Thời Tiểu Niệm từ phòng ngủ đi ra phòng nhỏ bên ngoài, đang bước đi liền nghe giọng nói của Phong Đức truyền đến: “Mộ Thị đã liên lạc với Áo Cách Tư bên nước Mỹ, tuyên bố với bên ngoài ngày mai kí kết, đây là đòn cuối cùng cho Mộ thị.”
Thời Tiểu Niệm lập tức dừng bước, dừng lại sau cửa.
Ánh trăng chiếu vào, bởi vì cả người cô đứng sau cửa cho nên ánh trăng không thể chiếu tới, cả người chìm trong bóng tối.
Ngay sau đó, cô nghe được tiếng cười lạnh xem thường của Cung Âu: “Mộ Thiên Sơ có thể thử bất cứ điều gì, hắn cho rằng kéo theo Áo Cách Tư là có thể cải tử hồi sinh sao?”
“Vâng, làm sao Mộ Thiên Sơ có thể đoán được Áo Cách Tư là quân cờ cuối cùng của thiếu gia.” Phong Đức nói: “Nghe nói bệnh tình Mộ Thiên Sơ rất nghiêm trọng, đã không còn tinh lực đấu với thiếu gia.”
Thời Tiểu Niệm đứng sau cửa, nghe âm thanh của hai người ngoài hành lang truyền đến, cánh tay buông xuống bên người lập tức nắm chặt.
Từ trong miệng của Phong Đức cô mới biết được bệnh tình Mộ Thiên Sơ rất nghiêm trọng.
Rốt cuộc anh thế nào rồi?
Áo Cách Tư? Vậy là Mộ Thiên Sơ đã rơi vào bẫy của Cung Âu?
Xem ra, tất cả mọi thứ thật sự đều là Cung Âu làm.
“Đấu với tôi? Haha.” Cung Âu cười lạnh một tiếng, bên trong âm thanh trầm thấp tràn đầy khinh bỉ: “Qua ngày mai, tôi muốn Mộ Thiên Sơ hắn hoàn toàn trở thành một con chó trên đường.”
Tiếng nói của hắn lạnh lẽo như thế, ác như thế, hận như thế.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà nghe, cô nhìn thấy Cung Âu khắp nơi lấy lòng cô, nghiên cứu chế tạo người máy, xuống bếp làm cơm, người như vậy làm sao có thể là Cung Âu.
Ác độc như vậy mới chính là hắn, không phải sao?
Là cô lạc lối khi hắn lấy lòng cô mà đã quên bản chất thật sư của hắn, một tên bạo ngược, hoang tưởng.
Cô vừa muốn trở lại phòng ngủ liền nghe âm thanh Phong Đức truyền đến lần nữa, ông có chút âu lo hỏi: “Thiếu gia, qua ngày mai, một khi Mộ thị kí kết liền không ngóc đầu dậy nổi, thân thể Mộ Thiên Sơ không biết có thể chịu kích thích lớn như vậy không? Thời tiểu thư có thể nào vì thế mà giận chó đánh mèo với thiếu gia không?”
Thời Tiểu Niệm nghe lời nói đó, không nhịn được mà dừng chân.
Cô muốn biết đáp án của Cung Âu.
Hắn sẽ đồng ý vì cô mà buông tha Mộ Thiên Sơ à?
“Sợ cái gì?”
Âm thanh kiêu ngạo của Cung Âu truyền đến: “Một tháng qua, mỗi ngày tôi đều nghĩ cách lấy lòng cô ấy, Cung Âu tôi sẽ không hầu hạ một người phụ nữ quá mức như vậy, cô ấy không muốn yêu tôi là rất khó.”
Trong nhận thức của hắn, trái tim của cô giống như một thứ gì đó, chỉ cần hắn muốn, không có chuyện hắn không lấy được.
“Thiếu gia.”
“Phụ nữ đều là động vật nông cạn, chỉ cần cô ấy yêu một người đàn ông, trong mắt cô ấy cũng chỉ có người đàn ông đó.” Giọng điệu của Cung Âu luôn ngông cuồng tự đại: “Mộ Thiên Sơ sau này cũng chỉ là con chó, để xem Thời Tiểu Niệm còn để ý đến hắn không, e là không nhớ tới gì.”
Đây là lý luận cao cao tại thượng của Cung Âu.
“Vâng, thiếu gia nói đúng lắm.”
Phong Đức gật đầu phụ họa.
Thời Tiểu Niệm đứng sau cửa ngơ ngác nghe lời nói đó, gương mặt không còn bất cứ biểu cảm gì.
Cô trở lại phòng ngủ không một tiếng động, trong bóng tối, đôi mắt tràn đầy ngây dại.
Như một thau nước đá từ trên tưới xuống, lạnh đến mức cả người cô như như ngâm mình trong nước đá, cả người phát lạnh.
Thì ra, hắn lấy lòng cô chính là vì nguyên nhân này.
Thì ra, một tháng qua hắn không ngừng lấy lòng cô, chính là muốn cô nhanh chóng yêu hắn.
Như vậy, cô sẽ không tiếp tục để ý Mộ Thiên Sơ, nhìn Mộ Thiên Sơ phá sản, nhìn Mộ Thiên Sơ suy tàn cũng sẽ không gây chuyện nữa.
Lý luận thật mạnh mẽ.
Thật không hổ danh là Cung Âu, thật không hổ là Tổng giám đốc N.E.
Không ai có thể thiết kế toàn bộ bố cục như thế.
Thời Tiểu Niệm nằm lại trên giường, trở lại tư thế ngủ lúc nãy một lần nữa, nhắm mắt lại, cả người như ngâm trong nước đá lạnh buốt, lạnh hoàn toàn.
Trái tim, đã không còn nhiệt độ.
Đầu óc cô đúng là ngốc mới có thể cảm động.
Bỗng nhiên, trên giường chìm xuống.
Cô bị kéo vào trong lồng ngực ấm áp, khí tức trên người Cung Âu cường đại đến mức không thể bỏ qua.
“Sao tay lại lạnh như thế?”
Thanh âm trầm thấp của Cung Âu vang lên bên tai cô.
Hắn ôm cả người cô vào ngực, chăm chú ôm cô, nắm chặt tay cô, dùng sự ấm áp trên tay hắn truyền cho cô.
Cô dựa lưng vào ngực hắn, môi mỏng mím lại. Thân thể cô không được bịt ấm, trái tim càng ngày càng lạnh, Cung Âu càng ôm chặt cô, cúi đầu hôn lỗ tai cô, âm thanh đầy từ tính: “Em là của tôi, mọi thứ của em đều là của tôi, không ai có thể giữ lấy em, cho dù chỉ là một cọng tóc.”
Thời Tiểu Niệm nghe xong càng cảm thấy hoảng sợ.
Hắn đối với cô là yêu hay chỉ giữ lấy để chơi đùa?
Đêm nay, Thời Tiểu Niệm không ngủ.
Đến sau nửa đêm, nghe tiếng hít thở đều đều của Cung Âu, cô chậm rãi mở mắt, bên trong đôi mắt không có một chút buồn ngủ.
Cô kéo tay Cung Âu, Cung Âu vẫn ôm lấy cô, làm thế nào cũng không buông tay, bá đạo khóa cô vào ngực.
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Tôi đi vệ sinh.”
Bình thường cô chỉ có thể nói vậy Cung Âu mới buông cô ra.
Quả nhiên, tay Cung Âu phản xạ có điều kiện buông ra, tiếp tục ngủ say.
Thời Tiểu Niệm từ trên giường ngồi dậy, lấy một cái chìa khóa xe từ trong ngăn kéo, sau đó rời khỏi phòng ngủ đến nhà gỗ.
Mặt trăng bên ngoài đặc biệt sáng.
Trên bờ biển không một bóng người.
Thời Tiểu Niệm một đường lao nhanh, chạy tới gần gian nhà gỗ, cửa không khóa, Cung Âu quá tự tin vào bản thân, cho rằng không ai dám chạm vào đồ của hắn.
Cô đầy cửa ra, thấy laptop đều bày nơi đó.
Thời Tiểu Niệm cắn răng tiến gần chiếc laptop, không thèm để ý mà trực tiếp ôm đi.
Cách nhà gỗ không xa chính là bãi đậu xe.
Thời Tiểu Niệm ấn chìa khóa xe trong tay, một chiếc xe trong đó sáng lên.
Cô lập tức chạy tới, động tác cấp tốc gọn gàng đặt laptop vào cốp xe, sau đó lái xe rời đi.
Cô nhất định phải nhanh, Cung Âu sẽ nhanh chóng phát hiện không thấy cô, cô không thể trì hoãn thời gian.
Cô lái xe xông thẳng đến lối ra của khu du lịch.
Lối ra có một hàng vệ sĩ đứng canh, nhìn thấy xe của cô tới lập tức ngăn cản.
Thời Tiểu Niệm cắn răng, mặt không đổi sắc mở đèn xe, sau đó tăng tốc lái xe vượt qua hàng vệ sĩ.
Cô không thể để cho Mộ Thiên Sơ rơi vào kết cục thất bại thảm hại, cô muốn đi cứu Mộ Thiên Sơ.
Cô không thể để cho Mộ Thiên Sơ kí kết hợp đồng.
Thời Tiểu Niệm lên ga, tăng tốc, vệ sĩ của Cung Âu đều trải qua huấn luyện, hoàn toàn không sợ xe của cô, nhưng Thời Tiểu Niệm đã đánh cược tất cả.
Ở thời khắc cuối cùng, bọn vệ sĩ không thể không nhảy ra, Thời Tiểu Niệm thuận lợi chạy khỏi khu du lịch.
Cô không giảm tốc độ, điên cuồng lên ga chạy đi.
Cô biết, từ lúc bắt đầu, e là Cung Âu đã tỉnh, sẽ nhanh chóng đuổi tới.
Thời Tiểu Niệm không chắc chắn mình có thể trốn thoát khỏi Cung Âu.
Sau nửa đêm, trên đường cái không có chiếc xe nào, cô đạp chân ga, một tay kết nối bluetooth điện thoại di động với xe, ấn số di động của Biên tập Hạ.
Gọi hai lần, Biên tập Hạ mới mông lung nhận điện thoại: “Mịa nó, Thời Tiểu Niệm cô muốn chết à? Muộn như vậy còn gọi cho tôi.”
“Tôi hỏi cô, có phải người của Cung gia đã cảnh cáo cô không cho phép nói với tôi tin tức của tập đoàn Mộ thị?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Biên tập Hạ là người nhiều chuyện, nếu không phải đã bị cảnh cáo, không chừng đã nói với cô từ lâu rồi.
“Làm sao cô biết?” Biên tập Hạ khiếp sợ, âm thanh lập tức thanh tỉnh.
Quả nhiên đúng vậy.
Thời Tiểu Niệm lái xe cười khổ một tiếng, không biết nên nói một câu là Cung Âu đã nhọc lòng rồi hay không? Vì che giấu cô mà tốn bao nhiêu công sức.
Biên tập Hạ ở đầu dây bên kia nói: “Tiểu Niệm, cô đừng trách tôi nha, người Cung gia nhắc nhở tôi, tôi mà không đồng ý thì sẽ như thế nào, cô biết mà.”
“Những chuyện này đã không quan trọng, biên tập Hạ, nếu cô còn coi tôi là bạn, lập tức liên hệ với Mộ Thiên Sơ, bảo anh ta ngừng kí kết hợp đồng vào ngày mai.” Thời Tiểu Niệm nói xong liếc mắt nhìn thời gian:
“Không phải ngày mai, là hôm nay.”
Hiện tại đã ba giờ sáng.
“Cô muốn hủy bỏ kí kết với Áo Cách Tư vào tám rưỡi sáng hôm nay à?”
Biên tập Hạ nghi ngờ hỏi: “Tại sao không kí kết? Rất nhiều chuyên gia nói nếu kí kết với Áo Cách Tư, tập đoàn Mộ thị có thể được cứu, không phải cổ phiếu Mộ thị hai ngày nay tăng trở lại sao?”
“Cô gặp chuyên gia nào nói có hiệu quả?” Thời Tiểu Niệm hơi kích động nói: “Cô mau liên lạc với Mộ Thiên Sơ, biên tập Hạ, làm ơn.”
Cô không có số của Mộ Thiên Sơ, số của Thời Địch và mẹ nuôi cũng biến mất không còn tăm hơi trong điện thoại của cô.
Không cần nghĩ cũng biết là Cung Âu làm.
Hiện tại cô chỉ có thể dựa vào biên tập Hạ.
“Tiểu Niệm, đây chính là Thái tử gia Mộ thị, tôi chỉ là biên tập viên, tôi có thể liên lạc với anh ta à?”
“Đến Tập đoàn Mộ thị hoặc đến Thiên Chi cảng, không được nữa thì đến nhà họ Mộ, nhất định phải tìm thấy Mộ Thiên Sơ, để anh ta không kí kết, tôi van cô, bây giờ tôi chỉ có thể cầu xin cô.”
Đây là bẫy mà Cung Âu đã đào cho Mộ Thiên Sơ.
Một khi kí kết, chỉ sợ Mộ Thiên Sơ không có cách nào đặt chân vào giới kinh doanh nữa.
“Được rồi, được rồi, vậy tôi sẽ đi ngay bây giờ.” Nghe khẩu khí Thời Tiểu Niệm lo lắng, biên tập Hạ vội nói: “Bây giờ tôi sẽ thay quần áo ra ngoài.”