Thời Tiểu Niệm nghi ngờ nhìn hắn, Sao ông biết? Chẳng lẽ Cung Âu thật đang điều tra tình hình gần đây của tôi sao?
Không có, thiếu gia không sai tôi điều tra tình hình gần đây của Tịch tiểu thư, nhưng... ngài ấy bảo tôi điều tra chuyện của Mộ Thiên Sơ, Mộ tiên sinh, cho nên tôi mới biết hôm nay các người tới bệnh viện. Phong Đức chần chờ nói.
Điều tra Mộ Thiên Sơ.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, sau đó nói, Phong quản gia, ngồi xuống rồi nói.
Hai người ngồi xuống trên ghế bệnh viện, Thời Tiểu Niệm phát giác hôm nay Phong quản gia có chút khác thường, Phong Đức luôn luôn là người trấn định, ung dung, nhưng tối nay hắn rõ ràng giống như đang chống cái gì, mặt mũi có có chút hốt hoảng.
Phong quản gia, có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Thời Tiểu Niệm hỏi, hỏi ra những lời này trong lòng cô có chút hoảng.
Gần đây chuyện phát sinh cũng quá loạn, nhưng đó chỉ là giới hạn với cô, Cung Âu bên kia hẳn tung bay đắc ý, tại sao Phong quản gia lại là cái bộ dạng này.
Nói xảy ra chuyện cũng không phải, nói không xảy ra chuyện cũng không phải.
Phong Đức nói, thở dài một hơi.
Rốt cuộc là ý gì, Cung Âu điều tra Thiên Sơ làm gì, bởi vì ghen tị? Nhưng hắn đã chia tay với tôi rồi. Thời Tiểu Niệm không nghĩ ra lúc này Cung Âu còn có lý do gì điều tra Mộ Thiên Sơ, hắn bây giờ hẳn là bận rộn đính hôn mới đúng.
Nghe vậy, Phong Đức gật đầu, Đúng vậy, đây cũng là chỗ tôi không giải thích được, Tịch tiểu thư, không lừa cô, từ sau khi các người thực sự chia tay, tôi luôn cảm thấy thiếu gia có chút không đúng lắm.
Không đúng lắm ? thân thể hắn không thoải mái sao?
Thời Tiểu Niệm khẩn trương đứng lên hỏi.
Không phải, là... Phong Đức muốn nói, lại do dự nhìn hai người hộ vệ và bác sĩ lông mày sẹo theo sát sau lưng cô.
Thời Tiểu Niệm thấy vậy không có bất kỳ băn khoăn nào nhìn về bác sĩ lông mày sẹo, Các người đứng xa một chút, không cần đi theo tôi.
Đại tiểu thư, chúng tôi phải ở gần để bảo vệ cô.
Bác sĩ lông mày sẹo phòng bị nhìn Phong Đức một cái.
Thời điểm mấu chốt, ai cũng không thể tin tưởng.
Thời Tiểu Niệm đứng ở bên người Phong Đức nói, Phong quản gia sẽ không hại tôi, các ngươi lui về phía sau đi, tôi và Phong quản gia có chuyện muốn nói.
Phong quản gia là một quản gia làm hết phận sự, không ở trước mặt người ngoài nói chuyện riêng tư của chủ nhân mình.
Nhưng Mộ thiếu...
Tôi là Đại tiểu thư, các người không nghe tôi? Thời Tiểu Niệm lạnh lùng hỏi.
Dạ, Đại tiểu thư.
Bác sĩ lông mày sẹo và bọn cận vệ lui sang một bên.
Thời Tiểu Niệm chuyển mắt nhìn về phía Phong Đức, Phong Đức nhìn cô, trong mắt lướt qua một vệt cảm động.
Hắn đứng lên đi về phía trước mấy bước, nói, Tịch tiểu thư không cần phải lo lắng, thiếu gia trừ thỉnh thoảng nhức đầu thân thể rất tốt, tôi nói hành vi của ngài ấy biến hóa khiến tôi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thời Tiểu Niệm theo hắn đi về phía trước, hỏi, Biến hóa gì?
Cô ở trên tin tức thấy Cung Âu cũng thật tốt a, khí sắc cũng thay đổi tốt hơn, tự tin với truyền thông hơn, cao ngạo hơn, không có gì không ổn.
Thật ra thì tất cả đều là tôi suy đoán. Phong Đức vừa đi vừa nói, Theo như lời Tịch tiểu thư, các người đã chia tay, nhưng thiếu gia vẫn sai tôi điều tra Mộ Thiên Sơ, bản thân chuyện này không bình thường, không phải sao? Điều tra làm gì, ngài ấy cũng không nói.
Còn chỗ nào không đúng?
Thời Tiểu Niệm lo âu hỏi, cô thật không cách chịu được người mình để ý xảy ra chuyện, cô không chịu nổi.
Nếu như nói trong lòng thiếu gia không có buông xuống Tịch tiểu thư, vậy tại sao ngài ấy còn chuyên chú chuẩn bị cho buổi lễ đính hôn, việc lớn như chọn địa điểm, việc nhỏ như chọn lễ phục, ngài ấy đều muốn tự mình làm. Phong Đức nói, trên khuôn mặt có chút lo âu.
Chuyên chú chuẩn bị cho buổi lễ đính hôn? Thời Tiểu Niệm tái diễn nói.
Đúng vậy, theo lý thuyết, thiếu gia hẳn là không quan tâm chút nào với việc đính hôn, nhưng trên thực tế, ngài ấy đối với đính hôn để ý mọi chuyện, có lúc vì nghiên cứu chi tiết buổi lễ ngài ấy cả đêm không ngủ, ngồi suy nghĩ.
Phong Đức tiếp tục nói, Đúng rồi, ngài ấy còn thường thường thảo luận cùng Mona tiểu thư, tôi thấy tình cảm của hai người tăng lên không ít, tối hôm qua Mona tiểu thư còn ngủ lại ở Thiên chi cảng.
Ngủ lại ở Thiên chi cảng.
Tình cảm tăng lên không ít.
Nghe vậy, sắc mặt Thời Tiểu Niệm có chút tái nhợt, tay bên người không tự chủ được nắm lại, cô khó khăn câu môi, Phải không? Đó không phải phát triển tốt sao, cũng không thể xem nhẹ việc liên thân. LẠi nói, hắn điều tra Mộ Thiên Sơ, có thể chẳng qua là hắn thuận miệng nói, ông tuỳ tiện điều tra rồi trả lời là được rồi, càng chớ ở trước mặt hắn nói chuyện của tôi.
Cung Âu thật sự bắt đầu lại.
Đây là chuyện tốt, chuyện rất tốt, cô hận Mona, hận Cung gia, nhưng những người đó đều đối tốt với hắn.
Vô luận như thế nào, chịu bắt đầu lại là tốt rồi, sinh mạng của hắn sẽ càng ngày càng tốt.
Ai, nhưng thiếu gia cho tôi cảm giác cũng không phải là tốt. Phong Đức nhìn Thời Tiểu Niệm nói, giọng có chút úc kết, lại thở dài một hơi, sau đó đi về phía trước.
Phong quản gia rất ít khi có bộ dạng này.
Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, không hiểu hỏi, Phong quản gia, có phải ông còn có chuyện gì chưa nói với tôi không?
Thiếu gia giữ vững ý muốn tổi chức buổi lễ đính hôn ở trong nước là có ý gì ? thiếu gia tranh chấp với Anh quốc bên kia hồi lâu, tranh đến mặt đỏ tới mang tai Anh quốc bên kia mới thỏa hiệp. Phong Đức nói.
Buổi lễ đính hôn được tổ chức ở trong nước Thời Tiểu Niệm đã xem qua tin tức, tin tức oanh tạc khắp thành, ai có thể không biết ?
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, Cái này cũng không có gì khó hiểu, trụ sở chính của N.E được đặt ở S thị, Cung Âu muốn cử hành hôn lễ ở S thị không có gì đặc biệt đi.
Có một số việc tôi không biết nói cụ thể như thế nào, nhưng tôi cảm giác thiếu gia không đúng lắm, tôi không biết ngài ấy đang nghĩ gì, bây giờ khách quý từ các nước đã đến, hết thảy đã trần ai lạc định*, nhưng tôi luôn cảm thấy sẽ phát sinh chuyện gì đó.
(Trần ai lạc định (尘埃落定): Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.)
...
Ai. Phong Đức than nhẹ một tiếng, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, Tịch tiểu thư, cô nói xem, thiếu gia không phải là bởi vì tai nạn xe cộ mà nơi này có chút vấn đề chứ?
Phong Đức vừa nói vừa chỉ vào đầu mình.
Thời Tiểu Niệm kinh hãi, tùy tiện nói, Phong quản gia, tôi nghĩ ông gần đây bận việc quá mệt mỏi. Ông cũng nói hết thảy đã trần ai lạc định, Cung Âu cũng một lòng chuẩn bị cho buổi lễ, ông còn muốn hắn như thế nào ?
Chả lẽ Cung Âu không quan tâm đến buổi lễ đính hôn mới là bình thường sao?
Hắn cũng đã nói trước mặt cô, sau này hắn sẽ là một Cung Âu mới, hắn chẳng qua là thực hiện lời nói của mình mà thôi.
Người bạn gái trước là cô, hắn thật đã buông xuống.
Không phải vậy, tôi thật cảm giác không đúng lắm, nếu không tôi cũng sẽ không nửa đêm tới gặp Tịch tiểu thư. Phong Đức có chút lo âu giậm chân tại chỗ, hồi lâu, ông nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, Không bằng Tịch tiểu thư theo tôi về nhìn đi.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía ông, Tôi đi nhìn Cung Âu? Không được.
Cô cơ hồ không có suy nghĩ nhiều liền cự tuyệt.
Cung Âu ngày mai sẽ phải đính hôn, cô bây giờ đi làm gì, phá hoại sao?
Tịch tiểu thư, tôi thật không biết nên nói với cô như thế nào, nói như vậy đi, tôi mơ hồ có dự cảm. Phong Đức đứng ở trước mặt cô, nhíu mày nói, trên gương mặt tràn đầy lo âu.
Dự cảm?
Tôi luôn cảm thấy lần này thiếu gia có chút mùi vị quyết đoán, cái gì ngài ấy cũng đã chuẩn bị xong, N.E nên giao phó ai cũng đã giao phó xong, Anh quốc bên kia ngài ấy cũng không chống cự, trừ chuyện địa điểm tổ chức buổi lễ cái gì cũng đều do Mona tiểu thư và Cung gia định đoạt, bây giờ ngài ấy đối với Mona tiểu thư cũng ôn hòa hơn rất nhiều, không ồn ào với cô ấy một lần.
Trước kia thiếu gia và Mona tiểu thư ở chung một chỗ, đều tranh cãi rất dử dội, giống như một đôi oan gia.
...
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nghiêm túc lắng nghe Phong Đức nói, gió đêm thổi qua khiến cô có chút lạnh.
Pháo bông xa xa long trọng xinh đẹp.
Thân là quản gia nói lời bất kính, tôi cảm thấy, thiếu gia đã sắp xếp xong mọi chuyện, ngài ấy đây là... có ý tự sát. Phong Đức chậm rãi nói, ném ra một viên đạn nặng ký.
Đùng.
Pháo bông một lần nữa sáng lên trên không trung.
cả khuôn mặt Thời Tiểu Niệm nhất thời trở nên mặt không có chút máu, ngay cả môi cũng mất màu, cô ngơ ngác nhìn Phong Đức, cả người rùng mình, Phong quản gia, ông nói nhăng gì đó.
Cung Âu là một người cao cao tại thượng làm sao có thể tự sát ?
Cái này không thể nào.
Hắn bây giờ có Cung gia, có sự nghiệp khổng lồ là N.E, có đối tượng kết hôn là Mona, sao có thể làm chuyện điên rồ.
Tịch tiểu thư, thiếu gia là người cố chấp, là người xử sự luôn luôn đặc biệt tuyệt đối, ngài ấy làm sao có thể nói buông tay liền thả tay, liền có thể quá chú tâm vùi đầu vào buổi lễ đính hôn? Hơn nữa, trước kia tánh khí ngài ấy nóng nảy, gần đây trở nên đặc biệt tốt, còn giao phó xong mọi chuyện, kia không giống như phải đi đính hôn, ngược lại giống như cho Anh quốc bên kia một câu trả lời thỏa đáng, hoàn hiếu ngài ấy liền có thể... Phong Đức không nói được nữa.
...
Thời Tiểu Niệm cứ như vậy đứng ở trước mặt Phong Đức, nghe hắn suy đoán, sẽ là như vậy sao ?
Cung gia sẽ làm chuyện điên rồ sao?
Hắn là người cố chấp, thật muốn làm chuyện cực đoan sao?
Nếu như là vậy, trước khi hắn chia tay với cô đã có ý tưởng điên rồ rồi sao? Cho nên mới không cố chấp mà tách ra với cô?
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm tan vỡ, môi hơi run sợ, hồi lâu sau, cô nói, Tôi, tôi đi xem hắn một chút.
Vừa lên tiếng, cô ngay cả nói chuyện cũng run run, không nói được lưu loát.
Cô mau chân đến xem, cô muốn tận mắt thấy được Cung Âu, mới có thể chắc chắn hắn xảy ra chuyện gì, cô phải chắc chắn hắn vẫn tốt, vẫn bình an.
Nếu hắn thật có ý tưởng cực đoan như vậy, vậy cô làm những chuyện này còn có ý nghĩa gì.
Ý nghĩa gì cũng không có.
Thời Tiểu Niệm nói xong liền đi ra ngoài, đáy lòng hoảng hốt đến lợi hại, mẹ còn đang nằm, Cung Âu tựa hồ có ý tự sát, chuyện gì cũng đến cùng một lúc, cô nên làm như thế nào, cô nên làm cái gì?
Hắn nhất định không thể xảy ra chuyện.
Cô không thể để cho hắn xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể.
Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài, ngay cả đi bộ cũng có chút mềm chân, trên gương mặt ảm đạm một mảnh, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng đều là hốt hoảng, Phong Đức đỡ cô, Tịch tiểu thư, đi bên này, tôi để xe ở chỗ đó.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, Nhất định là ông nghĩ lầm rồi.