“Em yêu anh 1,000 lần?” Thời Tiểu Niệm hoàn toàn bối rối.
Cung Âu nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của cô, buông cô ra, hai chân Thời Tiểu Niệm vừa chạm đất, có một cảm giác không nói được, trong nháy mắt yên ổn lại, đưa tay đặt tại trái tim.
Tim cô bây giờ đập nhanh hơn người bình thường vài lần.
Thấy cô như vậy, Cung Âu nhìn thật kĩ vị trí trái tim cô, tự cho mình siêu phàm nói: “Sao thế? Tim đập nhanh hơn vì anh sao?”
“Ha ha!”
Thời Tiểu Niệm kéo kéo khóe miệng, cứng ngắc cười.
Tim đập nhanh hơn, anh tùy tiện leo lên ban công lầu 5, tim ai cũng sẽ đập nhanh hơn vì anh.
Một giây sau, cô được Cung Âu ôm vào lòng, Cung Âu ôm cô rất chặt, tay thon dài đặt sau gáy cô, gương mặt dính vào cô, tiếng nói bỗng nhiên trầm thấp: “Thời Tiểu Niệm, nói cho anh biết, lần này anh không nhìn lầm đi.”
Anh không muốn lại tính sai lần nữa.
Nếu lại tính sai nữa anh sẽ phát điên mất.
Tiếng nói anh bỗng nhiên trở nên thế, còn có chút tự ti, Thời Tiểu Niệm dựa vào lồng ngực anh, nghe vậy, cảm giác khó chịu: “Không phải anh ngồi trên ban công đã hiểu rồi sao?”
Thời Tiểu Niệm dựa vào ngực anh, nghe tiếng mưa bên ngoài, từ từ đặt tay lên lưng anh, sau đó ôm lấy anh, thấp giọng nói: “Câu trả lời này, đủ chưa?”
Cung Âu không hỏi nữa, càng ôm chặt cô hơn.
Hai người ôm nhau trong ban công, mặc cho bên ngoài mưa ngày càng lớn.
Dằn vặt cả ngày, hai người đều chưa ăn gì.
Trong phòng ăn, Cung Âu ngồi trước bàn ăn thật dài, hai tay chống cằm, đôi mắt đen nhìn người phụ nữ đang bận rộn trong bếp, khóe môi lộ ra độ cong nhợt nhạt, nụ cười khiến gương mặt anh càng thêm mê hoặc.
Thời Tiểu Niệm bận rộn trong bếp, rửa sạch cái đĩa, cái mâm, để đồ ăn ra đĩa.
Vừa quay đầu lại, cô thấy Cung Âu ngồi đó nhìn mình, ánh mắt kia muốn có bao nhiêu si mê có bấy nhiêu si mê.
Thời Tiểu Niệm bị ánh mắt kia làm cho cả người tê tê, cô lập tức xoay đầu, không nhìn tới anh, bưng món ăn ra bàn, nói: “Nấu xong hết rồi, ăn thôi.”
“Yêu anh khi nào?”
Cung Âu không nhìn những món ăn đó, cứ nhìn chằm chằm cô như thế, môi mỏng hơi nhếch, tiếng nói trầm thấp từ tính.
“Ăn cơm.”
“Phong Đức nói hôm nay em ra ngoài là để chuẩn bị niềm vui cho anh, chuẩn bị gì vậy?” Cung Âu có rất nhiều vấn đề.
“Ăn cơm.”
“Em yêu anh bao nhiêu? Yêu tướng mạo anh, hay tiền, hay tính cách?” Cung Âu nhìn cô chằm chằm tiếp tục hỏi.
“Anh không thể ở yên được à?” Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn anh: “Ăn cơm trước được không?”
“Không được, bây giờ anh muốn biết em yêu cái gì của anh, yêu khi nào, yêu bao nhiêu, có thể yêu anh tới mức nào.” Cung Âu chăm chú nhìn cô, mặt cô trong mắt anh nhìn càng hợp mắt, muốn nhìn mãi.
Thời Tiểu Niệm thua anh, không thèm để ý anh nữa, cầm lấy đũa ăn một mình.
Cô đói bụng cả ngày, dạ dày đã sớm đánh trống rồi.
Cung Âu không có ý bỏ qua cho cô: “Mức độ nào? Mức độ nào? Mức độ nào?”
Người đàn ông này thật nhàm chán.
Đến giờ phút này, Thời Tiểu Niệm bắt đầu hoài nghi có phải mình đã uống lộn thuốc gì rồi hay không, mới có thể động tình với Cung Âu, cô nhất định đã uống lộn thuốc.
Thời Tiểu Niệm ăn cơm, sau khi cái bụng đã no mấy phần, đặt đũa xuống, một mặt nghiêm túc nhìn Cung Âu: “Anh muốn biết đến mức độ nào phải không? Chính là yêu anh chưa tới mức độ anh yêu em.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Cung Âu nhất thời biến mất.
“Tại sao?”
Sắc mặt Cung Âu trong nháy mắt âm trầm, chuyển biến còn nhanh hơn khí trời hôm nay.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, nghiêm túc nói: “Cung Âu, em bây giờ yêu anh, nhưng chỉ vừa bắt đầu, bất cứ lúc nào em cũng có thể ngừng lại.”
“Em dám, bởi vì tim trong thân thể của em.” Thời Tiểu Niệm không chút chịu thua nói: “Cung Âu, anh nghĩ em với anh đã chính thức yêu đương sao?”
“Phí lời, em cho rằng lâu như thế anh đang làm gì, chơi với em à?”
Cung Âu lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Anh không phải không có chuyện gì làm, anh có toàn bộ Tập đoàn N.E, vì cô mà anh sắp biến thành một người đàn ông không làm việc đàng hoàng rồi.
Anh cũng chưa từng bị một cô gái nào làm đến vết thương đầy mình, trở thành một người ngay cả mình cũng không tin.
“Tốt lắm, nếu anh muốn yêu đương với em, có ba điều kiện.”
Thời Tiểu Niệm nói.
Nghe vậy, con mắt Cung Âu nheo lại: “Em còn dám đưa ra điều kiện? Em có biết người đàn ông trước mặt em là ai không?”
Có biết bao người khi có quan hệ với anh đều mừng như điên đó.
“Đó là chuyện của em, anh có thể từ chối.”
Thời Tiểu Niệm khẽ nói, thanh âm dịu dàng khiến người ta thoải mái.
Cơ thể Cung Âu lùi ra sau, khoanh tay, mắt đen nhìn cô, một lát sau, anh trầm thấp nói: “Em nói trước đi.”
“Thứ nhất, em không cho phép mình làm người tình, tiểu tam, nếu anh kiên trì muốn thực hiện trách nhiệm gia tộc, cho dù thụ thai nhân tạo, em cũng không đồng ý.” Thời Tiểu Niệm giơ thẳng một ngón tay, nhìn anh ở phía đối diện nói.
Sắc mặt Cung Âu khó coi thêm một phần.
“Thứ hai, tính tình của anh phải đổi, anh không thể dễ tức giận cáu kỉnh như thế, động một chút là nổi nóng đập đồ, điều này đã trở thành bóng ma tâm lý của em.” Thời Tiểu Niệm giơ thẳng hai ngón tay.
Sắc mặt Cung Âu khó coi thêm hai phần.
“Thứ ba, không thể hại người vô tội nữa, như Mộ Thiên Sơ, Phong quản gia, bọn họ không phải con rối để anh điều khiển, đặc biệt là Phong quản gia, ông ấy rất tốt với anh. Nếu anh không biết định nghĩa vô tội, em có thể nói cho anh biết.” Thời Tiểu Niệm giơ thẳng ngón tay thứ ba, chăm chú nghiêm túc nói.
Lại có thể đưa anh ba điều kiện, cô thật sự rất có bản lĩnh, chắc đã ấp ủ rất lâu rồi.
“Chưa, đặc biệt là hai điều kiện trước, em cho anh một tháng, trong thời gian đó chúng ta chia phòng ngủ, bởi vì em biết anh sẽ không có lòng từ bi mà cho em chạy.”
Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói: “Trong vòng một tháng này, nếu anh có thể làm được hai điều kiện này, chúng ta sẽ ở bên nhau, nếu không làm nổi, thì chúng ta chia tay.”
Nếu không làm nổi, thì chúng ta chia tay.
Cung Âu nhìn cô, vui sướng trong nháy mắt không còn sót lại, khóe môi nổi lên nụ cười trào phúng: “Thời Tiểu Niệm, xem ra em đã nghĩ rất chu toàn.”
“Tất nhiên.”
Những điều kiện này cô vừa nghĩ tới trong phòng tắm, cô không thể để mặc cho quan hệ của mình và Cung Âu không rõ ràng như vậy.
Hoặc là danh chính ngôn thuận bên nhau.
Hoặc là một đao cắt đứt.
“Ha!” Cung Âu cười lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm: “Vậy em có nghĩ tới nếu anh không đáp ứng, em cũng không thể làm gì anh không?”
“Đó là đương nhiên, em còn có thể chạy thoát lòng bàn tay của anh được sao?” Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng.
“Em cũng tự biết sức mình đó.”
“Nhưng em có thể khống chế trái tim mình, em có thể hận anh.” Thời Tiểu Niệm nói: “Nếu anh không để ý đến trái tim em, anh đương nhiên có thể làm thế.”
Cô cúi đầu, ánh mắt ảm đạm.
Thật ra cô không có mấy phần tự tin Cung Âu sẽ đồng ý, dù sao cô cũng phải đánh cược một lần, chỉ là tình cảm của cô, đến thế mà thôi.
Cung Âu có thể khống chế cô, người này còn muốn giết chết trái tim cô sao?
Cung Âu trầm mặc, mắt nhìn cô chằm chằm.
Trên bàn ăn bỗng nhiên hoàn toàn yên tĩnh.
Đồ ăn từ từ lạnh đi.
Thời Tiểu Niệm cùng đợi, cứ trôi qua một giây, một giây, thời gian càng lâu, cô càng không thể chắc chắn, chắc là cô đã ra sai điều kiện mất rồi.
Anh không để ý.
“Thời Tiểu Niệm, em thắng, anh đồng ý.”
Một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên phía đối diện cô, giấu đi vẻ cắn răng nghiến lợi.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc ngước mặt nhìn Cung Âu, Cung Âu ngồi đó, hai mắt đen chặt chẽ trừng cô, môi mỏng hơi nhếch, trầm giọng nói: “Anh quan tâm, con mẹ nó đều chết hết rồi.”
Tình cảm của cô, anh đã làm thất lạc bao nhiêu lần.
Sao anh có thể không muốn.
Nghe vậy, trong lòng Thời Tiểu Niệm run rẩy, kinh ngạc nhìn mặt anh, bỗng dưng lộ ra nụ cười nhạt: “Cảm ơn anh, Cung Âu.”
Nụ cười của cô khiến lồng ngực anh dao động.
“Chỉ thế mà em đã vui vẻ.” Cung Âu nói: “Thật không biết em muốn được nhiều, hay là muốn đến thiếu.”