Thờì Tiểu Niệm cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị sửa chữa điện thoại, bỗng nhiên thấy trên màn hình màu đen hiện ra một hàng chữ trắng ——
[Thờì Tiểu Niệm, đi ra ngoài gặp mặt! ]
Thờì Tiểu Niệm ngồi ở trước bàn đọc sách ngây người thật lâu mới phản ứng được, máy tính của cô bị hack rồi
Đột nhập được vào máy tính của cô, trừ Cung Âu ra sẽ không có người khác.
Cô không đi ra gặp, hắn liền hack máy tính cô?
Thờì Tiểu Niệm tức giận trợn mắt nhìn hàng chữ, đưa tay ra thử gõ bàn phím, quả nhiên có thể đánh chữ, cô nhanh chóng gõ xuống mấy chữ ——
[ Cung Âu, anh muốn làm gì? Ra khỏi máy tính của tôi! ]
Không tới hai giây, đối phương lại gửi tới một hàng chữ.
[ Em có hai lựa chọn, một là ra ngoài ăn tối, hai là anh huỷ hết tài liệu trong máy tính em.]
[ Cung Âu anh biến thái à? Tôi có thể báo cảnh sát đấy! ]
Hắn dựa vào cái gì mà đột nhiên hack máy tính của cô, là phạm pháp.
Hắn có hiểu kiến thức pháp luật không?
Đúng vậy, Cung gia bọn họ cho tới bây giờ đều bất chấp những thứ này.
Thờì Tiểu Niệm tức giận trợn mắt nhìn đoạn đối thoại của hai người trên màm hình, bên kia bỗng nhiên không hồi âm lại.
Ngay tại lúc Thờì Tiểu Niệm cho là hắn không nói lại được nữa, trên màn hình đen lại hiện ra một hàng chữ.
[ Đồn cảnh sát có cơm sao? Có phòng bếp cũng được! ]
Một hàng chữ rất lớn, chiếm một phần ba màn hình của cô.
...
Thờì Tiểu Niệm hoàn toàn hết ý kiến.
Có phòng bếp thì thế nào? chẳng lẽ còn muốn cô nấu cơm cho hắn ăn.
Người đàn ông này có bệnh!
Không cùng Cung Âu dây dưa không rõ nữa, Thờì Tiểu Niệm trực tiếp gọi điện thoại cho Mộ Thiên Sơ.
Mộ Thiên Sơ bên kia rất nhanh nhận điện thoại, giọng nói ôn nhu, làm người ta như mộc xuân phong, Tiểu Niệm.
Thờì Tiểu Niệm ngồi trước bàn đọc sách, có chút nhức đầu nói, Thiên Sơ, anh có thuộc hạ nào có thể sửa máy tính không? Máy tính của em bị hack.
Dứt lời, trên màn hình màu đen lại liên tục xuất hiện mấy hàng chữ ——
[ Hai chọn một, mau chọn! ]
[ Thờì Tiểu Niệm, em chạy rồi? ]
[ Không nói lời nào có phải hay không, anh mở webcam! ]
Webcam?
Thờì Tiểu Niệm ngẩn ngơ, đặt điện thoại xuống, tầm mắt lướt qua bàn đọc sách, không kịp suy nghĩ nữa, cầm một miếng băng dính đen dán lên webcam.
Cùng lúc đó, cô nhìn thấy trên mang hình màu đem hiện lên một dãy kí hiệu.
!!!!!!!!!!!!!
...
Nhìn dãy kí hiệu kia, Thờì Tiểu Niệm có loại sảng khoái không nói ra được.
Cho hắn hack máy tính!
Cho hắn mở webcam!
Thờì Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, cầm điện thoại lên lần nữa, chỉ nghe âm thanh lo lắng của Mộ Thiên Sơ vang lên bên tai, Tiểu Niệm? Em còn ở đó không, sao máy tính của em bị đem?
Thờì Tiểu Niệm nhìn màn hình màu đen, không thể làm gì khác hơn nói, Còn có thể là ai?
Máy tính của một hoạ sĩ tranh châm biến còn có ai ăn no dửng mỡ đi hack, ngoại trừ Cung Âu.
Là Cung Âu?
Thanh âm của Mộ Thiên Sơ trong nháy mắt biến hóa vi diệu.
Đúng vậy. Thờì Tiểu Niệm một tay cầm điện thoại di động, một tay đè mi tâm, Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển đến mức đáng sợ, máy tính em vừa mua đã bị hack.
Thật đáng sợ.
Khoa học kỹ thuật phát triển nhanh như vậy, riêng tư cũng biến thành càng ngày càng hư vô mờ ảo.
Em đăng ký qua Internet, dùng thông tin của người bình thường? Hắn biết mật mã? Mộ Thiên Sơ trầm ổn hỏi.
Là đăng kí qua.
Lấy tài nghệ của Cung Âu, sợ rằng chỉ cần là nơi có Internet đều là thiên hạ của hắn. Tài liệu trong máy tính rất quan trọng sao? Mộ Thiên Sơ lại hỏi.
Nơi có Internet.
Nhưng cuộc sống hiện đại, Internet là vô khổng bất nhập, ai có thể rời khỏi Internet?
Thờì Tiểu Niệm nhìn màn hình màu đen, có chút buồn bực nói, Bên trong có bản vẽ thảo mới nhất của em, em xử lý suốt ba buổi tối, bây giờ phải nộp. Bây giờ em tắt máy có được không?
Đều là thức đêm xử lý.
Nếu như bị mất, cô cũng chỉ có thể đem bản vẽ thảo ghi vào máy tính lần nữa, xử lý lại.
Có phải nên vui mừng hay không, cô thói quen vẽ trên giấy, không phải vẽ trên máy tính, nếu không, ngay cả bản vẽ thảo cũng bị mất.
tài liệu sẽ bị mất sạch, anh lập tức phái người thử đoạt lại máy tímh cho em.
...
Đoạt lại.
Thờì Tiểu Niệm ngồi yên trước máy tính, nhìn những hàng chữ trắng trên màn hình màu đen
Cô trở về nước có phải là quyết định sai lầm hay không?
Không.
Cô không sai, cô không cần trốn tránh, là binh là nước, cô cũng phải đối mặt.
Cô không sai, cô nên sống quang minh chính đại.
Nghĩ như vậy, Thờì Tiểu Niệm trấn định hơn rất nhiều, sau đó hướng về phía điện thoại nói, Vậy làm phiền anh, Thiên Sơ, em đi ăn cơm trước.
Cô còn chưa ăn cơm trưa.
Em đi đi. Mộ Thiên Sơ nói xong, cúp điện thoại.
Thờì Tiểu Niệm phụng bồi Từ Băng Tâm ăn trưa, tầm mắt liên tục nhìn vài điện thoại, có chút khẩn trương, không biết Thiên Sơ có thể lấy lại tài liệu cho cô không.
Cung Âu, là vua khoa học kỹ thuật.
Hy vọng mong manh.
Từ Băng Tâm không ngừng gắp thức ăn vào bát cô, Tiểu Niệm, ăn nhiều một chút, nhìn con xem, gầy đi rồi, nào có ai mới chăm con ba tháng liền gầy thành như vậy.
Gầy rất tốt, tinh thần.
Thờì Tiểu Niệm cười một tiếng.
Điện thoại trên bàn bỗng nhiên sáng lên một cái, là một tin nhắn ngắn, đến từ một số lạ ——
[ Thờì Tiểu Niệm, muốn lấy lại tài liệu thì tới tìm anh! ]
Thờì Tiểu Niệm cắn đũa trong miệng, có chút dùng sức.
Hắn dùng số này.
Điện thoại lại vang lên, là Mộ Thiên Sơ gọi điện tới.
Thờì Tiểu Niệm gác lại đũa, ở trước bàn ăn đứng lên cầm điện thoại di động lên, hướng bên cạnh đi tới, Thiên Sơ, thế nào rồi?
Đoạt lại rồi nhưng tài liệu bên trong đều đã bị lấy đi. Mộ Thiên Sơ có chút áy náy nói, Xin lỗi, Tiểu Niệm.
Đều bị lấy đi.
Thảo nào Cung Âu nhắn cái tin đls, hắn từ trước đến giờ tự cho là bất phàm, đây là muốn chờ cô đi cầu xin hắn sao?
Sao có thể trách anh, sở trường của Cung Âu chính là những thứ này, rất khó có người ganh đua cao thấp được với hans.
Kết quả này, Thờì Tiểu Niệm đã sớm đoán được.
Thờì Tiểu Niệm nói, Cứ vậy đi. Xin lỗi, Thiên Sơ anh bận rộn như vậy còn nhờ anh giúp những thứ này.
Cô dứt lời, bên kia đột nhiên im lặng.
Thờì Tiểu Niệm đứng ở trong phòng ăn, ngón tay cầm điện thoại di động, một đôi mắt hắc bạch phân minh, lông mi khẽ run, Thiên Sơ?
Yên lặng hồi lâu, Mộ Thiên Sơ nói, Tiểu Niệm, em khách khí với anh như vậy khiến anh không vui.
Nghe vậy, Thờì Tiểu Niệm mỉm cười, Được, không khách khí với anh nữa, vậy em đi ăn cơm, anh cũng đi làm việc đi, nhớ ăn đủ ba bữa đúng giờ.
Tiểu Niệm.
Mộ Thiên Sơ trầm thấp gọi tên cô.
Ừ?
Thờì Tiểu Niệm cầm điện thoại di động.
Đừng đi tìm Cung Âu lấy lại tài liệu. Mộ Thiên Sơ nói, thanh âm luôn luôn ôn nhu vào thời khắc này càng trở nên có mấy phần lạnh như băng, tựa như đang ra lệnh cho cô.
...
Thờì Tiểu Niệm không thích ứng giọng này của hắn, trong lúc nhất thời ngẩn người tại đó.
ánh mặt trời trước cửa sổ rơi vào trên người cô, chiếu sáng má cô.
Nhận ra giọng mình có chút nặng, Mộ Thiên Sơ khẽ cười một tiếng, khôi phục ôn nhu trước sau như một, Anh không muốn em và Cung Âu dây dưa chung một chỗ nữa, đây đối với em mà nói không phải là chuyện tốt, em cũng biết hắn muốn đính hôn.
Đính hôn.
Thờì Tiểu Niệm nghĩ tới cái hôn hôm nay ở cửa hàng, một cái hôn xen lẫn máu tươi.
Nghĩ đến cũng đã chán ghét.
Em biết, em sẽ không tìm hắn lấy lại tài liệu, càng sẽ không đi cầu xin hắn. Thờì Tiểu Niệm nghiêm túc nói.
Ở trong mắt cô, Cung Âu hay là Cung gia đều là rắn độc.
Đời này, cô sẽ không đi cầu xin Cung Âu.
Ừ, vậy em đi ăn cơm đi. Mộ Thiên Sơ ôn nhu nói.
Được, gặp lại sau.
Thờì Tiểu Niệm nói xong đang muốn cúp điện thoại, bỗng nhiên liền nghe được thanh âm cua Mộ Thiên Sơ vang lên bên tai co, Tiểu Niệm, đừng khiến anh lo lắng nữa.
Giọng nói của hắn trầm thấp cực kỳ.
Anh yên tâm, em biết làm sao chăm sóc mình, chăm sóc người trong nhà. Thờì Tiểu Niệm đứng trong phòng ăn nói, cả người tắm dưới ánh mặt trời.
Em biết anh không phải có ý này.
Mộ Thiên Sơ thật thấp nói, cũng không nói thêm gì với cô nữa, liền cúp điện thoại.
Thờì Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn điện thoại, trong mắt có vẻ áy náy, cô làm sao không hiểu ý của Mộ Thiên Sơ, hắn sợ cô lại dây dưa chung một chỗ với Cung Âu, sợ cô lại mềm lòng tha thứ.
Dù không có Cung Âu, cô cũng không có cách nào đáp lại tình cảm của Mộ Thiên Sơ.
Cô nợ Mộ Thiên Sơ.
Là Thiên Sơ gọi sao? Từ Băng Tâm ngồi trước bàn ăn, mặt đầy nụ cười nhìn về phía Thờì Tiểu Niệm, trêu ghẹo cô, Con xem các con một ngày gọi điện mấy lần, mẹ ngửi thấy mùi vị tình ái rồi.
Không có, mẹ, con nhờ Thiên Sơ giúp chút chuyện.
Thờì Tiểu Niệm cắt đứt ngọn cờ ảo tưởng đang bay phấp phới trong đầu mẹ cô, ở trước bàn ăn ngồi xuống.
Hai đứa đã trải qua bao nhiêu chuyện, sao con còn kháng cự? Từ Băng Tâm không hiểu ý Thờì Tiểu Niệm.
Mẹ, con không xứng với Thiên Sơ. Thờì Tiểu Niệm nói, Sau này đừng nói những thứ này nữa, tránh cho Thiên Sơ lúng túng.
Lúng túng là con đi.
...
Mẹ nghe cha con nói Thiên Sơ là một nhân tài, cho dù không có Tịch gia cũng có thể một mình làm nên sự nghiệp, không phải là vì con, nó sẽ không ở lại. Từ Băng Tâm nói, bà hy vọng Thờì Tiểu Niệm có thể cùng Mộ Thiên Sơ ở chung một chỗ.
Ánh mắt Mộ Thiên Sơ nhìn Thờì Tiểu Niệm, cho dù là ai cũng nhìn ra có tình cảm.
Giao con gái cho một người đàn ông ôn nhu như vậy, bà mới yên tâm.
Thờì Tiểu Niệm nghe từ Năng Tâm nói, càng nghe càng không được tự nhiên, liền đứng lên nhàn nhạt nói, Mẹ, con ăn xong rồi, thừa dịp tiểu Quỳ còn chưa tỉnh, con đi xử lý công việc một chút.
Nói xong, Thờì Tiểu Niệm xoay người rời đi.
Ở Ý ba tháng, mỗi lần vừa nhắc tới chuyện của cô và Mộ Thiên Sơ, cô liền kiếm cớ rời đi.
Mỗi lần nói Mộ Thiên Sơ có tình cảm với cô, cô lại càng cảm thấy áy náy.
Thờì Tiểu Niệm trở lại thư phòng làm việc.
Cô còn phải dành thời gian chăm sóc con gái.
Cô đã đồng ý thời hạn nộp bản thảo, cô không thể nói không giữ lời, coi công việc của mình là trò đùa.