Cung Âu ngồi trên ghế, tay vẫn siết chặt Thời Tiểu Niệm, hừ lạnh một tiếng, Để cho ông trị bệnh, không cho ông quản tôi!
Cung tiên sinh, bệnh nhân phải phối hợp với bác sĩ mới có thể mau hồi phục.
Tạ viện trưởng bất đắc dĩ nói.
Tôi không phối hợp, ông dám không chữa? Cung Âu mắt lạnh nhìn, sắc mặt lạnh lùng, liều lĩnh đến lợi hại.
Tạ viện trưởng bị giật mình, lập tức đứng lên, cung kính nói, Cung tiên sinh, tôi không có ý này, ngài không nên tức giận.
Em cùng anh về phòng bệnh đi. Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên nói, lười nhìn hắn khi dễ người.
Được!
Cung Âu chuyển mắt nhìn về phía cô, trong mắt mang một theo ý cười, lập tức gật đầu đáp ứng, một chút chần chờ cũng không có, vô cùng phối hợp.
...
Tạ viện trưởng thương thầm không dứt, đây không phải là có thể phối hợp sao?
Cung Âu lần nữa đưa tay khoác lên bả vai Thời Tiểu Niệm, lúc này, đầu hắn không còn đau nữa, nhưng hắn vẫn không khách khí chút nào đè tất cả sức nặng lên người cô, đi nghiêng ngả.
Thời Tiểu Niệm cố hết sức đưa hắn trở về phòng bệnh.
Có mấy tên bảo tiêu đang đứng ngoài phòng bệnh, thấy vậy cũng chào đón muốn đỡ Cung Âu, bị Cung Âu trực tiếp một cước đá văng.
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ nhìn, không nói gì, đỡ Cung Âu đi vào.
Vén chăn lên cho anh!
Cung Âu bá đạo ra lệnh, cô ở đây thật là tốt, bọn họ lại có thể trở lại như trước.
Ôn nhu.
Cung Âu hắng giọng một cái, đổi giọng, Giúp anh vén chăn.
...
Thời Tiểu Niệm có chút kỳ quái nhìn hắn một cái, không hiểu một câu nói tại sao hắn lại nói hai lần, cô đưa tay vén chăn lên, sau đó buông tay Cung Âu xuống, để cho hắn nằm xuống.
Tròng mắt đen của Cung Âu nhìn chằm chằm cô, trực tiếp đẩy cô một cái, đè cô ngã xuống giường.
Chăn tựa hồ mới được phơi, vẫn còn mùi nắng.
Thời Tiểu Niệm nằm ở nơi đó, bị Cung Âu ép tới không thể động đậy, không khỏi cau mày, nói, Anh muốn làm gì? Cung Âu.
Em không phải nói bồi anh ngủ sao?
Con ngươi Cung Âu nhìn chằm chằm cô.
Em không phải có ý này! Thời Tiểu Niệm giãy giụa, cô chẳng qua là nhìn hắn đau đầu nên muốn bồi hắn tới đây mà thôi.
Thời Tiểu Niệm không chút nghĩ ngợi nghiêng mặt sang bên, Cung Âu hôn vào mặt cô, hắn bất mãn nhíu mày, Thời Tiểu Niệm, em nói không giữ lời!
Cô có biết đã bao lâu hắn không hôn cô không?
Còn tránh!
Cung Âu, anh có thể đừng làm loạn được không?
Thời Tiểu Niệm nằm ở nơi đó không biết nên nói cái gì, muốn đẩy hắn ra nhưng không đẩy được, không thể làm gì.
Em nói không giữ lời! Cung Âu nhấn mạnh điểm này.
Ai có thể so với hắn càng nói không giữ lời ?
Nói chia tay liền chia tay, bỏ rơi cô cũng chưa từng cho cô thời gian, giấu cô sự thật, lúc cô đối với hắn chỉ còn lại hận ý, hắn lại nói giải thích liền giải thích, nói trong sạch liền trong sạch, nói hối hận liền hối hận, căn bản không cho cô một chút thời gian tiêu hóa thì đã cưỡng ép rồi.
Nào có người như vậy, độc đoán, bảo thủ quá mức, cô chỉ có thể nghe hắn, hắn lại không nghe cô.
Cung Âu, anh nghỉ ngơi đi, em ngồi ở bên cạnh có được hay không?
Thời Tiểu Niệm chỉ có thể nói như vậy.
Em nằm cạnh anh. Anh sẽ không động vào em! Cung Âu cũng thỏa hiệp một bước, muốn thực hiện chính sách ôn nhu của mình.
Em ngồi bên cạnh. Thời Tiểu Niệm giữ vững.
Cung Âu đè trên người cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt cố chấp của cô, cọ vào thân thể mềm mại của cô một cái, trong mắt Thời Tiểu Niệm lướt qua một vệt không ưa.
Cung Âu cuối cùng thỏa hiệp, Ngồi ngồi, em thích ngồi thì ngồi.
Ôn nhu.
Phải ôn nhu!
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm không chậm trễ rời khỏi người hắn.
Em đang chạy nạn à? Cung Âu trừng cô một cái, không thích cô như vậy, thật giống như hắn là dã thú.
Anh mau đi ngủ.
Thời Tiểu Niệm đưa tay sửa lại tóc mình một chút, ngồi xuống ghế cạnh giường.
Cung Âu nằm xuống trên giường, vươn tay ra khỏi chăn bắt lấy tay cô, Vậy anh ngủ.
Ừ. Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt lên tiếng đáp lại.
Anh ngủ thật! Cung Âu tăng thêm giọng.
Em biết. Cái này có gì tốt mà lặp lại.
Không cho phép em đi!
Cung Âu nói đến điểm chính.
...
Thời Tiểu Niệm nhìn vải xô trên đầu hắn, suy nghĩ một chút, cô gật đầu nhẹ một cái, không có đẩy tay hắn ra.
Cung Âu lúc này mới hài lòng nhắm mắt, tay vững vàng nắm chặt tay cô không buông.
Thời Tiểu Niệm cứ ngồi như vậy nửa giờ ở bên giường hắn, cho đến khi Cung Âu ngủ, Cung Âu ngủ cũng không dễ dàng, mới đầu thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn cô một cái, mặt viết đầy không yên tâm, thật giống như cô sẽ đột nhiên biến mất vô căn cứ vậy.
Nửa giờ sau, Cung Âu rốt cuộc cũng ngủ, hô hấp trở nên đều đều.
Nào có ai ngủ ngủ cũng bất an như vậy ?
Khoảng thời gian này, hắn sống không tốt sao?
Thời Tiểu Niệm nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, chỉ là nhìn, ngực của cô cũng đau.
Cô đang suy nghĩ, tại sao bọn họ lại biến thành như ngày hôm nay ?
Thời Tiểu Niệm bẻ từng ngón tay hắn ra, hắn nắm có chút dùng sức, cô phải cẩn thận.
Rốt cuộc cũng gỡ được tay hắn ra, Thời Tiểu Niệm đứng lên, cẩn thận đút tay hắn vào chăn, sau đó xoay người rời đi, không phát ra một chút âm thanh.
Cô muốn trở về suy nghĩ một chút.
Thời Tiểu Niệm mở cửa, cửa mới hé ra một chút, cô liền nghe được giọng nói già dặn mà ôn hòa của Phong Đức vang lên ở bên ngoài, Trước đừng để cho Mona tiểu thư biết.
Nhưng Mona tiểu thư đang tìm thiếu gia, vậy không báo sao? Có bảo tiêu hỏi.
Dĩ nhiên phải báo. Phong Đức thở dài, Mona tiểu thư đã là nửa người Cung gia, là nửa chủ nhân của chúng ta, không thể không thông báo, chờ Thời tiểu thư đi rồi báo, tránh để Thời tiểu thư khó xử, các người cũng phải giữ kín chuyện này.
Nửa người Cung gia, nửa chủ nhân.
Cung Âu, anh cho rằng mọi thứ vẫn chưa thấy đổi, đó là do anh cố chấp, thật ra thì mọi thứ đều đã thay đổi.
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa ra đi ra ngoài, đóng cửa lại, cảm kích nhìn về phía Phong Đức, Phong quản gia.
Phong Đức là một ông già hiền lành, luôn hết sức bảo vệ cô, cho dù bây giờ cô và Cung Âu đã chia tay.
Thời tiểu thư.
Phong Đức hướng cô cúi thấp đầu.
Cung Âu ngủ rồi, vậy tôi đi về trước. Thời Tiểu Niệm cầm túi nói.
Được, Thời tiểu thư, để tôi phái người đưa cô về.
Phong Đức không giữ cô lại, bởi vì một lát nữa vị hôn thê Mona tiểu thư của Cung Âu muốn qua đây, giữ Thời Tiểu Niệm chỉ biết nữa chừa lại hai người đối lập nhau cục diện.
Trước cửa bệnh viện hẳn có rất nhiều taxi, tôi tuỳ tiện đón một cái là được rồi.
Thời Tiểu Niệm nói, tạm biệt Phong Đức, sau đó xoay người rời đi.
Trong nháy mắt xoay người, cô nghe được Phong Đức nhẹ nhàng thở dài một hơi, một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
...
Hôm nay Thời Tiểu Niệm rốt cuộc cũng biết được toàn bộ chân tướng, trong đầu lại loạn.
Về đến nhà, cô dùng chìa khóa muốn mở cửa, cửa lại bị mở ra từ trong, nữ hầu duy nhất trong nhà đứng ở nơi đó, hướng cô gật đầu một cái, Đại tiểu thư, cô đã về.
Ừ. Thời Tiểu Niệm gật đầu, Tiểu Quỳ đâu?
Cô theo thói quen chú ý tới con gái trước.
Đang ở với các chuyên gia. Nữ hầu nói, ám chỉ các chuyên gia chăm sóc trẻ em.
Mẹ tôi đâu ?
Thời Tiểu Niệm đi tới, vừa thay dép đi trong nhà vừa nói.
Phu nhân đang khóc trong phòng nhỏ. Nữ hầu chỉ một hướng khác, Không biết đang nhìn cái gì, thấy phu nhân khóc, tôi không dám quấy rầy.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên nhìn về phía nữhầu, sau đó giao túi cho cô liền đi tới gian phòng nhỏ.
Cửa khép hờ.
Đi tới ngoài cửa, Thời Tiểu Niệm liền nghe được tiếng khóc thút thít của Từ Băng Tâm truyền tới, thanh âm rất nhỏ, nhưng tràn đầy bi thương, khiến người nghe cũng không dễ chịu.
Thời Tiểu Niệm trở về từ bên ngoài đã cả người mệt mỏi, cô đứng ở bên ngoài mấy giây, lên tinh thần đẩy cửa đi vào.
Từ Băng Tâm ngồi đưa lưng về phía cô trên một cái ghế, đối mặt với cửa sổ, cả người đắm chìm trong ánh mặt trời.
Mẹ.
Thời Tiểu Niệm khẽ gọi một tiếng, từ từ đi tới.
Chỉ thấy Từ Băng Tâm ngồi ở trên ghế, cầm trên tay một khung hình, bên trong là bức ảnh của Tịch Ngọc mặc quần áo quân nhân, đó là một trong những bức ảnh ít ỏi em trai cô mặc nam trang, mặc quân phục trên người đặc biệt đẹp trai, mặt mũi sáng lánh.
Mẹ lại đang nhớ Tịch Ngọc.
Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói.
Từ Băng Tâm thấy cô đi vào, vội vàng đưa tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói, Một đứa bé tốt ai lại không muốn? Thật xin lỗi, lại để cho con thấy bộ dạng này của mẹ.
Thời Tiểu Niệm cầm lấy khăn trên tủ, đưa cho Từ Băng Tâm, ngồi chồm hổm xuống ở trước người bà, cầm khung ảnh đó lên, hỏi, Tịch Ngọc rất cao đúng không?
Cao một mét tám. Từ Băng Tâm nói.
Vậy tại sao con không cao nổi đến một mét bảy ? Thời Tiểu Niệm cố ý nói đùa.