Mr Cung nghe xong, nghiêng đầu nói, “Chủ nhân nói phức tạp quá, tôi nghe không hiểu gì.”
Thời Tiểu Niệm cười cười: “Anh là do Cung Âu làm ra, quan điểm của anh cũng như hắn, đương nhiên sẽ không thể hiểu.”
Mr Cung cúi đầu.
Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn đĩa cơm rang trứng trong mâm, lồng ngực như có cái đâm phải, cảm thấy đau đớn: “Đúng là gần đây ngay cả tôi cũng không hiểu được.”
Mr Cung cũng không hiểu, “Chủ nhân không biết cái gì?”
“Tôi cũng không thể hiểu bản thân mình, có phải chuyện tình cảm không có cách nào khắc chế hay không?”
Nếu không với một người luôn có nguyên tắc như cô làm sao có thể vì Cung Âu mà động lòng lần nữa.
Cảm giác rung động này làm cho cô càng ngày càng sợ hãi, càng ngày càng sợ hãi.
Mr Cung cúi đầu, quay đầu, bỗng nhiên nhìn cô: “Chủ nhân, nếu cô không vui có thể làm cho chính mình vui lên.”
“Có cách nào?”
Thời Tiểu Niệm cười khổ hỏi.
“Giải quyết được chuyện không vui thì mới có thể vui vẻ.” Mr Cung nói, âm thanh giống như từng đợt sóng vang lên.
“Giải quyết chuyện không vui?” Thời Tiểu Niệm lắc đầu, nằm xuống, giọng nói chua xót: “Giải quyết như thế nào? Tôi đi xin Cung Âu thả tôi ra, để cho tôi tự do hay là cầu xin hắn ta đừng làm đám cưới sau đó đường hoàng theo đuổi tôi?”
“Chưa thử làm sao mà biết được.”
Mr Cung nói.
Một cơn gió mạnh thổi tới, đột nhiên Mr Cung đứng trước mặt cô, che gió giúp cô.
“Sao tôi chưa thử qua chứ? tôi nói không chỉ một lần muốn hắn thả tôi ra…” Thời Tiểu Niệm đang nói bỗng nhiên im bặt.
Cô đã thử nhiều lần muốn Cung Âu thả cô.
Nhưng cô chưa từng thử cầu xin Cung Âu đừng tổ chức đám cưới, cô vấn xoắn xuýt trong nguyên tắc của mình, lại chưa từng thử qua điều này, bởi vì hiện tại cô chưa bao giờ dám đối mặt với trái tim mình.
“Mr Cung, anh vừa nói gì?”
“Chưa thử làm sao mà biết được?” Mr Cung u nhanh chóng nói.
“Nhưng mà…”
Cô có thể nói như thế nào đây, nói nếu thật sự thích cô thì đừng đám cưới, sau đó tự mình theo đuổi cô, cô có thể rũ bỏ khúc mắc của bản thân mà đối mặt với tình cảm của hắn sao?
Nói như vậy có thể chứ?
“Chủ nhân, cô nên tranh thủ vì bản thân, không tự mình chủ động giải quyết chuyện không vui là không đáng.” Mr Cung nói, tiếp tục chắn gió thay cô.
“……”
Câu nói này thật đúng như lời của Cung Âu.
Tranh thủ.
Cô có thể đúng không?
Bỗng nhiên Thời Tiểu Niệm có chút chờ mong, có lẽ, cô nên tranh thủ cho bản thân một chút, “Mr Cung, anh cảm thấy tôi có thể chứ?”
“Chủ nhân đương nhiên có thể.” Mr Cung nói.
“Nhỡ may thất bại thì sao?” Cung Âu gánh vác trách nhiệm thay cho anh trai mình, cô có thể khiến cho hắn buông xuống trách nhiệm sao?
“Tôi sẽ ủng hô cô.” Mr Cung vươn tay cánh làm một động tác cổ vũ, cười với Thời Tiểu Niệm.
“Được, tôi sẽ thử xem.”
Thời Tiểu Niệm được Mr Cung cổ vũ từ trên ghế nằm ngồi dậy, chạy tới căn nhà gỗ.
Chạy được một nửa, bỗng nhiên cô ý thức dược đã biết cần phải làm gì, cô cầu xin Cung Âu không cần đám cưới, thật ra lại thành nói với hắn cô đã không thê kiềm chế được trái tim mình.
Trái tim của cô đã dao động, dao động vì hắn.
Như vậy thì thế nào?
Giống như Mr Cung nói, nên tranh thủ vì bản thân một lần.
Cô nghĩ bản thân có xoắn xuýt cũng vô dụng, nếu Cung Âu vẫn kiên trì đám cưới vậy trái tim đang dao động của cô cũng sẽ nguội đi đúng không?
Nhưng… nếu Cung Âu thật sự đồng ý vì cô mà buông tha đám cưới, cô nghĩ cô đã hoàn toàn rơi vào tay giặc rồi.
“Chủ nhân, cô đi đi.” Mr Cung đuổi theo cổ vũ cho cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn người máy, cắn chặt răng, sau đó ra sức gật đầu, “Ừ, tôi đi tranh thủ một lần.”
Mặc kệ là đáp án gì, ít nhất bọn họ không cần xoắn xuýt như hiện tại.
“Chủ nhân, cố lên.”
Mr Cung nói xong lập tức nhảy vũ đạo của Jáckson cổ vũ cô. Thời Tiêu Niệm bị đùa vui vẻ, nhận được sự ủng hộ, chạy nhanh tới nhà gỗ, mắt thấy sắp tới nhà gỗ bỗng nhiên điện thoại rung lên.
Cô nhận điện thoại, “Alo?”
Đầu dây bên kia là âm thanh xa lạ, “Xin hỏi đó có phải là Thời tiểu thư ở bên kia đại dương hay không?”
“…”
Thời Tiểu Niệm thất thần, lập tức nhớ tới Biên tập Hạ có gửi cho cô cuốn truyện tranh, người nhận có ghi tên cái này…
Biên tập Hạ thật sự có tài.
Cô đành trả lời điện thoại, “Đúng vậy, là tôi.”
“Có người chuyển có cô một túi đồ, tôi đang ở bên ngoài làng du lịch, mời cô ra ngoài lấy.” Người chuyển phát nói qua điện thoại.
“À… được.”
Thời Tiểu Niệm nhìn tới căn nhà gỗ của Cung Âu, mấp máy môi, trước hết nên giải quyết cuốn truyện này đã.
Nếu cuốn truyện để cho Cung Âu thấy được cô định làm gì cũng không thể nữa, chuẩn bị cạo đầu đi.
Nghĩ vậy, Thời Tiểu Niệm chạy ra ngoài cửa làng du lịch, từ xa cô thấy có một chiếc xe tải đang đậu, chàng trai chuyển phát đang ôm lấy một cái túi.
Thời Tiểu Niệm chạy tới nhưng bị hai vệ sĩ ngăn lại.
“Thời tiểu thư, Cung tiên sinh nói vì an toàn của ngài cho nên không thể ra ngoài.” Vệ sĩ ngăn cô lại.
Thời Tiểu Niệm dừng bước, thở hồng hộc.
Cái tên hoang tưởng này, lại bọc cô quá kĩ rồi.
“Tôi chỉ tới lấy đồ chuyển phát thôi.” Thời Tiểu Niệm chỉ anh chàng chuyển phát nói.
Vệ sĩ nhìn cái túi, nhíu mày, “Thời tiểu thư, để chúng tôi kiểm tra trước, là vì an toàn của ngài.”
Lại là cái cớ vì an toàn của hắn.
“Các anh nghĩ trong túi đó là boom sao?” Thời Tiểu Niệm không nói gì thêm.
“Thời tiểu thư, đó là nhiệm vụ của chúng tôi.”
“Đi đi, có thì gỡ đi.” Thời Tiểu Niệm nói.
Vệ sĩ cầm lấy chiếc túi, dùng dao Thụy Sĩ mở ra, bên trong lộ ra một đống truyện tranh và giấy vẽ, cùng mấy đồ vẽ.”
“Có vấn đề gì sao?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Thời tiểu thư, chúng tôi có thể kiểm tra nội dung cuốn truyện không?” Vệ sĩ hỏi.
“Không được.” Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, vệ sĩ nhìn cô, cô cười cười một tiếng, “Vậy đống truyện này để tôi kí tên cho, như vậy tôi ký xong để cho cậu ấy mang về được không?”
Hai người vệ sĩ nhìn nhau.
“Cứ quyết định vậy đi.” Thời Tiểu Niệm không để ý tới bọn họ, ngòi xổm xuống bắt đầu kí tên trên tranh.
Từng bản từng bản một.
Thấy không có gì khó hiểu, hai vệ sĩ cũng không nói gì, yên lặng đến bên cạnh kiểm tra giấy vẽ.
Thời Tiểu Niệm đưa tập truyện đã kí xong giao cho anh chàng chuyển phát, sau đó nghi ngờ nhìn vệ sĩ, “Rốt cuộc các anh đang kiểm tra cái gì vậy? Chẳng lẽ trong túi giấy này còn có boom sao?”
Sao cô lại cảm thấy bọn họ không giống như đang kiểm tra đồ nguy hiểm.
“Không có gì, Thời tiểu thư.”
Hai vệ sĩ lập tức lui ra, đưa túi giấy đưa cho Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm nhìn bọn họ đầy nghi ngờ, ôm lấy túi giấy nói: “Các anh không cần nói chuyện tôi nhận túi truyện tranh với Cung Âu, có biết không?”
“…”
Hai vệ sĩ lộ ra vẻ mặt khó chịu.
“Các anh nên biết địa vị hiện tại của tôi trong lòng Cung Âu, đống truyện này tôi đã cho các anh kiểm tra rồi. Thật sự không có gì, nếu các anh dám báo cáo lung tung, tôi sẽ bảo anh ta rang xào các anh.”
Nghe vậy hai vệ sĩ nhìn nhau, cúi đầu nói, “Chúng tôi hiểu, Thời tiểu thư.”
Haiz, đầu năm nay làm vệ sĩ thật là khó.
Vừa phải đề phòng bị Boss rang xào còn phải đề phòng người phụ nữ của Boss rang xào.
Thời Tiểu Niệm thấy vậy đành cố làm ra vẻ: “Ừ.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, vừa lòng rời đi.
Cô ôm này nọ vào phòng ngủ, mr Cung đứng ở ngoài cửa chào đón cô, thấy cô liền cúi đầu, cong cánh tay hết sức thân sĩ: “Chủ nhân.”
“Ừ.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu ôm đồ đi vào.
Mr Cung liếc nhìn đồ trong ngực cô, im lặng đứng bên cạnh.
Thời Tiểu Niệm để đồ vẽ sang một bên sau đó lấy túi giấy vẽ từ trong túi ra, lại ném xuống chiếc hộp đóng gói màu xám xuống, trong túi truyền ra tiếng vang.
Biên tập Hạ này cũng quá qua loa rồi, không thèm kiểm tra, tùy tiện dùng một túi cứng cho đám tranh vẽ vào.
Cái gói này còn bị vo tròn thành một đoàn kẹp trong một tập báo.
Không xong rồi, đừng có làm hỏng giấy vẽ của cô chứ.
Cô cúi đầu, đen mặt.
Thời Tiểu Niệm vội vàng kiểm tra giấy vẽ, nắm giấy trong túi rơi ra, cô cau mày muốn ném đi chợt thấy tờ báo nhăn nhúm có bốn chữ: “Tập đoàn Mộ thị.”