Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 167 - Chị Em Xung Đột

Trước Sau

break
Thời Tiểu Niệm càng nghĩ càng sợ, tiếp tục đi vào trong, đến bên ngoài một phòng bệnh.

Cách cửa sổ thủy tinh nhìn vào, Mộ Thiên Sơ nằm trên giường, trước mặt đeo ống thở, trên đầu còn băng bó vải trắng, đôi mắt mở ra, sắc mặt tái nhợt, một cái chân cũng bị treo cao.

Xem ra bị thương không nhẹ.

Bất quá thật tốt, anh đã tỉnh rồi.

Thời Tiểu Niệm không khỏi thở phào một cái, đang muốn đẩy cửa vào, một bàn tay sơn nước màu đỏ đẩy cô ra.

Thời Tiểu Niệm bị đẩy lui về sau liên tiếp vài bước, ngẩng đầu một cái, chỉ thấy Thời Địch trang điểm thật đậm, mặc quần áo dài đứng ở đó, hận thù nhìn cô lom lom.

“Cô còn tới đây làm gì, sợ mình hại Thiên Sơ chưa đủ nhiều sao?” Thời Địch oán hận nhìn cô.

Người quản lý của Thời Địch đứng bên cạnh cô ta.

“Sao cô lại ở đây?”

Thấy Thời Địch, sắc mặt Thời Tiểu Niệm lạnh lùng xuống.

“Thiên Sơ là chồng tôi, đương nhiên tôi phải ở đây với anh ấy.” Thời Địch vừa nói vừa cầm ly nước trên tay người quản lý muốn đi vào.

Ánh mắt Thời Tiểu Niệm lạnh lẽo, không để ý đau đớn trên người tiến lên nắm tay Thời Địch, lạnh lùng nói: “Cô muốn mang theo cả người nước hoa như vậy đi vào sao? Ở đây là phòng chăm sóc đặc biệt!”

Cô ta là heo sao?

“Ai cần cô quan tâm.”

Thời Địch lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, tiếp tục đẩy cô.

Thời Tiểu Niệm bị thương mới khỏi, lại bị đẩy một cái lên tường, cô nhịn đau lại nắm lấy cổ tay Thời Địch một lần nữa: “Ít nhất cô phải thay áo khác, trừ bỏ mùi nước hoa này mới được vào.”

“Cô....” Thời Địch nổi điên, chuyển mắt nhìn vào bên trong cửa kính thủy tinh, Mộ Thiên Sơ nằm trên giường bệnh nhìn thẳng hai người, môi khẽ nhúc nhích.

Thời Địch cười lên, giọng nói vui vẻ, mang theo một chút trẻ con: “Thiên Sơ đang gọi tôi.”

“...”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, quay đầu nhìn vào tấm kính thủy tinh.

Thời Địch hất tay cô ra bước vào, Thời Tiểu Niệm vội vàng vào theo.

Thời Địch nhào tới trước giường bệnh của Mộ Thiên Sơ, nóng lòng biểu hiện lấy ống thở trên mặt Mộ Thiên Sơ ra, lo lắng hỏi: “Anh muốn nói gì với em?”

“...”

Mộ Thiên Sơ vừa nghe được mùi nước hoa nồng nặc từ trên người cô truyền tới, không nhịn được quay đầu đi, ho kịch liệt: “Khụ... khụ... khụ...”

Bởi vì ho nên chạm vào vết thương trên người, đau đến mức anh nhíu mày.

Thời Tiểu Niệm vội vàng kéo tay Thời Địch ra, đeo ống thở lên lại cho Mộ Thiên Sơ, cho anh có thể thở được không khí sạch sẽ.

Thời Tiểu Niệm nhìn Thời Địch trách cứ.

Suýt chút nữa cô ta đã lấy mạng của Mộ Thiên Sơ.

“Sao tôi biết được chứ, đừng tưởng rằng cô học giỏi hơn tôi thì ngon lắm! Tôi vừa biểu diễn xong đã lập tức chạy đến bệnh viện, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay. Hai ngày nay cũng là do tôi chăm chóc Thiên Sơ, ngay cả người của Mộ gia cũng không có tới, chỉ có tôi ở.” Thời Địch vừa nói ánh mắt đã đỏ, bi thương nhìn Mộ Thiên Sơ: “Không phải em chỉ là quên thay quần áo sao? Anh nhìn người phụ nữ này cũng chỉ biết mắng em, vậy mà còn làm chị gì chứ.”

“...”

Không phải hai người đã không còn quan hệ sao?

Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn Thời Địch diễn kịch.

Trong mắt Mộ Thiên Sơ xẹt qua một tia chán ghét, dứt khoát nhắm mắt lại.

“Người của Mộ gia không ai tới?” Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.

“Bây giờ bọn họ chỉ để ý tập đoàn Mộ thị thành hay bại, đâu để ý đến sống chết của Thiên Sơ được nữa, cũng giống như lúc đầu vứt anh ấy ở nhà của chúng ta vậy, ngại anh ấy vô dụng liền vứt bỏ.” Thời Địch nói, cảm thấy bất bình thay cho Mộ Thiên Sơ.

Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn Mộ Thiên Sơ, chỉ thấy Mộ Thiên Sơ nghe lời nói của Thời Địch, trên mặt hơi khó chịu.

Mộ Thiên Sơ thật là đồng loại của cô.

Bọn họ đều bị người thân của mình vứt bỏ.

“Cho nên nói, Thiên Sơ, vẫn là em đối với anh tốt nhất, bây giờ anh đã biết là em thật lòng yêu anh chứ?” Thời Địch đứng bên cạnh nói, không ngừng lấy lòng Mộ Thiên Sơ.

Mộ Thiên Sơ vẫn luôn nhắm mắt lại.

“...”

Thời Tiểu Niệm nhìn Thời Địch, lãnh đạm nói: “Nếu cô thật lòng tốt với Thiên Sơ, cũng sẽ không bỏ thuốc anh ấy.”

“Đừng tỏ ra đại nghĩa với tôi.” Thời Địch châm chọc nhìn cô: “Cô lại tốt bao nhiêu? Nếu không phải cô, làm sao Thiên Sơ sẽ biến thành như vậy, cô cho là tôi không biết à, tất cả là do Cung Âu đã ra tay, nếu không phải tại cô, sao Cung Âu lại có thể làm những việc này với Thiên Sơ?”

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm không khỏi cười lạnh một tiếng: “Thời Địch, quả nhiên cô là đệ nhất về phần điên đảo trắng đen.”

“...”

Thời Địch đứng trước giường bệnh oán hận nhìn cô.



X

“Tại sao tôi phải trêu chọc Cung Âu, không phải vì kế hoạch của cô ba năm trước sao?” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói: “Tại sao Cung Âu lại hận Thiên Sơ, không phải là vì có người mang quyển nhật ký của tôi tới lâu đài châm thêm cây cũi vào lửa sao?”

Cô đã hỏi, là người quản lý của Thời Địch đưa quyển nhật ký của cô cho Cung Âu.

Rốt cuộc cô đã biết, vì sao quyển nhật ký kia, cùng với một ít vật phẩm kỷ niệm giữa cô và Mộ Thiên Sơ lại biến mất....

“Tôi....”

Thời Địch bị chặn không nói ra lời, chỉ có thể oán hận nhìn Thời Tiểu Niệm.

“Tôi không muốn lại tranh cãi mấy chuyện này với cô, đi thay quần áo, khử mùi nước hoa.” Thời Tiểu Niệm nhìn cô nói.

Thời Địch tự biết đuối lý, chỉ có thể không cam tâm xoay người rời đi.

Thời Tiểu Niệm cúi đầu, thấy Mộ Thiên Sơ nằm ở đó, hơi thở đều đều ngủ say.

Lại ngủ trong lúc hai người cãi vả, xem ra anh thật sự rất mệt mỏi.

Không muốn quấy rầy anh, Thời Tiểu Niệm xoay người muốn đi, chợt phát hiện tay mình bị nắm lại, cô cúi đầu xuống, bàn tay Mộ Thiên Sơ đang cầm ngón tay cô.

Cô nhìn Mộ Thiên Sơ.

Mộ Thiên Sơ mà cô cho rằng đang ngủ lại từ từ mở mắt ra, im lặng nói: “Ngồi đi.”

“Được.” Thời Tiểu Niệm ngồi xuống cái ghế bên cạnh: “Anh ngủ đi.”

“Ừ.”

Mộ Thiên Sơ đáp một tiếng, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Thời Tiểu Niệm lén lút buông tay anh ra, Mộ Thiên Sơ lại một lần nữa cố chấp nắm lấy cô.

Cô nhíu mày lại, kéo tay anh bỏ vào trong chăn, đắp lại.

“...”

Mộ Thiên Sơ không kiên trì nữa, ngủ đi.

Thời Tiểu Niệm nhìn gương mặt của anh, anh tiều tụy rất nhiều, cũng bởi vì cô, nhưng cô không thể đáp lại tình cảm của anh.

Một tuần tiếp theo, Thời Tiểu Niệm không để ý đến đau đớn phí sức cướp đoạt tư cách chăm sóc Mộ Thiên Sơ với Thời Địch.

Không phải cô muốn tranh đoạt người yêu, mà là cô thật sự không nhịn nỗi bản lãnh chăm sóc người khác của Thời Địch.

Từ nhỏ đều là người khác chăm sóc Thời Địch, trưởng thành lại là một đại minh tinh, tất cả mọi người đều chăm lo cho cô, quần sao vây quanh trăng, bảo cô ta đi chăm sóc một bệnh nhân quả thật là tai nạn.

Hơn nữa, Thời Địch đã từng bỏ thuốc Mộ Thiên Sơ, cho nên, thức ăn cô mang tới, Thời Tiểu Niệm đều phải kiểm tra một lượt.

Vì thế, Thời Địch cãi nhau với cô.

Thời Tiểu Niệm lười để ý, Thời Địch liền khóc kể với Mộ Thiên Sơ.

Thân thể Mộ Thiên Sơ không tốt, đa số thời gian đều đang nghỉ ngơi, cũng không để ý Thời Địch.

Thời Địch khổ sở vô cùng.

Nhưng sống chung mấy ngày, Thời Tiểu Niệm phát hiện mặc dù Thời Địch rất kiêu căng ngạo mạn, nhưng tình cảm đối với Mộ Thiên Sơ có lẽ là thật, nếu không, cũng sẽ không chạy tới chăm sóc lúc Mộ Thiên Sơ không còn gì cả.

Bệnh tình của Mộ Thiên Sơ chủ yếu là viêm phổi nghiêm trọng, hơn nữa vết thương bên ngoài rất nặng nên mới ở phòng chăm sóc đặc biệt.

Tích cực tiếp nhận chữa trị mấy ngày, Mộ Thiên Sơ chuyển về phòng hồi sức, tinh thần của anh tốt hơn một chút, cũng không còn ho liên tục như trước nữa.

“Thiên Sơ.”

Thời Tiểu Niệm từ bên ngoài đi vào phòng bệnh, cầm một hộp giữ ấm trên tay: “Em mượn phòng bếp nấu chút cháo cho anh, nhân lúc còn nóng ăn đi.”

Mộ Thiên Sơ đang ngồi trên giường đọc sách, một cái chân bị treo cao, khí chất nhã nhặn lịch sự đã biến mất gần hết.

Thấy cô nhìn chân mình chằm chằm, Mộ Thiên Sơ bất đắc dĩ cười khổ: “Có phải rất xấu không?”

“Không phải, đẹp lắm.”

Thời Tiểu Niệm ra sức khen anh.

“Thôi đi.”

Mộ Thiên Sơ bất đắc dĩ lắc đầu, cầm lấy hộp giữ ấm trong tay Thời Tiểu Niệm, tự ăn cháo.

Thời Tiểu Niệm ngồi bên cạnh, nhìn đồng hồ, nói: “Thời Địch sắp đến rồi, chờ cô ta tới, em ra ngoài một chút.”

Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ buông muỗng xuống, sau đó nhìn cô, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Tiểu Niệm, chỗ này không phải nhà riêng, anh không thể ngăn cản cô ta vào được.”

“Em biết, anh không cần nói cái này với em.”

Thời Tiểu Niệm nghe có vài phần lúng túng, anh giống như đang giải thích với cô vậy.

“Anh biết bây giờ trong lòng em còn có dấu vết của Cung Âu, nhưng hai người đã chia tay, anh cũng còn có cơ hội phải không?” Mộ Thiên Sơ giống như đang đùa vậy, nhưng giọng nói của anh lại mang theo nặng nề.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế, mím môi, ngước mặt nhìn Mộ Thiên Sơ: “Thật ra mấy ngày qua em đã xem kỹ, em cảm thấy Thời Địch ngược lại thật tâm thật ý với anh, mỗi ngày ngoại trừ đi biểu diễn lại đến bệnh viện chăm sóc anh.”

Cô không thích Thời Địch, nhưng không thể chối bỏ tấm lòng của Thời Địch đối với Mộ Thiên Sơ.

“Ngừng.” Mộ Thiên Sơ giơ tay lên: “Bây giờ em tạm thời không thể chấp nhận anh, nhưng cũng đừng bảo anh tiếp nhận Thời Địch.”

“...”

Thời Tiểu Niệm yên lặng.

“Không có em, anh cũng không thể tiếp nhận Thời Địch.” Mộ Thiên Sơ nói: “Trong sáu năm này, anh hoàn toàn bị hai cha con này điều khiển trong tay.”

“...”

“Đây không phải điểm anh hận nhất, em biết anh hận nhất là gì không?”

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngước mặt nhìn anh, không hiểu.

Đôi mắt Mộ Thiên Sơ đau lòng nhìn cô: “Anh hận nhất là, những gì mà cô ta đã làm với em, em bị rơi vào tình cảnh như hôm nay, đều là do một tay Thời Địch làm hại, là cô ta cùng Đường Nghệ kéo người đàn ông Cung Âu này vào, hại em.”

“Không biết tại sao, dường như em không còn hận như vậy.” Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng: “Có lẽ là chuyện buồn phiền của em đã quá nhiều, không còn chỗ đi hận hai người kia nữa.”

“Không phải em không còn chỗ…”

Mộ Thiên Sơ ngưng mắt nhìn cô.

Anh chỉ nói một nửa, còn một nửa chưa nói.

break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc