Cô đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên Cung Âu cầm tay cô lên, chân mày nhíu lại, “Tay em sao lại bị thương?”
Thời Tiểu Niệm nhìn ngón trỏ bị dán băng cá nhân, cũng không thèm để ý nói, “Không có gì, bị tôm kẹp.”
“Đừng nhúc nhích!”
Cung Âu dừng chân lại.
Hai người đứng dưới mái hiên, Cung Âu cúi đầu, cẩn thận duỗi tay từng li từng tí gỡ miếng băng cá nhân trên tay cô xuống, kiểm tra miệng vết thương.
“Anh xem, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.” Thời Tiểu Niệm nói. Cung Âu lại quay đầu, cất cao giọng gọi:
“Phong Đức! Đem thuốc sát trùng với băng gạc lại đây!”
“Không cần, dán băng cá nhân là được rồi.”
“Không được! Vết thương lớn như vậy, mắt em mù rồi sao?”
“...” Vết thương này lớn chỗ nào?
Là con mắt hắn mù mới đúng.
Cung Âu bá đạo nói, một tay nắm chặt lấy tay cô, một tay ôm đặt trên vai cô, ôm lấy cô đi về phía phòng ăn.
Trên bàn dài trong phòng ăn trải đầy mấy đĩa đồ ăn, từng món ngon được đặt trên bàn.
Đôi mắt màu đen của Cung Âu thẫm lại, trên khuôn mặt anh tuấn có chút cứng lại, hắn cúi đầu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, giọng nói đặc biệt trầm thấp, “Em bị thương là vì nấu đồ ăn cho tôi sao?”
“Thật sự chỉ là vết thương nh...”
Thời Tiểu Niệm giải thích lần nữa, nhưng còn chưa nói hết câu, Cung Âu đã cúi đầu xuống nâng mặt cô lên, hôn lên môi cô, bá đạo chiếm lấy đôi môi mềm mại ấy, dùng sức mà hôn.
Trong phòng ăn có mấy người đang làm việc, thấy thế đều trợn tròn mắt. Kẻ có tiền đều thích ân ái trước mặt người khác sao?
“A....----”
Thời Tiểu Niệm không nghĩ đến việc hắn đột nhiên hôn, có chút kinh ngạc mở to mắt. Cung Âu cắn xuống môi cô, cô bị đau nên mở miệng, chiếc lưỡi nóng hừng hực của Cung Âu tiến quân thần tốc, ở trong miệng cô khuấy đảo, như muốn đem tất cả cuốn đi sạch sẽ.
Hai tay thời Tiểu niệm chống trên ngực hắn, kháng cự với sự nhiệt tình không dứt của hắn.
Rất lâu sau, Cung Âu mới chậm rãi buông cô ra, đôi mắt màu đen thẫm dừng ở trên mặt cô, môi mỏng hé mở, lời vừa ra khỏi miệng thì bá đạo không chịu được, “Thời Tiểu Niệm, em nhìn xem em yêu tôi nhiều biết bao nhiêu, còn bị thương vì làm đồ ăn cho tôi nữa.”
“Tôi...”
“Tôi rất cảm động!”
Cung Âu nói ra bốn chữ này, đôi mắt màu đen yên lặng dừng trên mặt cô, tầm mắt dừng lại trên đôi môi hơi sưng của cô, hận không thể hôn thêm lần nữa. Ở bên cạnh hắn cũng khá lâu rồi, Thời Tiểu Niệm mơ hồ đoán ra suy nghĩ của hắn, thấy ánh mắt của hắn phủ một tầng dục vọng, cô lập tức giơ ngón trỏ lên, nói: “Chảy máu rồi.”
Băng cá nhân bị gỡ ra. Trên đầu ngón tay cô rỉ ra chút máu. Cung Âu dời ánh mắt, nhìn chằm chằm vào tay cô, sau đó không chút do dự bắt lấy tay cô đưa tới bên môi mình, đôi môi mỏng khẽ mở ra ngậm lấy, liếm đi giọt máu trên tay. Ngón tay Thời Tiểu Niệm gần đây nhạy cảm, hắn vừa hôn lên, thân thể cô khẽ run lên giống như có dòng điện chạy qua.
Cô rút tay về, Cung Âu lại mạnh mẽ cầm lấy tay cô không buông.
“Đừng làm vậy...” Thời Tiểu Niệm nhìn về phía mấy người giúp việc ánh mắt tò mò, hết sức xấu hổ. Lưỡi Cung Âu liếm ngón tay cô một cái, sau đó buông ra, đầu ngón tay cô sạch sẽ.
“Nhìn đi, hết chảy máu rồi.”
Hắn nhướng mày đắc ý. Đầu Thời Tiểu Niệm đầy hắc tuyến, “Lúc nãy anh nói bôi thuốc sát trùng, không sợ bẩn sao?”
“Không sao, tôi không chê em bẩn.”
Tất cả mọi thứ của cô hắn đều thấy thuận mắt.
“...”
Cô ngại nước miếng của hắn bẩn không được sao?
Thời Tiểu Niệm yên lặng rút tay về. Phong Đức đem hộp thuốc tới, Cung Âu tự tay xử lý miệng vết thương cho cô lần nữa, dùng băng gạc băng bó lại thật kĩ. Đó chỉ là vết thương nhỏ do bị tôm kẹp thôi, vậy mà Cung Âu lại băng toàn bộ ngón tay cô lại. Bởi vậy ngón tay cô bây giờ vừa lớn vừa xấu.
“Cũng đâu cần phải khoa trương như vậy chứ?” Thời Tiểu Niệm không nhịn được mà nói. Lúc ngồi vào bàn ăn, Thời Tiểu Niệm định cầm lấy đũa, nhưng ngón tay không thể co duỗi, làm cô không thể cầm đũa chớ nói gì ăn cơm. Hắn băng bó kiểu này máu trên ngón tay cô không thể lưu thông, lỡ phải cắt bỏ rồi sao?
'Tôi băng rất đẹp.”
Cung Âu rất đắc ý với kiệt tác của mình.
“...”
Đẹp chỗ nào? Gu thẩm mỹ của hắn đúng là hiếm thấy thật!
“Lại đây, tôi đút em ăn.” Cung Âu ra lệnh cho cô ngồi xuống bên cạnh mình.
“Không cần, tôi ăn bằng tay trái.” Sao cô dám để cho một đại gia như hắn đút ăn chứ.
“Tới đây! Ngoan!” Cung Âu lườm cô, cách bàn ăn vươn tay về phía cô, “Nhanh!”
“...”
Thời Tiểu Niệm phải đi qua đó, Cung Âu chọn vài món ăn tương đối thanh đạm đưa tới miệng cô. Một thìa cơm, một thìa đồ ăn, dinh dưỡng cân đối, mỗi một thìa cơm đều không nhiều không ít, bên trong thìa có thể chất được một cái góc nhỏ.
Thời tiểu Niệm cũng nghi ngờ mấy lời mà cô nói, chắc cũng giống như mấy thìa cơm này.
Cố chấp muốn chết!
Trên tay cô có vết thương nhỏ như vậy, Cung Âu cũng không cho cô ăn hải sản.
“Tôi ăn no rồi.” Thời Tiểu Niệm nuốt xuống miếng cơm cuối cùng rồi nói.
“Thật sự là no rồi?” Cung Âu nhìn chằm chằm cô, giống như có chút không tin.
“Thật, anh ăn đi.”
Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa lấy khăn lau mặt, từ bàn ăn đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Bỗng nhiên sau lưng cô truyền tới tiếng ăn uống. Cô quay đầu lại, cũng không bất ngờ khi thấy Cung Âu đang tao nhã tiêu diệt đống đồ ăn, rõ ràng là bày ra bộ dáng quý tộc ăn uống, nhưng tốc độ lại nhanh kinh người, một bàn tôm xào đã bị hắn giải quyết trong vòng 30 giây. Phong Đức đứng bên cạnh khuôn mặt già nua bình tĩnh. Nhưng mấy người giúp việc đều trợn mắt há mồm, có người còn không dám tin dụi dụi mắt.
Phải biết rằng, thường thường lúc ăn cùng với Cung Âu cô chỉ có thể ăn no 6 phần, 4 phần còn lại là bị hắn ép ăn.
“Tôi đi ra ngoài một chút.” Thời Tiểu Niệm mở miệng nói.
“Đừng có đụng nước.” Cung Âu nói.
“Biết rồi.”
Thời Tiểu Niệm từ nhà gỗ đi ra ngoài, đi về phía biển, bên tai vang lên tiếng rì rào của gió và sóng biển, khiến cho người khác có cảm giác lười biếng. Hàng loạt ngọn đèn đường chiếu xuống. Gió từ mặt biển thổi đến, làn váy cô bị gió thổi bay lên. Thời Tiểu Niệm chạy về phía biển càng lúc càng gần, mặt biển ban đêm rất yên lặng, lúc gần tới Thời Tiểu Niệm lẳng lặng đứng nhìn biển mênh mông. Biển cả rộng lớn sáng rực, giống như không có điểm cuối cùng. Cô cởi giày ra, châm giẫm lên cát, trời vừa sập tối nên hạt cát vẫn còn vương chút hơi ấm. Trong kí ức của cô, có lẽ đây là lần đầu tiên đi du lịch. Cô suốt ngày phải ở nơi đó, không có cơ hội bước ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm một tay xách giày, đi dọc theo bờ cát, lưu lại một loạt dấu chân. Tiếng sóng biển từng hồi từng hồi truyền đến, trong đêm tối lại khiến cho lòng người yên tĩnh lại. cô phát hiện, hình như mình thích biển mất rồi. Cô có chút mong chờ nhìn biển lặng, để ngắm nhìn các sinh vật biển sinh sôi. Thời Tiểu Niệm kiễng chân, đầu ngón tay vẽ vẽ lên cát, trên bờ cát xuất hiện mấy hình dạng, xấu muốn chết. Bỗng nhiên hông của cô bị siết chặt. Cô bị người ở phía sau ôm lấy. Trên mặt biển một đợt sóng ùa đến, bọt nước trắng xóa tuôn ra.
“Đang làm gì đó?”
Cung Âu từ phía sau ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái.
“Nhanh như vậy đã ăn xong?”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên. Đồ ăn cô nấu rất nhiều, không có lí do do gì mà hắn ăn nhanh như vậy.
“Không ăn nữa, ngón tay em ít nhất một hai ngày nữa mới hết, ngày mai tôi còn phải dựa vào đống đồ ăn đó mà sống.”
Cung Âu ôm cô từ phía sau, ngọn đèn chiếu lên thân hai người, trên bờ cát hiện lên một bóng dáng thân mật.
“Anh muốn ăn cơm thừa?” Cô không nghe nhầm chứ.
“Cơm thừa em làm tôi cũng ăn! So với đầu bếp còn đáng tin cậy hơn nhiều.”