Hắn tự giam mình trong phòng làm việc, cũng không có đi ra.
Thời Tiểu Niệm chán nản nhìn, sau đó hít sâu một hơi.
Đã tới bước này, hỏng bét nữa cũng không thể tiếp tục tiêu hao tình cảm giữa cô và Cung Âu.
Dù ngày mai có là ngày cuối cùng của cô, hôm nay, cô cũng phải trải qua thật vui vẻ cùng Cung Âu.
Có vài thứ nhất định phải dựa vào cô đền bù đứng lên.
Cố gắng lên, Tịch Tiểu Niệm!
Thời Tiểu Niệm tự nói với mình, vén chăn lên xuống giường, kéo rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng ra, đắm chìm trong ánh mặt trời sáng rỡ.
Lại một ngày mới.
Mọi thứ đều bắt đầu lại.
Nghĩ như vậy, Thời Tiểu Niệm cố nặn ra một nụ cười, đi vào phòng tắm bắt đầu rửa mặt.
Sau khi rửa mặt Thời Tiểu Niệm đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Thời Tiểu Niệm vừa vào phòng bếp làm điểm tâm, liền có không ít nữ hầu từ bên ngoài đồng loạt đi vào, chúc mừng cô đính hôn.
Tịch tiểu thư, Phong quản gia nói sau này phải gọi cô là Tịch tiểu thư, cô trở lại thật tốt, cô không ở đây, pháo đài này trống rỗng như không có chủ nhân vậy.
Chúng tôi là trợ thủ của cô.
Tịch tiểu thư trở lại, tính khí thiếu gia cũng tốt hơn một chút, như vậy thật tốt.
Nghe Phong quản gia nói, hôm nay còn phải đón tiểu chủ nhân đúng không? Tiểu chủ nhân nhất định rất đẹp a! Tôi muốn gặp một lần.
Tịch tiểu thư, tôi rất biết chăm sóc bảo bảo, sau này tiểu chủ nhân để tôi chăm sóc có được không?
Nhóm nữ hầu vây quanh cô nói một trận, Thời Tiểu Niệm vừa làm điểm tâm vừa hàn huyên cùng mọi người.
Mọi người bảy miệng tám lưỡi nói, Thời Tiểu Niệm nghe đến nhức đầu, Cung Âu đâu, anh ấy còn đang làm việc sao?
Đúng vậy, sau khi thiếu gia vào phòng làm việc thì không ra nữa.
Nữ hầu nói.
Còn đang tức giận sao?
Thời Tiểu Niệm than nhẹ một tiếng, bưng bữa sáng đã chuẩn bị xong lên bàn ăn, sau đó đi lên lầu, đi tới cửa phòng làm việc đang đóng chặt, đưa tay gõ một cái, Cung Âu, ăn sáng thôi.
Đáp lại cô là một khoảng yên lặng.
Thanh âm gì cũng không có.
Đi ra ăn sáng đi, làm việc cũng phải có độ. Em mở cửa đây.
Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa nắm lấy chốt cửa, mở cửa ra, nhìn vào trong, bên trong trống rỗng, trên màn hình máy tính đều là chương trình cô xem không hiểu.
Không có người.
Đi đâu rồi?
Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên, rời khỏi phòng làm việc, đụng phải Phong Đức, sau lễ đính hôn bận bịu, khí sắc Phong Đức hiển nhiên không tệ.
Phong quản gia, ông thấy Cung Âu không?
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Thiếu gia không ở trong phòng làm việc sao? Phong Đức hỏi ngược lại, bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, cầm đồng hồ bỏ túi lên nhìn một cái liền nói, Suýt chút nữa đã quên rồi, chỉ cần thiếu gia ở nhà, thời gian này khẳng định ở chổ đó.
Thời gian này?
Thời Tiểu Niệm mờ mịt, sao cô không biết thời gian này có cái gì đặc biệt?
Dưới sự hướng dẫn của Phong Đức, Thời Tiểu Niệm đi ra khỏi pháo đài, đi về phía bên phải.
Xa xa, Thời Tiểu Niệm thấy đến bóng người Cung Âu.
Nơi đó đang đắp một phiên bản thu nhỏ của pháo đài, lùn lùn, mặt tường màu trắng, nhưng đường cong vô cùng tinh xảo, nhà mặc dù nhỏ nhưng thiết kế chu toàn mọi mặt, rất sang trọng, rộng rãi.
Cung Âu đứng trước pháo đài, trong tay cầm một cốc sữa, đổ sữa xuống.
Hai con mèo con trắng nhợt từ trong pháo đài nhỏ chui ra ngoài, cúi đầu uống sữa tươi, mở to hai cặp mắt xinh đẹp.
Ánh mặt trời lướt qua người Cung Âu, chiếu sáng gương mặt anh tuấn xuất sắc của hắn, tóc ngắn hơi lộn xộn, đường nét thâm thúy, ngũ quan rõ ràng, mày kiếm, môi mỏng câu lên một độ cong, cười như không cười.
Một con mèo nhỏ uống sữa xong, vây quanh chân hắn, giống như đang cảm ơn vậy.
Hình ảnh kia đặc biệt ấm áp, tốt đẹp.
...
Thời Tiểu Niệm ngắm nhìn xa xa.
Cung Âu ngồi xổm ở nơi đó, đổ thức ăn vào một khay khác cho mèo, hai con mèo con lập tức bò đến ăn, ngón tay thon dài của hắn xẹt qua đầu mèo con, mèo con ôn thuần ‘meo’ một tiếng.
Thời Tiểu Niệm nở nụ cười, đột nhiên cảm giác được đây là giây phút tốt đẹp.
Thật đơn giản.
Thật tốt đẹp.
Cô hướng hắn đi tới, Cung Âu nghe được tiếng bước chân quay đầu lại, vừa thấy được cô, nụ cười khoé môi thu lại, bộ dáng kiêu ngạo.
Em đây nhìn thấy châu lục mới rồi sao, Cung đại tổng tài lại nuôi mèo. Thời Tiểu Niệm đi tới ngồi xổm bên người hắn, mỉm cười nói, ngón tay sờ sờ mèo cin.
Mèo con thật đáng yêu.
Còn không phải là em muốn nuôi?
Cung Âu ngồi xổm ở nơi đó hừ lạnh một tiếng, ném túi thức ăn và bịch sữa cho mèo đi xa, làm bộ những thứ này không liên quan đến hắn.
Em muốn nuôi?
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, bỗng nhiên nhớ lại hai con mèo hoang ở Thiên chi cảng, có chút khiếp sợ, Đây là hai con mèo hoang đó? Hai con mèo tắm rửa sạch sẽ xinh đẹp như này sao?
Hôm đó trời mưa, hai con mèo con bị lạc, bẩn thỉu, nhưng bây giờ bọn chúng cực kỳ sạch sẽ, một trắng một xám tro, một lớn một nhỏ, linh động, hoạt bát, hoàn toàn không thảm như lúc đó.
Ừ.
Cung Âu trầm trầm đáp một tiếng, hai tròng mắt không biết vô tình hay cố ý quét mặt cô qua, quan sát thần sắc của cô, thấy trên mặt cô tràn đầy mừng rỡ, trong mắt hắn chợt loé lên vẻ đắc ý rồi biến mất.
Thật đáng yêu, thật đẹp a.
Thời Tiểu Niệm cảm thán với con mèo con đáng yêu, đưa tay xoa xoa, sờ vèo lông mềm cực kỳ thoải mái, lại nói, Sao con màu trắng nhỏ thế, lâu như vậy rồi, vẫn không lớn như con mèo tro kia?
Nó là giống không lớn.
Cung Âu nói.
Phải không? Thời Tiểu Niệm hiểu được, Nếu mèo hoang ở gần Thiên chi cảng, chắc là những người phi phú tức quý vứt bỏ sủng vật, nhìn cũng không giống như mèo nhà bình thường.
(*phi phú tức quý: không giàu thì cũng có địa vị)
Hai con mèo thật đáng yêu.
Thời Tiểu Niệm vừa thấy liền thích không buông tay.
Ừ.
Cung Âu lại trầm trầm đáp một tiếng, không có giọng gì tốt.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía cặp mắt thâm thúy kia của Cung Âu, Anh thật mang bọn chúng về, em cho rằng anh sẽ không cần bọn chúng, còn chăm sóc bọn chúng tốt như vậy.
Tùy tiện nuôi, nuôi một vườn thú đối với anh mà nói cũng không khó khăn gì. Cung Âu nói.
Dạ dạ dạ. Thời Tiểu Niệm cười nói, Vì cám ơn anh đã chăm sóc bọn chúng tốt như vậy, em cũng sẽ chăm sóc cho anh, đút đồ ăn cho anh.
...
Cung Âu đen mặt.
Hắn là mèo sao, còn đút đồ ăn ?
Em nói là bữa sáng, em đã làm xong bữa sáng. Thời Tiểu Niệm nói.
Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu trong nháy mắt sáng lên mấy độ, ý thức được sơ suất của mình, hắn ho nhẹ một tiếng, mặt lạnh từ dưới đất đứng lên đi về, tư thế ưu nhã, nhưng bước chân rất nhanh.
Kẻ tham ăn thật dễ dỗ.
Một bữa cơm liền có thể giải quyết.
Thời Tiểu Niệm cười thầm, bước nhanh đuổi kịp hắn, Cung Âu, hai con mèo con tên là gì a?
Không có tên.
Cung Âu lạnh lùng nói.
Sao anh không đặt tên? Thời Tiểu Niệm trừng mắt nhìn.
Chỉ là hai tiểu súc sinh, anh còn phải đặt tên cho chúng?
Cung Âu khinh thường nói, bước chân càng ngày càng nhanh.
Vậy thì gọi là tiểu Bạch, tiểu Hôi được không?
Thời Tiểu Niệm đuổi theo bước chân hắn.
Em có phải hoạ sĩ truyện tranh không, đặt tên tầm thường như vậy sao? Cung Âu chê bai nhìn cô một cái, Đổi hai cái tên khác!
Anh không để ý hai con mèo con sao?
... Cung Âu mím môi mỏng, không nói gì.
Thời Tiểu Niệm cười nói, Cung Âu, thật ra thì anh thích động vật nhỏ đúng không?
Không thích.
Đàn ông thích động vật nhỏ là có mị lực nhất. Thời Tiểu Niệm nói.
Cung Âu hung ác nhìn cô, sao hôm nay cô cứ vui vẻ như vậy, bởi vì hắn bỏ qua cho Mộ Thiên Sơ sao?
Trong phòng ăn, trên bàn ăn bày đầy món ngon nóng hổi.
Cung Âu ngồi vào trước bàn ăn, ưu nhã cầm đũa lên, sau đó liền dùng tốc độ gió cuốn mây trôi.
Sau này ba bữa ăn của anh sẽ làm đúng giờ. Thời Tiểu Niệm ngồi ở một bên nói, cầm đũa lên ăn sáng cùng hắn, Nếu như anh tới công ty, em sẽ đưa đến công ty, cho nên, anh không thể rượu chè ăn uống quá độ, ăn tám, chín phần có thể ăn no.
...
Động tác nhai của Cung Âu nhai đích dừng một chút.
Sau này ba bữa, hắn lại có thể ngày ngày được ăn đồ ăn cô làm.
Anh không vui sao?
Thời Tiểu Niệm dò xét hỏi, mong đợi phản ứng của hắn.
Có cái gì tốt mà vui, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi.
Cung Âu bình tĩnh tiếp tục ăn, Thời Tiểu Niệm cầm đũa lên muốn gắp trứng chiên, Cung Âu lanh tay lẹ mắt kéo cả mâm đến trước mặt mình, tròng mắt đen nhìn cô, “Em làm quá ít, chỉ đủ một mình anh ăn.