Thời tiểu thư, cô cố gắng lên a, lúc này không cố gắng, bảo bảo rất dễ xảy ra chuyện. Thấy cô không làm được gì, các bác sĩ dứt khoát uy hiếp cô.
Nghe nói như vậy, Thờì Tiểu Niệm nằm ở nơi đó ngây người mấy giây, sau đó cắn răng dùng sức đứng lên, ngón tay trắng nõn dùng hết sức cầm tay người bên cạnh, móng tay hung hãn cắm vào.
Cô có thể, cô nhất định có thể.
Cái thanh âm ôn nhu kia vang lên ở bên tai cô, lần lượt khích lệ cô, muốn cô cố gắng, muốn cô cố gắng lên.
...
Thờì Tiểu Niệm liều mạng cố gắng, khi bảo bảo thứ hai ra đời, cô nghe được một tiếng khóc.
Hai đứa bé đã ra đời.
Thật tốt.
9 giờ 33 phút tối theo giờ Anh quốc...
Không đợi nghe xong lời bác sĩ nói, trước mắt Thờì Tiểu Niệm tối sầm, té xỉu ở trên bàn mổ, cô đã chi nhiều hơn thu tất cả thể lực của mình, không có một chút thể lực duy trì trạng thái.
Cô hôn mê ở nơi đó.
Người đàn ông bên cạnh mặc quần áo vô trùng, một tay bị cô cầm không buông ra, một tay tiếp tục lau mồ hôi cho Thờì Tiểu Niệm, cũng không đi quản hai bảo bảo kia như thế nào.
Sinh đôi trai gái, một nam một nữ, phu nhân nhất định sẽ ban thưởng rất nhiều cho chúng ta.
Đó là đương nhiên, tôn tử tôn nữ đều có, chúng ta sẽ là đại công thần của Cung gia.
Nhưng đáng tiếc, hai đứa bé này không phải là con hợp pháp, tương lai thừa kế Cung gia không thuộc về bọn chúng
Có cái gì mà phải than thở, con riêng cũng sống sướng hơn chúng ta nhiều.
Nói cũng phải.
...
Giải phẫu kết thúc, y tá bên cạnh thu dọn đống vải thấm máu, nhìn mà giật mình.
Các bác sĩ đẩy Thờì Tiểu Niệm về phòng bệnh, kiểm tra thân thể cô, truyền nước, bổ sung thể lực và dinh dưỡng cho cô, quá trình sinh cặp sinh đôi quả thực rất khổ.
Mà cô còn chịu đau rất lâu mới sinh được, thể lực đã sớm chi nhiều hơn thu, có thể chống đỡ đến bây giờ mới hôn mê đã là rất giỏi.
Các bác sĩ sắp xếp thoả đáng cho Thờì Tiểu Niệm, liền chạy tới chăm sóc cặp sinh đôi một trai một gái.
Dẫu sao cặp sinh đôi mới mang lại tiền cho bọn họ.
Nam nhân trẻ tuổi đứng trước giường Thờì Tiểu Niệm, tháo vết sẹo giả xuống, đôi mắt hẹp dài, khóe mắt lộ ra một tia âm nhu, hắn nhìn cô, ánh mắt vô cùng ôn nhu.
Hắn ngồi xuống giường, đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt nhợt nhạt của cô, Sớm đã nói với em không thích hợp, không nên đụng tường mới quay đầu, không nên phải chịu nhiều đau khổ như vậy mới ghi hận.
Vì Cung Âu, tự hành hạ mình thành bộ dạng này.
Kết quả không phải người đó ném cô ở sau ót sao? cô quá ngu si.
Trên mu bàn tay hắn dính một mảnh máu, chi chít vết thương nhỏ, là do Thờì Tiểu Niệm lúc sinh liều mạng nắm tay hắn để lại, móng tay giống như dao cứa vào tay hắn.
Hắn đau cũng không nhẹ hơn cô là bao nhiêu.
Ngồi ở mép giường cô một lúc, đoán chừng thời gian không sai biệt lắm, hắn lo lắng đêm dài lắm mộng.
Suy nghĩ một chút, nam nhân trẻ tuổi từ trước giường đứng lên, chậm rãi đi đến trước cửa sổ, lấy ra từ trong người một chiếc đèn nhỏ nhắm ra sương mù ngoài cửa sổ, ấn công tắc.
Hắn nhìn ánh đèn chợt loé lên trong làn sương mù, khống chế tiết tấu.
Hắn phát tín hiệu Hành động .
Người Đàn ông thấp mắt nhìn Thờì Tiểu Niệm đang ngủ mê man trên giường, từ từ tháo khẩu trang trên mặt xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn, Đừng lo, bay giờ anh sẽ mang em ra ngoài, an tâm ngủ đi. Tỉnh dậy, em sẽ không còn ở nhà tù này nữa.
Hắn mang cô rời khỏi nhà tù này.
...
Đêm đen rất yên tĩnh, nhưng bên trong sự yên tĩnh đó đang cất giấu một cơn sóng ngầm mãnh liệt.
Trên bầu trời lâu đài, Cung gia không ngừng bắn pháo hoa, truyền thông cả đêm đua nhau phát tin tức, sương mù dày đặc bên bờ biển mãi không tan.
Trong làn Sương mù, có ánh đèn xẹt qua.
Một hàng xe nhỏ màu đen dừng trên đường dẫn đến ngọn tháp cao, Cung Âu đẩy cửa xe ra, hai chân thon dài bước xuống xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn trước mắt.
Ngọn Tháp bị sương mù lượn lờ bao quanh, như tiên cảnh.
Đây là hải đăng sao? Phong Đức nghi ngờ hỏi, Thiếu gia, xung quanh đây chỉ có ngọn tháp này, nhưng nơi này cũng không giống có người ở.
Đúng là không giống có người ở.
Cung Âu đứng ở nơi đó, ánh mắt u ám, trong tháp cao không có một chút ánh sáng lộ ra, yên lặng như một ngọn tháp cô đơn.
Thiếu gia, xem ra chỗ này không có.
Phong Đức nói, Chúng ta tới ba nơi còn lại đi, mặc dù đã phái người đi, nhưng nếu bị lão gia, phu nhân phát hiện, phái người tới đánh, chúng ta cũng có thể tới tiếp viện.
Thật ra thì chỗ này Phong Đức cũng không xa lạ gì, hắn nhớ trước thiếu gia cho người tìm kiếm nơi không có tín hiệu m có qua nơi này, hẳn không phải là chỗ này.
Phải vội vàng tìm Thời tiểu thư, mặc dù thiếu gia đã tuyên thệ, nhưng lấy sự cẩn thận của lão gia, phu nhân, nhất định phải đến khi bọn họ thực sự đính hôn mới nói tung tích của Thời tiểu thư cho thiếu gia.
Thiếu gia hiển nhiên đã không đợi được.
Nửa năm, thiếu gia cả người đều đã gầy đi hai vòng, chờ đợi thêm nữa, thiếu gia điên mất.
Ừ.
Cung Âu đồng ý với ông, trầm giọng nói, xoay người mở cửa ra muốn ngồi lên, bỗng nhiên thân hình cứng đờ.
Một mùi vị nhàn nhạt theo sương mù thổi tới.
Là mùi máu tanh.
Ánh mắt Cung Âu lẫm liệt, xoay người liền hướng tháp cao chạy đi, từ bên hông rút ra súng, thanh âm bén nhọn gầm nhẹ nói, Lấy súng ra!
Vâng!
Phong Đức cùng bọn cận vệ đều rối rít lấy súng ra, lên nòng, đến lúc này, bọn họ cũng ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt.
Có chuyện.
Cung Âu vọt tới phía trước, mở đèn pin trên đồng hồ đeo tay ra, chỉ thấy cửa tháp cao đóng chặt, bên ngoài đặt hai chiếc ghế dài màu trắng.
Hắn trúc đèn xuống, thấy máu tươi chảy ra, chảy trên tảng đá, giống như một dòng suối nho nhỏ.
sắc mặt Cung Âu nhất thời tái nhợt, giơ chân lên đạp cửa, cuồng loạn hô lên, Thờì Tiểu Niệm!
Cửa bị đạp một cái không có mở.
Cung Âu liều mạng đạp, mấy người hộ vệ tiến lên cùng nhau đạp cửa, cửa rốt cuộc bị đá văng, một thi thể nằm ở sau cửa, cho nên mới không dễ đá văng cửa.
Cung Âu vọt vào, Phong Đức vội vàng ngăn hắn lại, nháy mắt với bọn cận vệ.
Bọn cận vệ lập tức một tay cầm súng, một tay cầm đèn pin đi vào trong, thận trọng, tình trạng bên trong rất bi thảm, từ cửa vào trong đều là thi thể.
Tất cả đều bị bắn chết.
Máu chảy đầy đất.
Có một vài thi thể rất kinh khủng, mắt mở to, chết không nhắm mắt.
Phong Đức nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi hít một hơi lạnh, thấp người kiểm tra nhiệt độ cơ thể bọn họ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Cung Âu, Thiếu gia, đã chết hết, nhiệt độ cơ thể đang lạnh đi, ít nhất đã chết hai ba giờ.
...
Cung Âu đứng ở nơi đó, sắc mặt tái xanh.
Trên căn bản đều là người của Cung gia. Phong Đức đứng lên nói, những người này phần lớn hắn đều biết, còn lại mấy người bác sĩ hắn không biết.
Hẳn là phu nhân bởi vì chăm sóc Thờì Tiểu Niệm mà cố ý mời đội ngũ bác sĩ sản khoa tinh anh.
Dẫu sao bình thời Cung gia cũng không có bác sĩ sản khoa.
...
Đều là người Cung gia
Người Cung gia đều đã chết hết.
Cung Âu trợn mắt nhìn những thi thể này, sắc mặt càng ngày càng khó coi, bỗng dưng hắn đi vào trong phóng, dùng sức đẩy cửa ra, hướng trong kiểm tra.
Thờì Tiểu Niệm! Thờì Tiểu Niệm!
Cung Âu rống to, trong thanh âm lộ ra khẩn trương và vội vã chưa bao giờ có.
Cô không thể có chuyện.
Cô tuyệt đối không thể có chuyện!
Cung Âu liều mạng đá văng một cánh cửa, đi vào trong kiểm tra, Phong Đức có chút khẩn trương đi theo sau lưng hắn, Thiếu gia, để cho bọn họ lục soát đi, có thể hung thủ còn chưa rời khỏi đây.
Nếu như thiếu gia bị thương thì phải làm thế nào?
...
Hắn không chờ được!
Cung Âu không nghe lời Phong Đức, dùng sức đạp một cánh cửa, đèn pin trên đồng hồ đeo tay chiếu vào một phòng giải phẫu.
Hắn theo ánh đèn đến bên tường, bật đèn điện len.
Bên trong lập tức sáng rực.
Cung Âu quay đầu nhìn, chỉ thấy trong phòng giải phẫu cũng tràn đầy mùi máu tanh, một bên rác rưới đều nhiễm máu, còn có dụng cụ chưa thu dọn.
Giống như vừa mới tiến hành xong một cuộc giải phẫu không bao lâu.
Ở chỗ này tiến hành giải phẫu không có khác, chỉ có thể là giải phẫu sinh đẻ.
...
Cô sinh bảo bảo?
Nhìn đống vải máu kia, thân hình cao lớn của Cung Âu quơ quơ, sắc mặt tái nhợt, tay kịp thời chống lên bàn mổ mới không ngã xuống.
Sinh.
Tại sao phải sinh vào ngày Cung gia chết nhiều người như vậy, cô sao rồi? Thờì Tiểu Niệm đang ở đâu.
Phong Đức đuổi vào, Thiếu gia.
Ngay sau đó, hắn cũng nhìn thấy đống vải máu kia.
Cái này, đây là... Phong Đức kinh ngạc đến ngây người,.
Thời tiểu thư đã sinh bảo bảo sao?
Tìm Thờì Tiểu Niệm! Tìm cho tôi! Lật tung toà tháp này lên cũng phải tìm!
Cung Âu cuồng loạn hét với hắn, chạy ra ngoài, chân thon dài bước đi lảo đảo, lộ ra hoảng hốt.
Giống như một đứa trẻ rơi vào sợ hãi.
Hắn phải đi tìm cô, hắn phải đi tìm Thờì Tiểu Niệm.
Hắn phải đi tìm.
Cung Âu lao ra khỏi phòng giải phẫu, vượt qua thi thể dùng sức đá văng cửa, nơi này là một căn phòng, nhìn xung quanh hẳn là phòng bảo tiêu hoặc phòng bác sĩ.
Nhưng hắn không dám khinh thường, Cung Âu kéo cửa tủ quần áo, lôi hết quần áo ra tìm.
Không có người.
Là ai giết hết bảo tiêu và bác sĩ?
Thờì Tiểu Niệm ở nơi nào, ở nơi này còn bị mang đi. sao?
Cung Âu đi ra khỏi phòng, chỉ thấy mấy người bảo tiêu ngồi chồm hổm dưới đất kiểm tra thi thể, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, Các ngươi đang làm gì?
Phong quản gia bảo chúng tôi nhất định phải tìm được Thời tiểu thư.
Cho nên bọn họ lật thi thể.?
Khốn kiếp! Cung Âu tiến lên liền đạp hắn một cước, trợn mắt nhìn hắn, lệ khí biểu lộ trong mắt không thể nghi ngờ, Cô ấy không thể nào ở trong đống này, cô ấy vẫn sống! Tìm cho tôi!
Vâng.
Bảo tiêu té xuống đất cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Cung Âu tiếp tục đi tới phòng khác, đưa tay đẩy cửa ra, bật đèn trên tường, phòng sáng lên.
Đây là phòng ngủ được thiết kế khác với những phòng khác, thanh nhã, rộng rãi, trang trí thiên nhu, nhìn qua là biết nơi này dành cho nữ ở.
Trên bàn có cả giấy vẽ và bút.
Ngực Cung Âu hung hãn chấn động, Thờì Tiểu Niệm là ở đây. Hắn đứng ở nơi đó, đưa tay ra từ từ sờ những chiếc bút kia, sờ một cái, ngón tay hung hăng run lên, nửa năm qua, cô sống ở đây sao?