Dáng vẻ hắn tựa như cái vấn đề này của cô làm hắn bị thương rất sâu, cô không nói ra lời.
Ngày cuối cùng, anh muốn làm gì, em đều phải theo anh! Cung Âu bá đạo nói ra khỏi miệng, Sau ngày hôm nay, em tự do, anh cũng sẽ không là Cung Âu của quá khứ nữa!
Cuồng vọng.
Ngày cuối cùng, tại sao không phải hắn theo cô, mà lại là cô theo hắn chứ?
Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ, nhưng không nói ra, miễn cưỡng giả bộ bình tĩnh, nói, Vậy đi thôi, đi mua thức ăn.
Ừ.
Nghe được cô đáp ứng, Cung Âu mới miễn cưỡng hài lòng hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Phong Đức đuổi theo, trên tay cầm một chiếc áo khoác được cắt may tinh tế, mặc vào cho Cung Âu, giao chìa khóa xe cho hắn, Thiếu gia, chìa khóa của ngài.
Tại sao phải cầm chìa khóa xe? Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi.
Hôm nay chỉ có hai người chúng ta đi. Cung Âu nói.
Hai người?
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, người đột nhiên bị Cung Âu kéo ra ngoài.
Đi ra khỏi toà nhà A, một chiếc xe thể thao mui trần màu xám tro đậu ở chỗ đó, là Kenisaike, mặt ngoài xe thể thao tựa hồ có biến động, đường cong lãnh khốc phách lối, màu sắc tươi như mới.
Cung Âu đi về phía xe thể thao, đưa tay mở cửa xe.
Bỗng dưng, hắn quay người lại đưa cho cô một chiếc khẩu trang màu đen, rõ nhỏ hơn một chút so với khẩu trang của hắn.
Thời Tiểu Niệm không khỏi nhìn về phía Cung Âu, Tại sao đưa cho tôi khẩu trang?
Không phải em luôn cảm thấy ở chung một chỗ với anh quá rêu rao sao? Không phải nói ở chung một chỗ với Mộ Thiên Sơ mới có thể có cuộc sống bình yên sao? Cung Âu nhìn cô lạnh lùng nói, Đeo vào, nhìn xem anh có thể cùng em trải qua một ngày cuộc sống bình yên không!
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, đưa tay nhận lấy khẩu trang.
Một ngày cuộc sống bình yên.
Giữa Cô và Cung Âu thật là rất ít bình yên, hắn quá bắt mắt, quá nhiều người nhìn chằm chằm hắn, cho tới cô đứng bên cạnh hắn cũng sẽ bị nhìn chằm chằm.
Cung Âu muốn lên xe, bỗng nhiên giống như là nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nhìn cô một cái, thanh âm lạnh hơn, Nga, là nửa ngày.
Hắn chỉ bảo cô làm cơm trưa.
Qua bữa trưa, cô khẳng định sẽ đi, giữa bọn họ chỉ có nửa ngày.
Nói xong, Cung Âu cũng không quay đầu lại ngồi lên xe, dùng sức đóng cửa xe lại.
...
Thời Tiểu Niệm nhìn khẩu trang trong tay, tâm tình có chút khổ sở.
Đúng vậy, chẳng qua là nửa ngày mà thôi, có thể cùng Cung Âu trải qua nửa ngày cuộc sống bình yên cũng không tệ, không phải sao.
Thời Tiểu Niệm đeo khẩu trang lên, sau đó cũng ngồi lên xe.
Cung Âu đạp cần fa, xe thể thao bay vùn vụt ra khỏi tiểu khu Thiên chi cảng.
Cách đó không xa trước cây cột La Mã, Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, mặt không cảm xúc, mắt nhìn xe thể thao rời đi, bác sĩ lông mày sẹo từ phía sau đi lên trước, theo tầm mắt Mộ Thiên Sơ nhìn sang, nói, Mộ thiểu, Đại tiểu thư có phải muốn cùng Cung tiên sinh...
Nói một nửa, bác sĩ lông mày sẹo muốn nói lại thôi.
Tại sao không nói? Mộ Thiên Sơ lãnh đạm hỏi.
Đại tiểu thư là đang cùng Cung tiên sinh vụng trộm sao? Bác sĩ lông mày sẹo hỏi, Cung Âu đã có vị hôn thê, cũng coi như là đã có gia thất, Đại tiểu thư vẫn dây dưa với hắn, chính là làm tình nhân của hắn.
Cô ấy sẽ không.
Trên mặt Mộ Thiên Sơ không có thần sắc cao hứng gì, nhưng lời này rất kiên định.
Thời Tiểu Niệm không phải người như vậy.
Đại tiểu thư làm sao... Bác sĩ lông mày sẹo cau mày lại, sau đó cung kính nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, hỏi, Mộ thiểu, có muốn tôi đi làm chút gì không, sắp xếp chút gì đó? Để cho Thời tiểu thư hồi tâm chuyển ý.
Sắp xếp chút gì đó.
Còn có thể làm gì, muốn hắn chủ động đi thiết kế Thời Tiểu Niệm, Mộ Thiên Sơ bao nhiêu vẫn sẽ không đành lòng.
Huống chi, Thời Tiểu Niệm càng ngày càng thông minh, cơ hồ mỗi lần cũng có thể nhìn thấu mục đích của hắn, quan hệ của bọn họ gần đây trở nên có mấy phần hiềm khích.
Đây không phải là hắn nguyện ý thấy.
Không cần. Mộ Thiên Sơ nhìn hướng bọn họ rời đi, lạnh nhạt nói, Chờ sau khi Cung Âu chính thức đính hôn, Tiểu Niệm dĩ nhiên sẽ phải rút lui.
Hắn hiểu Thời Tiểu Niệm, chỉ cần Cung Âu đính hôn, cô dù có yêu Cung Âu, cũng sẽ không gặp lại.
Khi đó, thời cơ của hắn sẽ đến.
Nhưng trước đây Thời tiểu thư ở Anh quốc chịu khổ nhiều như vậy, tôi cho rằng cô ấy sẽ từ bỏ ý định đối với Cung gia, nhưng bây giờ không như thường... Một đại lễ đính hôn liền có thể thay đổi Đại tiểu thư sao?
Anh không hiểu Tiểu Niệm.
Mộ Thiên Sơ đi về phía trước hai bước, ánh mắt vững chắc, Tóm lại, Cung Âu đính hôn không thể xảy ra bất kỳ bất ngờ nào, tôi để cho anh tạm thời gác những chuyện kia lại, nhất định phải bảo đảm lễ đính hôn được tiến hành thuận lợi.
Dạ, Mộ thiếu.
Bác sĩ lông mày sẹo gật đầu.
Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, khoé môi câu lên một độ cong, nhìn xa xa.
Cung Âu, anh đính hôn, tôi giúp anh, nhất định sẽ giúp anh đính hôn thuận lợi, trở thành người không chút quan hệ nào với Thời Tiểu Niệm.
Tuyệt đối sẽ không để trước khi lễ đính hôn được cử hành có bất kỳ phong xuy thảo động (gió thổi cỏ lay) nào.
...
Trên đường gió thổi vào mặt nhẹ nhàng khoan khoái, Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe buộc tóc lên, không để cho gió thổi bay tóc mình.
Cô quay đầu nhìn phong cảnh dọc đường đang đi ngược lại.
Xe lái vào thành phố sầm uất náo nhiệt, người càng ngày càng nhiều, Kenisaike quá bắt mắt, rất nhiều người rối rít đưa mắt, Cung Âu khép nóc xe lại, khép kín không gian.
Hắn cho tới bây giờ đều không thèm để ý điều này.
Người nào thích thì nhìn.
Xem ra hắn là thật muốn cùng cô trải qua một, trải qua nửa ngày cuộc sống bình yên.
Môi Thời Tiểu Niệm sau khẩu trang hiện lên nụ cười khổ sở, Cung Âu lái xe, cuối cùng lái vào bãi đậu xe siêu thị.
Siêu thị cực lớn này là siêu thị duy nhất cô và Cung Âu đã từng đi cùng nhau, sợ rằng hắn cũng chỉ nhớ nơi này có thể mua thức ăn, hơn nửa năm không tới, bên ngoài siêu thị đã được trang trí lại, lấy màu đen làm chủ đạo, bầu không khí cao cấp.
Thời Tiểu Niệm xách túi từ trên xe bước xuống, cùng Cung Âu đi vào.
Khách hàng vào bãi đậu xe siêu thị luôn luôn không nhiều.
Cung Âu đẩy xe đồ đi vào cùng Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm tiện tay đặt túi lên xe, đi tới khu rau, trên kệ hàng màu đen đặt các loại rau củ quả, cô cầm một quả cà chua lên, nhìn về phía Cung Âu, Ăn cà chua không?
Làm gì?
Cung Âu hỏi.
Hắn từ lúc nào quan tâm tới cách làm món ăn, không phải là phàm ăn tục uống sao?
Thịt bò hầm cà chua, cà chua trộn, cà chua xào trứng, canh cà chua. Thời Tiểu Niệm liên tiếp nói ra mấy món cô biết.
Chỉ có bốn lựa chọn?
Cung Âu hỏi.
Em chỉ biết làm bốn món đó, nếu anh muốn ăn món khác em cũng có thể thử dựa theo sách hướng dẫn để làm. Thời Tiểu Niệm nói.
Vậy thì làm hết!
Cung Âu không chút nghĩ ngợi nói, đi tới bên người cô, xếp cà chua vào xe đẩy.
Làm hết? Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, Vậy anh không cần ăn món khác sao?
Ăn!
Cung Âu tiếp tục xếp, trong xe đẩy rất nhanh liền chất một núi nhỏ cà chua.
Cà chua hắn ăn bốn món, cái khác cũng phải, là chuẩn bị ăn một ngọn núi sao?
Suy nghĩ xong, Thời Tiểu Niệm tiến lên lấy cà chua lại, bị Cung Âu hung hãn trừng mắt một cái, cô nhìn về phía hắn, ánh mắt kiên định, Cơm trưa là mười món ăn, hai món canh, em không làm quá con số này.
Tại sao? sắc mặt Cung Âu trầm xuống, Em nấu cơm cho anh còn nói yêu cầu?
Hắn ăn cơm cũng có thể nói yêu cầu, cô nấu cơm tại sao không thể nói.
Em không muốn làm bữa cơm cuối cùng cho anh để anh ăn uống qúa độ, phá huỷ dạ dày của anh. Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói, tiếp tục lấy cà chua lại, Mười món ăn hai món canh, đây đã là sáu, bảy người phân, anh cũng không cho phép ngừng một lát ăn xong.
Cô hiểu rất rõ dạ dày của hắn, chỉ cần là đồ ăn cô làm, cái gì cũng cuồng ăn, chưa bao giờ quan tâm dạ dày không chịu được.
Cung Âu đeo khẩu trang màu đen đứng trước mặt cô, đôi mắt bất mãn trợn mắt nhìn cô, Em làm ba mươi món, ăn chia ra ăn là được!
Không thể, dù có để tủ lạnh, thức ăn để thời gian dài cũng không thể ăn.
Thời Tiểu Niệm kiên quyết không đồng ý, xếp cà chua lên kệ, chỉ để lại bốn quả sau đó đi về phía trước, nhìn chằm chằm kệ hàng thức ăn.
Cung Âu nhìn đống cà chua kia, sắc mặt không dễ coi, chuyển mắt trừng hướng Thời Tiểu Niệm đang muốn khơi thông bất mãn, đôi mắt lại bị định trụ.
trong kệ hàng cũng được lắp đèn, Thời Tiểu Niệm cúi người nhìn rau, ánh đèn trắng như tuyết chiếu vào trên mặt cô, khiến mặt cô trở nên vô cùng động lòng người.
Đây là người phụ nữ đẹp nhất trong mắt hắn, sau này không được nhìn thấy nữa, bảo hắn làm sao cam tâm.
Ăn cái này đi, trên đó viết rất hữu ích cho vết thương, quá tốt. Thời Tiểu Niệm chăm chú nhìn giới thiệu rau, sau đó cầm lên, trong mắt có nụ cười, giống như tìm được bảo bối vậy.
...
Cung Âu nhìn cô, đưa tay đè trán mình một cái, cô còn biết quan tâm vết thương của hắn.
Thời Tiểu Niệm đối mặt với ánh mắt của hắn, thu nụ cười lại, sau đó thả thức ăn vào trong xe.
Cung Âu thấp mắt nhìn một cái, Rau này thật xấu.
Xấu chỗ nào? Thức ăn còn có thể khó coi, ăn ngon là được.
Chỗ nào cũng xấu, ăn sẽ hủy dung.
Cung Âu chê bai nói.
Yên tâm, Cung đại tổng tài anh minh thần vũ, sẽ không bị hủy dung. Thời Tiểu Niệm nói, đẩy xe đi về trước.
Cung Âu đuổi theo, từ trong tay cô đoạt lấy xe đẩy đi về phía trước.
Phía trước có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đi về phía bên này, cô gái vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ, Thời Tiểu Niệm không khỏi cúi thấp đầu xuống, cho là đã bị nhận ra.
Bỗng nhiên cô bé kia có chút kích động nói, Khẩu trang của bọn họ rất đẹp a, chúng ta cũng đi mua có được không?
Khẩu trang thì có cái gì đẹp chứ? Người đàn ông không hiểu hỏi.