Phong Đức đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy hắn lập tức cúi thấp đầu, Thiếu gia, ngài nên ăn chút đi
Biết sẽ bị mắng, nhưng Phong Đức vẫn lên tiếng nói.
Cung Âu đứng ở nơi đó, một đôi mắt đầy tơ máu, con mắt cũng đã không còn hoảng loạn như trước nữa, tiếng nói khàn khàn mà trầm ổn, Mang vào thư phòng cho tôi ăn.
Thiếu gia, ngài như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ, nếu như bị
Phong Đức chuẩn bị khuyên bảo tiếp, bỗng nhiên liền ngây người, kinh ngạc mà nhìn Cung Âu, cũng không phản ứng lại.
Đồng ý ăn cơm?
Cung Âu không để ý tới hắn, đi thẳng về thư phòng.
Phong Đức ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, bỗng nhiên liền nghe thanh âm của Cung Âu truyền đến, Cho Mona trở lại ngủ, không cần thẩm vấn nữa, nhưng để mắt đến cô ta, đừng để cho cô ta có bất kì hành động xằng bậy nào.
Thiếu gia rốt cục cũng hiểu.
Được, thiếu gia.
Phong Đức mừng rỡ nói, sau đó thở phào nhẹ nhõm, thiếu gia thật giống trong chớp mắt đã trở lại bình thường.
Mới ở trong phòng sững sờ một lúc lâu, làm sao đột nhiên lại trở lại bình thường?
Cung Âu đi vào thư phòng, nở máy tính lên, ngón tay thon dài chuyển động nhanh trên bàn phím, xuất hiện từng nhóm video giám sát.
Bao gồm cả video giám sát ở trong tiểu khu.
Ánh mắt Cung Âu sắc bén nhìn chằm chằm màn hình, phát hiện ngay sau khi hắn ôm Thời Tiểu Niệm đi ra, một nhóm người cũng đi ra theo, con mắt liên tục nhìn chằm chằm vào hướng bọn họ rời đi.
Thì ra từ đêm đó, Thời Tiểu Niệm đã bị theo dõi.
Cung Âu dùng phần mềm quét một hồi.
Cùng bọn cướp trong bệnh viện là một nhóm người, trong đó có mấy tên là người nước ngoài, từ bước đi đến hình thái khắp mọi mặt tuyệt đối là cao thủ, xác thực không thua kém những bảo tiêu của hắn.
Những người kia không phải bọn cướp phổ thông.
Bọn cướp phổ thông muốn gạt tiền Cung Âu hắn, sẽ không làm cẩn thận như thế, càng sẽ không ba ngày vẫn không gọi điện tống tiền.
Những người này là được thuê tới, người bình thường mời không nổi những người có thân thủ như thế.
Bối cảnh của đối phương tuyệt không thể khinh thường.
Không phải Mona.
Có quan hệ dính líu đến Thời Tiểu Niệm cũng chỉ có hai nhà, một là nhà cha mẹ nuôi của cô, một là Cung gia, ngoài ra, không còn ai có khả năng động đến cô.
Cốc cốc.
Cửa bị lễ phép gõ hai lần.
Phong Đức bưng thức ăn từ bên ngoài đi tới, đặt đồ ăn nóng hổi lên bàn sách.
Cung Âu không hề liếc mắt nhìn, lấy đại một chiếc bát, cầm đũa bắt đầu và cơm vào miệng, tiếp tục thâm trầm nhìn chằm chằm màn hình.
Phong Đức thấy Cung Âu liên tiếp ăn hết một nửa cơ, tảng đá lớn trong lòng rốt cục cũng hạ xuống, chịu ăn cơm là tốt rồi.
Thiếu gia, chúng tôi cùng lực lượng cảnh sát bên kia đang kiểm tra nghiêm ngặt tất cả sân bay, trạm xe lửa, bến xe, bến tàu, về thời gian kiểm tra khả năng còn phải cần thêm một chút nữa. Phong Đức báo cáo với Cung Âu.
Chờ bọn họ tra xong, Thời Tiểu Niệm đã chết mấy lần rồi. Cung Âu nói một cách lạnh lùng, tiếp tục và cơm vào miệng, lấp đầy dạ dày.
Hắn chưa bao giờ tin vào hiệu suất làm việc của người khác, chỉ tin chính mình.
Thiếu gia, ngài ăn chút thức ăn đi.
Hắn chỉ ăn cơm.
Cung Âu không nghe, tiếp tục ăn cơm, càn quét sạch sẽ cơm trong bát, sau đó trả về, trực tiếp gắp thức ăn bỏ vào miệng.
Món ăn đều được làm để ăn cùng cơm, thiếu gia đây là cơm ra cơm, thức ăn ra thức ăn sao? Không chê mặn à?
Phong Đức yên lặng mà nhìn.
Cung Âu như là một điểm vị giác cũng không có, giải quyết tất cả các món, sau đó hạ đũa, cầm giấy ăn lau sạch môi mỏng, con ngươi đen nhìn chằm chằm màn hình.
Nên bắt đầu điều tra từ đâu?
Điện thoại di động của Phong Đức bỗng nhiên vang lên, hắn lấy điện thoại ra, mừng rỡ nói, Thiếu gia, tra được một thông tin, ngày đó ở Phong Giang Khẩu có một điều thuyền từng ra biển, lúc bị kiểm tra mấy người chèo thuyền đều lộ vẻ sốt sắng, có thể bọn cướp mang theo Thời tiểu thư ở ngay trên thuyền.
Thuyền?
Ngồi thuyền đi?
Ánh mắt Cung Âu sâu thêm, lập tức đứng lên từ trước bàn đọc sách, tiện tay cầm Âu phục đi ra ngoài, Tra, nghiêm hỏi người chèo thuyền, kiểm tra những chiếc xe xung quanh đó, bọn họ khẳng định bỏ lại xe.
Có thể trên xe còn có manh mối.
Vâng, thiếu gia.
Phong Đức gật đầu, đi theo phía sau hắn.
Nhìn bóng lưng Cung Âu, Phong Đức không nhịn được lộ ra nụ cười vui mừng, sa sút ba ngày, thiếu gia rốt cục cũng sống lại, hắn nghĩ, chỉ cần thiếu gia chịu suy nghĩ, Thời tiểu thư tự nhiên sẽ không có chuyện gì.
Trên mặt Cung Âu không lộ vẻ gì, lạnh như băng, đi về phía trước, ngoài miệng nói, Ông phái người đi theo dõi mọi người trong hai nhà này cho tôi.
Thiếu gia ngài cứ dặn dò.
Phong Đức cúi đầu, mọi người? cái gì mọi người?
Một là Cung gia. Cung Âu lạnh lùng mở miệng.
Cung gia Anh quốc? Phong Đức nhất thời sững sờ, muốn xác định thiếu gia đang muốn nói tới Cung gia nào, Phong Đức ngớ ngẩn, chợt nhớ tới một chuyện thuận miệng nói, Nói tới Cung gia, hai ngày nay tôi nghe được chút chuyện. Chuyện gì?
Cung Âu trầm giọng hỏi, tiếp tục đi về phía trước, hắn muốn đích thân chạy đi hỏi người chèo thuyền.
Cũng không có việc gì lớn, chính là lão gia, phu nhân chuẩn bị đi du lịch, nhưng đến phút chót, nghe nói phu nhân đợt nhiên không muốn đi. Phong Đức nói.
Bởi vì khó có thể bỏ ra thời gian đi du lịch, phu nhân bình thường ghét lão gia bận bịu, bây giờ có thời gian lại không đi, có chút không hợp với lẽ thường.
Phong Đức biết, Cung Âu tự nhiên cũng biết.
Hắn đột nhiên dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo, có chút giận dỗi, Việc này sao không nói sớm?
Bây giờ mới nói.
Phong Đức dừng chân lại, ngơ ngác nhìn về phía Cung Âu, Thiếu gia, việc này có liên quan đến chuyện Thời tiểu thư bị bắt à?
Hắn cũng nói đến Cung gia nên ông thuận miệng nói theo thôi.
Phu nhân chỉnh Thời tiểu thư, nhưng đó là muốn Thời tiểu thư rời khỏi thiếu gia, đây không phải đều là rời khỏi sao?
Đương nhiên là có liên quan.
Cung Âu đứng ở nơi đó, ánh mắt suy tư, ngón tay xẹt qua môi mỏng, tự hỏi sự tình, sắc mặt nặng nề.
Phong Đức đứng ở một bên không dám quấy nhiễu hắn.
La Kỳ đột nhiên thay đổi kế hoạch không đi du lịch.
Những bọn cướp kia mang Thời Tiểu Niệm lên thuyền, mà không phải máy bay tốc độ càng nhanh hơn, là ngồi thuyền.
Thời tiểu thư chỉ là một nữ nhân mà thôi, nếu ô uế, con liền đổi người khác. Con hà tất phải phát hoả với một cô gái, Cung Âu, con đừng quên, ta là mẹ con.
Đứa nhỏ này là của con, vậy tại sao con phải bỏ nó?
Hồi ức quay về.
Cung Âu trong mắt loé lên nhuệ quang, Phong Đức, tôi nhớ từng nghe một người nói trong bệnh viện, phụ nữ có thai không thích hợp đi máy bay, có phải ý này?
Một câu trả lời hợp lý. Phong Đức gật đầu, Nếu đứa bé trong bụng đã được nhiều tháng, đi máy bay có thể sẽ bị dị dạng.
Bị dị dạng?
Là ai làm, hắn biết rồi.
Đã có lời giải cho mọi vấm đề.
La Kỳ, bà cũng thật là chơi một nước cờ lợi hại.
Mặt Cung Âu nhất thời chìm đến đặc biệt khó coi.
Chuẩn bị máy bay, tôi lập tức đi Anh quốc. Cung Âu lạnh lùng thốt, quyết định quyết đoán.
Đi Anh quốc không phải muốn đi Phong Giang Khẩu à?
Phong Đức kinh ngạc mà nhìn hắn.
Manh mối Bên kia ông tiếp tục tra cho tôi, tôi đi Anh quốc Cung Âu nói một cách lạnh lùng, không tiếp tục đi ra ngoài, mà là đi tới phòng thay quần áo.
Này
Phong Đức còn muốn hỏi, Cung Âu đã nhanh chân rời đi, một nhà khác trong miệng thiếu gia vừa nói là nhà nào?
Nữ hầu kéo hai rương hành lý tới, Cung Âu trực tiếp mở ra, ném một ít quần áo nữ vào trong.
Khí hậu Anh quốc không thể sánh với Trung Quốc, phải mang nhiều quần áo.
Người phụ nữ kia lại chưa đến Anh quốc, không biết có thể thích ứng hay không.
Lấy hết mỹ phẩm dưỡng da bình thường của Thời Tiểu Niệm tới đây cho tôi Cung Âu dặn dò nữ hầu.
Vâng, thiếu gia.
Nữ hầu gật đầu, xoay người rời đi lấy đồ.
Cung Âu thu thập hành lý không mất quá nhiều thời gian, mang theo toàn bộ quần áo của Thời Tiểu Niệm ở đế quốc pháo đài, sau đó kéo hai rương hành lý đi ra ngoài.
Mây trắng nhẹ trôi, bầu trời sáng trong như vừa được giội rửa.
Mona rốt cục được thảvra, cô suy yếu vô lực từng bước từng bước đi tới ban công, gương mặt trắng xám gầy gò, đôi mắt màu nước biển lam mở đặc biệt lớn.
Cô tựa trên lan can ban công, thống khổ thở hổn hển.
Vì Cung Âu, cô còn phải trả giá bao nhiêu mới được báo lại.
Tiếng máy bay rít lên giữa không trung.
Mona ngẩng đầu lên, chỉ thấy một chiếc máy bay bay qua bầu trời phía trên đế quốc pháo đài, kéo ra một đám mây dài trên bầu trời màu lam.