Cô ngồi ở đó, nhìn một lát, cơn buồn ngủ lại kéo đến.
Chạy xe liên tục lại lâu như vậy làm cho cô mệt mỏi .
Thời Tiểu Niệm nghiêng đầu dựa vào ghế sa lông ngủ thiếp đi, Mộ Thiên Sơ nghe điện thoại xong, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của cô. Cô ngồi đó, nghiêng đầu, gương mặt sạch sẽ, giữa lông mày không có chút đề phòng, cứ an tâm ngủ như vậy.
Mộ Thiên Sơ nghĩ đã bao lâu rồi anh chưa thấy cô ngủ như vậy.
Anh nghĩ một lát, lại phát hiện anh không nhớ được.
Bọn họ đã xa cách một thời gian, đã quá lâu rồi, lâu đến nỗi cô bắt đầu đối xử xa lạ với anh, lâu đến nỗi cô không chịu mặc quần áo của anh.
Mộ Thiên Sơ đứng lên, cởi Âu phục trên người, cẩn thận đến gần để đắp cho cô,ngón tay thon dài gạt đi tóc rối trên trán cô.
Cơn ho khan ập đến mãnh liệt, Mộ Thiên Sơ vội vã che miệng lại, lảo đảo rời đi, anh chỉ sợ sẽ làm phiền đến cô.
Thời Tiểu Niệm ngủ, không biết đã qua bao lâu, đột nhiên chân giẫm một cái, tỉnh lại, trong miệng hô lên: “Cung Âu, đừng mà. “
Cô kinh hoảng, mồ hôi lạnh chảy ướt người. Cả người cô từ sa lông bật dậy, chiếc áo trên người rơi xuống.
Cô sửng sốt một chút, nhìn về phòng khách xa lạ phía trước, liền ý thức được vừa nãy chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
“Gặp ác mộng à?“. Mộ Thiên Sơ ngồi bên cạnh, một tay đang đánh chữ, tay còn lại cầm xấp văn kiện cần phê duyệt.
“Ừ.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, nhìn về phía túi truyền dịch được ý tá treo lên bên trên, có 5 túi, cô hơi ngạc nhiên
Tại sao lại nhiều như vậy?
“Em đang gọi tên Cung Âu.” Mộ Thiên Sơ nói, giọng trầm thấp nghe không được là đang vui hay buồn.
Thời Tiểu Niệm đưa áo khoác cho anh, thành thật nói: “Em mơ thấy Cung Âu đuổi theo, em liều mạng lái xe đi, sau đó xe bị tai nạn.”
Có thể do ở trên xe quá lâu làm cô hơi bối rối.
“Vậy sao?“. Mộ Thiên Sơ cười nhạt, hơi chút vui mừng nói: “May là hắn không bị quái vật đuổi theo, em sợ hắn sẽ bị đụng trúng.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm bật thốt lên: “ Hắn như vậy thì làm gì có con quái vật nào dám đuổi theo chứ.”
Quái vật e rằng cũng sẽ sợ bị phun máu chó cả đầu đi
“Ha ha.“. Mộ Thiên Sơ bật cười.
Thời Tiểu Niệm đứng lên, hoạt động gân cốt một chút, đẩy cửa ra, đi về phía ban công, cô liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, giọng khàn khàn mở miệng nói: “Thiên Sơ, đã không còn sớm nữa, em đi về trước. “
“Em trở về đâu?”
Mộ Thiên Sơ từ sa lông đứng lên, khuôn mặt âm nhu vừa nhìn là biết bị bệnh, ánh mắt chăm chú nhìn cô thật sâu.
“...”
Vấn đề đơn giản như vậy nhưng bây giờ Thời Tiểu Niệm cũng không biết nói gì.
Đúng vậy, cô còn có thể đi đâu chứ. Cô cũng không biết.
Từ khi chạy ra khỏi nơi du lịch, trong lòng cô chỉ muốn đi cứu Mộ Thiên Sơ, không hề nghĩ tới những cái khác, cô cũng không biết nên đi con đường nào.
“Em...” Mộ Thiên Sơ vừa muốn nói chuyện...
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, trợ lí Ellen mang theo túi to túi nhỏ đứng ở cửa phòng khách nói: “Thời tiểu thư, tôi đã mua quần áo cho cô rồi, cô nhìn xem có được không?”
“Được.”
Thời Tiểu Niệm đi tới.
Ellen liền xoay người qua chỗ khác, Thời Tiểu Niệm cảm thấy kì quái, theo tới hỏi: “ Không phải cô muốn nói chuyện với tôi sao?”
“Thời tiểu thư, lúc nãy khi lên lầu, tôi có nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, tôi muốn xin cô ở cạnh Mộ tổng một thời gian.”
Ellen bỏ túi mua sắm qua một bên, trịnh trọng nhìn Thời Tiểu Niệm nói: “Cô không biết thân thể của Mộ tổng rất yếu sao?”
“Viêm phổi cần trị liệu đúng lúc, tôi vừa nhìn thấy anh ấy phải truyền dịch 5 chai, hẳn là bệnh khá nặng.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Mộ tổng bị viêm phổi đã gần một tháng, không thấy tốt lên, ngược lại càng ngày càng kém.”
“Cái gì, hơn một tháng?”
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ.
“Vâng, tập đoàn Mộ thị xảy ra chuyện, Mộ tổng bị áp lực, ngài ấy không chịu phối hợp trị liệu, một ngày chỉ ngủ ba tiếng, thời gian còn lại là làm việc.”
Ellen nhíu chặt lông mày, thở dài, tiếp tục nói: “Bác sỹ nói, thân thể Mộ tổng không tốt, lại không chịu phối hợp trị liệu, ảnh hưởng đến chức năng tim, rất có thể nguy hiểm tính mạng.”
“...”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc ngây người nhìn cô, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ như vậy.
Mộ Thiên Sơ bị viêm phổi nghiêm trọng như vậy mà vẫn cố tỏ ra không có gì.
“Sau khi Mộ tổng nhớ lại được, anh ấy vẫn luôn nhớ cô, tôi nghĩ chỉ có cô mới khuyên được ngài ấy.“. Ellen nói
“Vậy bác trai bác gái ở đâu? Họ không khuyên nhủ Thiên Sơ trị liệu sao?”
“Tập đoàn Mộ thị loạn như vậy, hai người bọn họ cũng chịu đả kích rất lớn, Mộ tiểu thư lại nhằm vào Mộ tổng khắp nơi trong công ty. Mộ tổng còn nói anh ấy và tập đoàn đã không còn quan hệ gì nhưng bởi vì anh ấy không muốn thua Cung Âu nên mới làm cho chính mình trở nên như vậy.” Ellen nói.
“...“. Thời Tiểu Niệm không tiếp tục nghe cô nói nữa mà đi ra ngoài.Trong phòng khách, Mộ Thiên Sơ đang làm việc, trên mặt anh mang một chiếc khẩu trang màu xanh, thấy cô đến đây, anh lại lấy một chiếc khẩu trang mới tinh cho cô, mỉm cười nói:
“Suýt chút nữa quên mất, hiện tại muốn nói chuyện với anh đều phải mang khẩu trang để tránh bệnh.”
Bệnh viêm phổi là bệnh truyền nhiễm.
Thời Tiểu Niệm nhìn thấy trong mắt anh mang theo ý cười nhẹ như mây, đột nhiên trong lòng cô cảm thấy khó chịu, cô đưa tay nhận lấy chiếc khẩu trang đeo lên, sau đó lấy tay đóng mấy cái máy tính của anh lại, tài liệu trên bàn cũng bị cô cất hết.
“Tiểu Niệm, em làm cái gì vậy? “
Mộ Thiên Sơ kinh ngạc nhìn cô. Thời Tiểu Niệm tiến lên kéo cánh tay của anh nói: “Đi ngủ, hiện tại anh liền đi ngủ cho em, nếu anh không ngủ đủ 12 tiếng thì không được phép dậy.”
“Anh không cần, hiện tại tinh thần anh rất tốt.“. Mộ Thiên Sơ lập tức nói. “Thật sự đó.”
“Em vừa tỉnh ngủ thì đã ngửi thấy mùi thơm của cà phê, anh đã bị bệnh mà còn dám uống cà phê, có phải anh không muốn sống nữa không?’’
Thời Tiểu Niệm kéo cánh tay của anh nói: “Mau ngủ đi.”
“Anh thật sự không cần, Tiểu Niệm. “
Mộ Thiên Sơ đưa tay đẩy cô ra, rất cố chấp.
“Đi ngủ.”
Cô còn cố chấp hơn anh.
“Tiểu Niệm. “
“Anh không cần gạt em, trợ lí của anh nói anh bị viêm phổi rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức có thể gây nguy hiểm tính mạng, anh còn muốn quan tâm những thứ này làm gì?”
Thời Tiểu Niệm kích động nhìn anh.
Mộ Thiên Sơ ngơ ngẩn, sau đó nói: “Ellen cô ấy thích nói phóng đại, em đừng để ý cô ấy.”
“Vậy coi như em cầu xin anh, em xin anh đi nghỉ ngơi một chút có được không?”
Thời Tiểu Niệm nói, khẩu trang che khuất hơn nửa gương mặt cô nhưng có thể thấy đôi mắt có một tầng hơi nước mỏng manh.
Cô cứ nghĩ là anh không có chuyện gì.
Cô không nghĩ đến phổi của anh sẽ bị nghiêm trọng như vậy, tại sao anh nhất định phải phân cao thấp rõ ràng?
Cô rất áy náy.
“Em đừng khóc.” Thấy cô như vậy, Mộ Thiên Sơ đau lòng nói, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Được, anh không quan tâm gì nữa, hiện tại anh sẽ đi ngủ.”
Thời Tiểu Niệm nháy mắt một cái, dùng sức thu nước mắt trở về.
Mộ Thiên Sơ đưa tay đẩy giá đựng nước truyền dịch về phòng ngủ, vẫn đang còn ho khan không ngừng.
“Không phải anh nói sẽ không để ý đến tập đoàn Mộ thị nữa sao? Tại sao phải liều mạng như vậy?” Thời Tiểu Niệm không nhịn được nói, anh là đang đánh cược bằng tính mạng của mình.
“Anh không để ý.” Mộ Thiên Sơ nhẹ giọng nở nụ cười, hạ thấp tầm mắt nhìn về phía cô nói: “Nhưng anh không muốn bị Cung Âu đánh bại, anh thua ai cũng không thể thua Cung Âu.”
“Em không phải đồ vật để các anh đấu đá.”
Thời Tiểu Niệm biết anh có ý gì.
“Đương nhiên không thể dùng phương thức này để tranh đoạt em.” Mộ Thiên Sơ cười nói: “Nhưng đây là tôn nghiêm của đàn ông chúng anh.”
“Nói như vậy anh cũng tán thành cách làm của Cung Âu? “
“Anh tán thành.”
Thời Tiểu Niệm dừng bước, kinh ngạc nhìn về phía anh, kêu: “Thiên Sơ”
Rõ ràng anh vốn không có hiếu thắng đến tàn nhẫn như vậy.
“Rất bất ngờ sao?” Mộ Thiên Sơ cười nhạt.
“Từ khi rời khỏi công viên trò chơi, anh liền biết cậu ta sẽ không buông tha anh dễ dàng, anh trở nên như vậy, không phải bởi vì Cung Âu lợi hại mà là do anh chưa đủ mạnh.”
“...”
“Chờ một ngày nào đó anh trở nên mạnh mẽ, anh cũng sẽ không buông tha cậu ta.” Mộ Thiên Sơ nói, giọng suy yếu nhưng từng chữ từng chữ đều mang theo sự tàn nhẫn.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn anh, nói: “Thiên Sơ, anh đừng như vậy, điều này làm em cảm thấy rất xa lạ.”
Trong ấn tượng của cô, anh là người bảo vệ dịu dàng.
Không phải như bây giờ.
“Bị giật mình sao?“. Mộ Thiên Sơ nở nụ cười bi thảm, nói: “Được, không nói.”
Mộ Thiên Sơ đẩy giá truyền dịch về phòng ngủ, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc phát hiện phòng ngủ đã được thay đổi hơi giống phòng trong bệnh viện đa khoa.
Ellen đứng bên giường, cầm một bình chất lỏng nhỏ trên tay nói: “Thiếu gia, dưỡng khí đã chuẩn bị xong.”
“Bây giờ anh cần phải thở bằng oxy?”
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn Mộ Thiên Sơ, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng sợ sệt.
“Đừng có nghĩ đến chuyện thở oxy liền lộ ra vẻ mặt sợ sệt như vậy, không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, chỉ là anh ho khan quá nhiều, thở bằng oxy sẽ giúp anh dễ ngủ hơn.”
Mộ Thiên Sơ mỉm cười nói.
Thời Tiểu Niệm không tin tưởng nụ cười của anh, chuyển tầm mắt nghi ngờ nhìn về phía Ellen, Ellen gật đầu với cô.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, đỡ Mộ Thiên Sơ nằm xuống giường, thay ống truyền dịch giúp anh.
Mộ Thiên Sơ hưởng thụ sự phục vụ của cô, đôi mắt hẹp dài nhìn cô thật kỹ, kêu: “Tiểu Niệm “
“Dạ.”
Thời Tiểu Niệm kiểm tra tốc độ ống thở cho anh.
“Lúc anh ngủ đừng rời đi có được không? “
Mộ Thiên Sơ dừng lại hỏi cô, giọng nói lộ ra mấy phần cẩn thận và mong chờ.