Được, được. Hai vị ngồi xuống kia chờ một chút, tôi nhìn qua thì thấy chiếc đồng hồ này bị thiếu vài bộ phận, bây giờ tôi lập tức sửa cho Cung tiên sinh. Ông chủ ân cần nói với Cung Âu.
Nhanh lên một chút.
Cung Âu lạnh lùng nói, ôm Thời Tiểu Niệm đi tới ngồi xuống trên ghế gỗ, đồ dùng trong tiệm này ứng với phong cách cổ xưa.
Có nhân viên phục vụ mặc sườn xám bưng lên hai chén trà, Thời Tiểu Niệm bưng chén trà đất sét lên, đầu ngón tay vuốt ve miệng chén, Phong quản gia nhất định rất thích loại trà này, em thấy bình thường ông ấy rất thích nghịch những thứ này.
Ông ta còn chưa chết đâu, không cần hoài niệm ông ta. Cung Âu nhìn cô một cái, không vui nói, Anh cũng chưa chết đâu, đừng nhắc tới người đàn ông khác ở trước mặt anh.
Cung Âu...
Thời Tiểu Niệm cau mày, đừng nói đến chuyện sống chết ở trước mặt cô được không, cô không chịu nổi.
Không nói thì không nói.
Cung Âu mím môi mỏng, ưu nhã ngồi, cách bàn nhỏ cầm cô tay, tuỳ ý bẻ cong tay cô, cứ chơi đùa như vậy, bỗng nhiên trầm giọng nói, Bác sĩ nói ông ấy không có việc gì.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía Cung Âu, biết hắn đang an ủi mình, gật đầu một cái, Ừm.
Cô biết tính mạng Phong Đức không có gì đáng lo, chẳng qua là thấy ông tuổi đã cao còn chịu khổ như vậy, trong lòng không thoải mái.
Bỗng nhiên, tiếng giày cao gót đẹp trên tấm ván thang lầu kiểu xưa truyền tới, Thời Tiểu Niệm đang nhìn cửa hàng đối diện, liền nghe được một thanh âm quen thuộc vang lên ở bên kia, Vậy thì phiền ông chủ, hai ngày nữa tôi sẽ rời khỏi S thị, cha tôi rất thích chiếc đồng hồ này, nhất định phải sửa giúp tôi.
Mona.
Mona Lancaster.
Bên ngoài mưa rơi liên tục, Mona cùng ông chủ đi xuống từ trên thang lầu, trên người mặc áo choàng dài màu đỏ, tôn lên vóc người tinh tế, lồi lõm, lả lướt, tóc vàng rủ xuống bên vai, có vẻ vô cùng quyến rũ.
Thấy Cung Âu và Thời Tiểu Niệm ngồi trong tiệm đồng hồ, nụ cười trên mặt Mona lập tức cứng đờ.
Thời Tiểu Niệm trầm mặc ngồi ở chỗ đó, chuyển mắt nhìn về phía Cung Âu, sắc mặt Cung Âu lạnh như băng, tròng mắt đen khinh thường quét Mona một cái, sau đó không nhìn nhiều, tay thon dài bưng cốc trà lên uống, nhấm một ngụm rồi đặt lại xuống bàn, lạnh lùng nói, Thật khó uống.
Mona đứng ở nơi đó, nghe vậy, thần sắc trên mặt xinh đẹp càng thêm khó coi.
Cô ta đi giày cao gót về phía bọn họ, đôi mắt màu lam nhìn về phía Cung Âu, Cung tiên sinh nói thế nào cũng là một nhân vật lớn, nói chuyện không cần chỉ cây dâu mà mắng cây hoè như vậy chứ? Ai phải xin lỗi ai, Cung tiên sinh hẳn biết hơn người khác.
Cung tiên sinh.
Thời Tiểu Niệm rủ mắt xuống, xem ra lần này thoái hôn ngay trước mọi người, đã khiến Mona hoàn toàn tuyệt vọng với Cung Âu.
Ai mắng cô? Cung Âu lười biếng ngồi, ngước mắt lạnh lùng nhìn về phía cô ta, Lại nói, tôi mắng cô còn cần chỉ cây dâu mà mắng cây hoè?
Không có chút ý thiếu nợ hay áy náy nào.
Tay Mona xách túi càng nắm chặt, mắt nhìn bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Thời Tiểu Niệm, Chúc mừng cô a, đạt được ước muốn, mùi vị tiểu tam lên chức thế nào?
Còn nói tiểu tam lên chức.
Thời Tiểu Niệm cau mày, đang muốn mở miệng, Cung Âu đã lạnh lùng lên tiếng, Cô ấy lười để ý cô. Lancaster, thức thời thì cút ngay bây giờ, nếu không, tôi sẽ không khách khí với cô.
Anh còn có thể không khách khí với tôi thế nào đâu? Mona đùa cợt cười lạnh một tiếng, Tôi đã trở thành người bị quý tộc cười nhạo, bây giờ cả thế giới không biết có bao nhiêu người đang lấy tôi làm đề tài bàn tán.
Vậy chúc mừng cô.
Cung Âu không mặn không nhạt nói, giọng nói kia làm Mona tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở một bên không nói lời nào.
Mona càng dùng sức nắm chặt túi, trong con ngươi xinh đẹp màu lam đè nén tức giận, Được, Cung Âu, anh rất tàn nhẫn, Mona Lancaster tôi yêu anh là do mắt tôi bị mù.
Trong phòng khách cổ kính, ông chủ đang đứng trong quầy sửa đồng hồ bỏ túi, thỉnh thoảng lại liếc đến bên này một cái, lắng tai nghe bát quái.
Ba người chủ nhân của lễ đính hôn được cả thế giới chú ý vô tình đụng mặt trong tiệm đồng hồ cổ của lão, nếu chụp lại được cảnh này sẽ là một tin tức lớn.
Nghe vậy, Cung Âu ngoắc ngoắc môi, nụ cười lạnh lẽo, Vậy lúc cô đi ra ngoài, đừng đụng vào tường.
Nhìn dáng vẻ hắn lạnh lùng không có chút nhân tính nào, Mona hận đến nghiến răng, ánh mắt chua xót dính vài giọt lên, cô ta kiêu ngạo đứng thăng người, cứng rắn ép nước mắt trở về, Cung Âu, tôi tự hỏi tôi không có lỗi gì với anh, anh một chút áy náy cũng không có?
Cô xuất hiện chính là lỗi lớn nhất với tôi! Cung Âu lãnh đạm nói, một tay nắm tay Thời Tiểu Niệm, không có chút thương tiếc nào, nói từng chữ từng chữ, Cô yêu tôi thì trốn ở Anh quốc yêu là được rồi, trăm phương ngàn kế chạy đến trước mặt tôi làm gì? Mọi chuyện đều do cô tự chuốc lấy, tại sao còn muốn tôi áy náy với cô?
...
Kể từ sau lễ đính hôn, đây là lần thứ hai Mona bị Cung Âu làm nhục thương tích đầy mình.
Bỏ ra bất kì tình cảm gì, một người cho dù tâm địa sắt đá đi chăng nữa, không yêu cũng sẽ cảm động, tại sao Cung Âu lại là bộ dạng này, rốt cuộc cô đã yêu phải hạng người gì?
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Mona, Mona hoàn toàn là bộ dáng kiêu ngạo, cứng rắn chống đỡ, có lẽ sau khi quay đầu, cô ta sẽ khóc lên.
Thân là phụ nữ, Thời Tiểu Niệm cũng cảm thấy Cung Âu quá tàn ác, nhưng nghĩ đến Mona muốn đẩy cô vào chỗ chết, cô cũng không đứng lên, mặc cho Cung Âu lăng nhục Mona.
Tôi tự chuốc lấy? A a, đúng, là tôi tự chuốc lấy.
Mona tự giễu cười hai tiếng, lui về phía sau hai bước, xoay người muốn đi, tầm mắt lướt qua mặt Cung Âu, chợt phát hiện phía trên có mấy dấu tay không tính là rõ ràng, nhưng nhìn không giống bình thường.
Cô không khỏi nói, Xem ra, không cần Lancaster chúng tôi ra tay, anh ngay cả cửa ải của cha mẹ mình cũng không qua nổi.
Cút!
Cung Âu âm lãnh trừng cô ta.
Xem ra cuộc sống sau khi đính hôn cũng không tốt. Mona lạnh lùng nói, tầm mắt lướt qua Thời Tiểu Niệm, Bây giờ đã như thế, vậy lúc tôi ra tay, các người có thể tiếp được mấy chiêu? Cô nói xem, nếu Cung gia biết chuyện Tịch Ngọc sẽ như thế nào? A, từ từ đi, tôi chờ ngày đó.
Nói xong, Mona xách túi đi ra khỏi tiệm đồng hồ.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, thân thể cứng ngắc, tay trở nên lạnh.
Cái gì gọi là Cung gia biết chuyện Tịch Ngọc sẽ như thế nào?
Không phải đã biết rồi sao?
Mona không phải đã vạch trần đưa cô vào chỗ chết sao?
Tại sao Mona còn nói như vậy, chẳng lẽ Cung gia còn chưa biết, nhưng nếu như không biết, tại sao phải trăm phương ngàn kế muốn giết chết cô, còn biến thành ngoài ý muốn?
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to mắt, nghĩ như thế nào cũng không ra, bỗng nhiên tay bị Cung Âu nắm chặt, cô quay mặt sang, chống lại cặp mắt đen nhánh của Cung Âu.
Một khắc kia, cô bỗng nhiên hiểu.
Là anh?
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người, không cách nào tin.
Thời Tiểu Niệm không để ý tới hắn, làm như không nghe thấy, tiếp tục nhặt rau, đứng lên đi rửa rau.
Cung Âu lập tức đi theo, dính đến bên cạnh cô, vẫn nhìn chằm chằm cô, quan sát sắc mặt cô.
Thời Tiểu Niệm mặt không thay đổi làm việc của mình, không để ý hắn, bật bếp lên, bắt đầu nấu ăn.
Cho dầu vào nồi.
Thả rau vào nồi.
Thời Tiểu Niệm đảo rau, muốn lấy muối, Cung Âu đứng bên cạnh, ngón tay thon dài cầm một lọ gia vị lên, múc một muỗng hột màu trắng thả vào nồi, Muốn muối đúng không?
Đây là đường.
Thời Tiểu Niệm hờ hững đứng trước nồi, trên mặt không có một chút biểu tình, động tác của Cung Âu rõ ràng mang theo mấy phần lấy lòng, Không đủ sao, anh giúp em bỏ thêm hai muỗng.
Nói xong, Cung Âu lại đổ hai hai muỗng đường trắng vào nồi rau.
...
Thời Tiểu Niệm cũng không ngăn hắn lại, tiếp tục xào cải xanh.
Nói chuyện của Tịch ngọc cho Cung cha, Cung mẹ lại là Cung Âu, điểm này, cô làm sao cũng không nghĩ tới.
Bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, từ lúc bọn họ quyết định không tái hợp, cho đến khi hoàn toàn chia tay, trong đoạn thời gian đó, Cung Âu đã làm bao nhiêu chuyện.
Hắn ngoài mặt tách ra với cô, tích cực chuẩn bị cho buổi lễ đính hôn của hắn và Mona, thật ra thì những thứ này đều là giả, hắn âm thầm phái tất cả bảo tiêu chuẩn bị các biện pháp an toàn ở Bắc Bộ loan, để cho S thị do hắn làm chủ, hắn giữ quan hệ tốt đẹp với Mona, để Mona đắm chìm trong bể tình, yên tâm giao toàn bộ công tác chuẩn bị buổi lễ cho hắn.
Như vậy hắn vẫn chưa yên tâm.
Hắn còn âm thầm để cho Cung cha biết chuyện của Tịch Ngọc, để Cung cha đi đối phó cô, như vậy, Cung cha sẽ không có tâm tình suy nghĩ buổi lễ đính hôn này có chỗ nào quái dị, bảo đảm buổi lễ bị bất luận kẻ nào can dự, bảo đảm nó được tiến hành thuận lợi.
Buổi lễ đính hôn chỉ diễn ra trong một ngày.
Nhưng vì một ngày này, Cung Âu đã âm thầm tính toán trong hơn một tháng.
Bây giờ suy nghĩ một chút, mỗi một bước đều do Cung Âu thao túng toàn cục, Thời Tiểu Niệm suy nghĩ tỉ mỉ thì cực kỳ kinh hãi.
Anh dám làm thì anh dám khẳng định, ở S thị này, ông ấy không thể đụng vào em. Cung Âu đứng bên cạnh cô nói, chữ chữ dùng sức, ngón tay thon dài đâm đâm eo cô, ngón tay leo lên lưng cô.
Thời Tiểu Niệm nghe, lấy đĩa gắp rau, ngón tay đụng phải mép nồi, cô đau đến kêu thành tiếng, A ——
Em cẩn thận một chút!
Cung Âu cả kinh, lập tức đút tay cô vào trong miệng ngậm, đầu lưỡi nóng bỏng nhu mềm cuốn qua đầu ngón tay cô, vừa tê dại vừa nhột.
Giống như chạm vào dây thần kinh nào đó, Thời Tiểu Niệm run lên, từ ngón tay tê dại đến toàn thân, vội vàng muốn rụt tay về.
Cung Âu dí tay cô đến trước bồn rửa tay, đè xuống dưới vòi nước, xối nước lạnh lên tay cô, tròng mắt đen khẩn trương nhìn chằm chằm ngón tay cô, lo lắng hỏi, Sao rồi, còn đau không?
Thời Tiểu Niệm nhìn mặt hắn tràn đầy lo lắng, không nhịn được hỏi ra miệng, Tại sao anh phải làm như vậy?
Tại sao hắn phải vạch trần chuyện của Tịch Ngọc.
Cô làm sao cũng không nghĩ tới hắn sẽ làm ra chuyện này, chuyện này ai cũng có thể làm, nhưng Cung Âu hắn thì không thể nào.