hy vọng Cung tiên sinh kia sớm về đoàn tụ cùng cô ấy, bây giờ trong cái xã hội này tìm đâu được người phụ nữ như vậy.
Các cô nói xem cô ấy sẽ không tìm tới phát điên chứ?
“Theo tôi biết cô ấy mở một hành lang trưng bày tranh ở đối diện cao ốc N.E, tất cả mọi người nói đây không phải là hành lang trưng bày tranh mà là hòn vọng phu.
Tôi nhớ năm đó tin tức nói Cung tiên sinh mất tích cũng là ở thời điểm năm mới, đã nhiều năm, không phải hắn đã chết đấy chứ?
Đừng nói câu đó! Tôi sẽ khóc.
Mấy người phục vụ cảm động bắt đầu một ngày mới.
Thời Tiểu Niệm đi ra khỏi quán cà phê, giơ bức ảnh trong tay lên nhìn lại, lần nữa đi tới vị trí chiếc xe đã đậu, nhìn chung quanh người tới tới lui lui.
Đáng tiếc, từ đầu đến cuối vẫn không tìm được.
Không sao, có thể tìm được, nhất định có thể tìm được.
Trong tay cô còn có video giám sát.
Nghĩ như vậy, Thời Tiểu Niệm xoay người hướng xe mình đi tới, cô vừa rời đi, một chiếc xe thương vụ giá trị không nhỏ chậm rãi lái qua, đậu trên đường.
Cửa kính xe từ từ được hạ xuống, một gương mặt anh tuấn vô song rơi vào trong ánh nắng.
Hắn cúi đầu liếc nhìn văn kiện trong tay, không chú ý tới trong kính chiếu hậu, một bóng người đang cách hắn càng ngày càng xa.
...
Thời Tiểu Niệm lái xe trở lại hành lang trưng bày tranh, xách bữa sáng vừa mua xuống.
Phía trước hành lang trưng bày tranh có không ít bảo tiêu, mặt mỗi người đều nghiêm túc, vẻ mặt phòng bị nhìn xung quanh.