Cung Âu không vui nói, hung hãn đâm chiếc nĩa bạc vào khăn trải bàn.
...
Thờì Tiểu Niệm yên lặng nhìn động tác của hắn, chân mày hơi cau lại, không biết có thể nói gì với Cung Âu, cô xoay người rời đi gọi Từ Băng Tâm ăb cơm.
Mộ Thiên Sơ từ trong đi ra, trên tay cầm một chai rượu đỏ thượng hạng, đặt lên bàn.
Cung Âu ngước mắt.
Hai người đàn ông đối mặt cách bàn ăn, thấy được sự lạnh lùng và hung ác ở trong mắt đối phương.
Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nhìn hắn, bỗng dưng cười lạnh một tiếng, Bây giờ Cung tiên sinh còn cảm thấy tôi là mối uy hiếp?
Trước kia thôi. Cung Âu cười lạnh một tiếng, Bây giờ anh ở cùng một con hát, tôi chỉ cảm thấy mắc ói.
...
Mộ Thiên Sơ thấp mắt, mở nút rượu gỗ.
Nhưng anh làm rất tốt, anh đã cho Thờì Tiểu Niệm biết, ở trên thế giới này người thực lòng yêu cô ấy chỉ có tôi. Cung Âu rút nĩa bạc đang cắm trên bàn lên, khinh miệt nhìn hắn, Bởi vì, tôi vĩnh viễn sẽ không ở chung với người đã tổn thương cô ấy.
Trước đây Thời Địch tổn thương Thờì Tiểu Niệm, món nợ này hắn còn nhớ rõ.
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ xiết chặt nút rượu gỗ trong tay, đôi mắt xẹt qua một vệt lúng túng, một lát sau, hắn ngẩng mặt lên nhìn về phía Cung Âu, Nhưng anh vẫn muốn đưa tôi vào chỗ chết mới yên tâm.
Điểm này, hắn có thể thấy rõ trong mắt của Cung Âu.
Đương nhiên, trên đất có giun bò tôi sẽ rất ghét, nó có thể bò ở bất kì chỗ bẩn thỉu nào, nhưng không nên xuất hiện trong mắt tôi.
.....
Tôi đi tới chỗ nào, nó nên thức thời bò đi, nếu không sẽ bị giẫm chết. Giọng nói của Cung Âu băng lãnh như tuyết.
Mộ Thiên Sơ rót rượu vào trong mấy chiếc ly, nói, Đây không phải Trung Quốc, chỉ là một hòn đảo, trên đảo còn có một kho súng ống, Cung tiên sinh có hứng thú đến xem một chút không?
Anh rất muốn kích thích tôi?
Cung Âu khinh thường cười lạnh một tiếng.
Mộ Thiên Sơ không nói nữa, bởi vì Từ Băng Tâm và Thời Tiểu Niệm đang đi tới, Thời Địch đi theo phía sau bọn họ, vẫn cúi đầu, dấu tay trên mặt vẫn còn rất rõ, bước đi mang theo một chút hoảng hốt, mềm yếu.
Mộ Thiên Sơ nhìn sang, nhìn thấy vẻ tự tin trên mặt Thời Tiểu Niệm, loại tự tin đó tựa như từ lúc sinh ra đã có.
Cô bé lọ lem trước kia biến thành công chúa.
Công chúa trước kia biến thành cô bé lọ lem.
Như một trò đùa.
Từ Băng Tâm ngồi ở chính giữa, bốn người trẻ tuổi ngồi ở hai bên, Thời Tiểu Niệm và Cung Âu ngồi ở một bên, đối diện với Mộ Thiên Sơ và Thời Địch ở một bên.
Thời Tiểu Niệm biết Cung Âu rất không thích trường hợp như vậy, nghĩ nhanh chóng ăn xong bữa tối, không sai biệt lắm có thể rời đảo rồi.
Cháu đến Thời Gia năm 13 tuổi, khi đó Tiểu Niệm 11 tuổi, tiểu Địch mười tuổi. Mộ Thiên Sơ nhu hòa nói, kể lại chuyện bọn họ thời trẻ cho Từ Băng Tâm.
Từ Băng Tâm say sưa nghe.
Cháu nhớ có một lần ba người bọn cháu cùng đi mua thức ăn, cá nhảy tới nhảy lui, nhảy đến trên người cháu, tiểu Địch bị dọa đến lợi hại, cháu không thấy được, cuối cùng là Tiểu Niệm bắt cá lại, khiến cho tay dính đầy mùi cá tanh, thật ra cháu biết cô ấy cũng sợ. Mộ Thiên Sơ nói.
Ánh sáng hoàng hôn dần dần tối lại.
Thời Địch ngồi ở một bên, nói thêm một câu, âm thanh cực nhỏ, Từ bé, chị đã rất biết chăm sóc anh.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Thời Địch, Thời Địch cúi đầu.
Lời như vậy trước đây mua Thời Địch nói cũng không được, thời gian thật kì diệu, có thể thay đổi một người nhiều như vậy
Tiểu Niệm thực sự rất biết chăm sóc người khác, tính tình lại ôn nhu. Từ Băng Tâm nghe được rất kiêu ngạo, lại nói tiếp, Khi còn bé đã biết đi mua thức ăn, đều do mẹ không tốt, cũng không biết sự tồn tại của con, bằng không đón con về sớm một chút là tốt rồi.
Mẹ, đều đã qua rồi.
Thời Tiểu Niệm khẽ nói.
Cung Âu ngồi bên phải Thời Tiểu Niệm, không phải đồ ăn cô làm hắn không hứng thú lắm, hắn cầm nĩa quơ qua quơ lại một hồi, sau đó chọn đại một món bỏ vào miệng.
Khó ăn.
Sau đó hắn nhổ ra.
Đúng vậy a, khi còn bé bọn cháu rất vui. Mộ Thiên Sơ nói, đôi mắt ôn hòa nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, Em còn nhớ không, có một năm tuyết rơi, chúng ta đi ngang qua nhà Tiểu Bàn, tất cả bọn họ đang chơi ném tuyết, bọn họ thấy anh là người mù, ném cầu tuyết lên người anh, em còn nhớ em đã làm gì không?
Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới Mộ Thiên Sơ còn nhớ những chuyện đó, cô cười nhạt, Em đánh trả bọn họ.
Nào chỉ là đánh trả. Mộ Thiên Sơ cười, nói với Từ Băng Tâm, Bác gái biết không, Tiểu Niệm đánh trả bọn họ trọn một buổi chiều, mãi cho đến buổi tối, liền liều mạng ném cầu tuyết về phía bọn họ, ném đến sáu, bảy đứa bé trai liên tục kêu to, chạy trốn tứ phía. Sau này, vừa đến ngày tuyết rơi, mấy đứa bé trai kia nhìn thấy Tiểu Niệm liền bỏ chạy, sợ bị đuổi theo.
Thật không? Không nhìn ra Tiểu Niệm của chúng ta lợi hại như vậy.
Từ Băng Tâm nghe câu chuyện con gái từng trải qua cười đến vô cùng hài lòng, đến đồ ăn cũng không thưởng thức, chỉ chăm chú nghe Mộ Thiên Sơ kể chuyện.
Sau đó lúc về nhà, cháu nắm tay cô ấy, mới phát hiện tay cô ấy rất lạnh, quần áo trên người cũng ướt sũng, lạnh đến mức run lẩy bẩy, quần áo vừa ướt vừa lạnh dính vào người cô ấy, Tiểu Niệm nói với cháu, cô ấy ngay cả sức cởi quần áo cũng không có.
Mộ Thiên Sơ nói.
Keng
Một thanh âm lanh lảnh vang lên.
Cung Âu tàn nhẫn ném dao nĩa vào mâm trắng, làm cho mọi người giật nảy mình.
Tất cả mọi người nhìn về phía hắn, sắc mặt Cung Âu âm lãnh đến lợi hại, trong đôi mắt đen nhánh chứa nồng nặc lệ khí, lạnh lùng nhìn về phía Mộ Thiên Sơ nói, Sau đó thế nào?
Hắn nặn từng chữ từng chữ ra khỏi môi mỏng, âm thanh lạnh như băng tuyết.
Cô không có sức cởi quần áo, Mộ Thiên Sơ đã làm cái gì?
Thời Tiểu Niệm nhìn trong mắt Cung Âu đằng đằng lệ khí, đưa tay xuống phía dưới khăn trải bàn ấn chân hắn, Cung Âu không nhìn cô, cứ âm trầm nhìn chằm chằm Mộ Thiên Sơ như vậy, Nói, tiếp tục nói.
Mộ Thiên Sơ trầm thấp nở nụ cười, Cung tiên sinh muốn tôi nói cái gì, nói ngày đó tôi vì Tiểu Niệm...
Thiên Sơ.
Thời Tiểu Niệm nhăn đầu lông mày, cắt ngang Mộ Thiên Sơ.
Hai người đàn ông này nhất định phải đối đầu như vậy sao? Tại sao không cho mọi chuyện đã trôi qua cứ thế trôi qua?
Để anh ta nói tiếp
Cung Âu lạnh lùng mở miệng, môi mỏng nhếch lên cười như không cười.
Từ Băng Tâm cũng nhận ra được bầu không khí có chút quỷ dị. Thời Địch ngồi ở chỗ đó trầm thấp mở miệng, Là mẹ thay quần áo cho chị, ngày đó chị lên cơn sốt.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Thời Địch.
Thời Địch lại mở miệng gỡ rối, lời này so với từ miệng cô nói ra, nghe mạnh hơn nhiều, nếu như cô mở miệng nói như vậy, Cung Âu chưa chắc sẽ tin cô.
Tôi cũng nghĩ vậy. có điều Mộ thiếu gia thật giống như không muốn làm rõ chuyện này. Cung Âu cười lạnh một tiếng, âm trầm nhìn Mộ Thiên Sơ, Là muốn kích thích tôi ? Hay vẫn còn có người sống trong ảo tưởng?”
Dựa vào ảo tưởng để sống.
Tay Mộ Thiên Sơ cầm dao nĩa có chút dùng sức, lạnh nhạt nở nụ cười, Chỉ là thuận miệng nói chút chuyện lý thú khi còn bé, Cung tiên sinh không cần để ở trong lòng.
Khi còn bé chính là khi còn bé, khi còn bé biết cái gì, Tiểu Niệm nhà tôi ngay cả mèo hoang cũng đều chăm sóc tốt. Cung Âu nói.
Lời này hiển nhiên không phải khen Thời Tiểu Niệm.
Mà là ngầm chỉ Mộ Thiên Sơ chỉ là mèo hoang, chó hoang mà thôi.
Thời Tiểu Niệm nghe mà đau đầu.
Mộ Thiên Sơ không những không giận mà còn cười, Xem ra Cung tiên sinh không có hứng thú với chuyện của chúng tôi khi còn bé, anh là Quý tộc cao cao tại thượng, ông sao vây quanh ông trăng, làm người khác phải ngước nhìn, dĩ nhiên không có hứng thú với loại chuyện “cửa nhỏ ngõ nhỏ” thời bé của chúng tôi.
Lời này tận lực kéo dài khoảng cách giữa Cung Âu và bọn họ.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy bữa cơm này cực kỳ khó khăn không gì sánh nổi.
Đang nói chuyện, trời đã tối lại, đèn trong sân được bật lên, ánh đèn rơi vào trên bàn ăn, rơi vào trên từng khuôn mặt đang đăm chiêu.
“Tôi không có hứng thú với chuyện một người mù từ mất trí nhớ đến khôi phục kí ức, từ một công tử biến thành chó nhà có tang.” Cung Âu nói một cách lạnh lùng.
Được rồi, ăn cơm đi.
Từ Băng Tâm nghe không vào, vừa nãy nói chuyện còn tốt thoắt cái đã biến thành đối chọi gay gắt.
Thời Tiểu Niệm cũng không biết bữa tối này là thế nào ăn xong, người hầu đẩy rương hành lý tới giữa phòng khách, Thời Tiểu Niệm đi vào nhà bếp rót nước, đi tới cửa phòng bếp, cô thấy Thời Địch đang đứng ở đó rửa bát.
Trên người Thời Địch thắt khăn quàng cổ, yên lặng đứng rửa bát một mình trước bồn rửa tay.
......
Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc mà nhìn bóng lưng cô.
Cảm thấy khó tin sao?
Một thanh âm trầm thấp, ôn nhu vang lên ở sau lưng cô.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, Mộ Thiên Sơ đi tới bên cạnh cô, nói, “Em có cảm thấy chị em bọn em đã xảy ra một biến hoá đảo điên không? Em ngày càng trở nên cao quý, mà cô ấy ngày càng trở nên chán nản.”
Nghe được âm thanh, Thời Địch quay đầu lại nhìn bọn họ một chút, sau đó tiếp tục rửa bát.
Vì sao lại như vậy?
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Cô nghĩ, kĩ xảo của Thời Địch không đủ tốt như vậy để có thể diễn phần khúm núm này vào trong xương.
Cái này phải cảm ơn Cung tiên sinh ban tặng.
Mộ Thiên Sơ cười lạnh một tiếng, Em biết hắn ném Thời Gia tới nước nào không ? Em cũng không tưởng tượng nổi thời đại này làm sao sẽ còn có nước lạc hậu như vậy, nơi đó điện cũng không có, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, an ninh, y tế đều rất kém, vừa đến sáu giờ chiều, trên đường chỉ có cướp giật, đốt nhà, giết người, hiếp dâm. Bọn họ chuyển nhà hết lần này tới lần khác, chuyển không xong sẽ có chuyện.
...
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ngưng trệ.
Thật ra ban đầu vẫn còn tốt, nhưng năm, sáu tháng trước, Cung Âu lại ra lệnh bỏ bọn họ vào nơi dơ bẩn hơn, kinh khủng hơn, bọn họ nỗ lực mở một điểm làm ăn nhỏ, nhưng người khác để mẳ tới là sắc đẹp nữ nhân phương Đông của Thời Địch. Mộ Thiên Sơ nói tới chỗ này liền dừng lại, nội dung tiếp theo không cần nói cũng biết.
....
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, thân thể có chút lạnh.
Cô chưa từng nghĩ muốn Thời Gia gặp những người kia, cô chỉ là muốn Thời Địch không xuất hiện trong tầm mắt của mình, không tiếp tục dở những thủ đoạn dơ bẩn kia với cô.
Cung Âu vì cô trả thù quá tàn nhẫn.
Bây giờ, em đã biết tại sao Thời Địch lại biến thành như vậy. Mộ Thiên Sơ cười khổ một tiếng, nhìn Thời Tiểu Niệm nói, Cô ấy không chết xem như là may rồi.
Thời Tiểu Niệm nghe được đau lòng, “Vậy còn ba mẹ, bọn họ…