Đêm hôm đó, bệnh viện yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng điều hòa thổi qua trần. Ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu xuống đôi vợ chồng đang thay phiên nhau chăm đứa bé vừa trải qua một phen kinh hoàng.
Uyển Nhi ngồi dựa vào thành giường, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, nhưng vòng tay vẫn ôm bé thật chắc, như thể chỉ cần buông lơi một chút thôi, cô bé sẽ lại hoảng sợ mà khóc thét lên.
Cứ mỗi lần Uyển Nhi rời đi lấy nước hay đơn giản chỉ nghiêng người đổi tư thế, bé lại bật khóc, hai tay nhỏ xíu chụp lấy áo cô, giọng nấc nghẹn đầy tủi thân.
— Thôi được rồi, được rồi, dì đây… dì đây mà… — Uyển Nhi dịu dàng dỗ.
Thương Lẫm từ ngoài bước vào, thấy cảnh đó thì nhíu mày, trái tim như bị bóp nhẹ một cái. Anh đặt túi cháo nóng xuống bàn, tiến lại gần:
— Em không ngủ được chút nào sao?
Uyển Nhi mệt đến mức chỉ khẽ lắc đầu.
Anh thở dài, kéo ghế sát lại rồi nhẹ nhàng đỡ bé sang tay mình. Nhưng vừa được một giây, bé đã mếu môi, chân tay quẫy mạnh, giọng khóc lại vang lên.
Thương Lẫm bất lực ngồi cứng người, hai mắt đầy sự ghen tị lẫn buồn cười:
— Rõ là ba của nó gửi cho vợ chồng anh chăm, mà nó chỉ dính em không rời. Em dỗ nó kiểu gì vậy hả?
Uyển Nhi đỏ mặt:
— Em có làm gì đâu…
Bé nấc một cái, vòng tay bé xíu ôm chặt cổ cô như ôm chiếc phao cứu sinh duy nhất.
Thương Lẫm nhìn mà muốn lật cả thế giới lên vì ghen với một đứa bé hơn một tuổi:
— Con bé này… có biết là nó đang giành vợ anh không?
Uyển Nhi bật cười khẽ, nhưng đôi mắt vì mệt mà ánh lên vẻ mềm yếu khiến Thương Lẫm đau lòng. Anh lại vuốt tóc cô, giọng dịu xuống:
— Lại đây. Để anh ngồi phía sau, em tựa vào anh cho đỡ mỏi.
Uyển Nhi còn định từ chối, nhưng bé lại quẫy, thế là cô đành gật đầu. Thương Lẫm vòng tay từ phía sau ôm cô và bé vào lòng, tạo thành một cái “tổ” ấm áp. Nhịp tim của anh vững chãi, hơi ấm bao phủ cả hai mẹ con tạm thời này.
Bé dụi mặt vào vai Uyển Nhi vài cái, rồi ngủ thiếp đi trong yên bình.
— Thấy chưa, anh nói mà. Có anh ở đây, cả hai sẽ ngủ ngon.
Uyển Nhi nhỏ giọng:
— Anh cũng mệt rồi…
— Mệt cũng phải ôm hai người. — Anh nói như một lẽ hiển nhiên.
Khoảng gần nửa đêm, điện thoại Thương Lẫm rung lên. Anh nhíu mày, rút điện thoại ra khỏi túi một cách chậm rãi để không đánh thức bé.
Tên người gọi hiện lên: Bạn anh — Ba của bé.
Anh nhìn sang Uyển Nhi, rồi bấm nghe.
Màn hình sáng lên, người đàn ông bên kia đang ở sân bay quốc tế, gương mặt phờ phạc, ánh mắt u ám vì lo lắng.
— Lẫm… sao rồi? Bé ổn chứ?
Thương Lẫm xoay điện thoại, để người bạn nhìn thấy cảnh tượng trước mặt: Uyển Nhi đang ngồi tựa vào tấm ngực anh, tóc rối mềm rủ xuống vai; còn bé thì nằm ngủ yên trong lòng cô, mặt vẫn còn vài vệt nước mắt.
Đầu bên kia, người đàn ông sững lại.
Anh ta bật cười — mà như cười vì xúc động hơn là vui:
— Nhìn hai người… không khác gì một gia đình nhỏ thật sự…
Uyển Nhi giật mình ngẩng lên, ngượng ngùng cúi đầu. Thương Lẫm thì chẳng hề ngại, còn cố ý kéo Uyển Nhi sát hơn vào lòng, giọng thản nhiên:
— Giờ anh mới thấy à?
— …Ừm, thấy rõ quá. — Người đàn ông nghẹn lại. — Cảm ơn hai người. Nếu không có hai người, tôi không biết con bé sẽ ra sao…
Thương Lẫm nghiêm giọng:
— Cậu nói chuyện này sau. Giờ đưa tôi biết: kẻ đứng sau A Thành là ai? Người phụ nữ hôm nay bị bắt… không phải hành động một mình.
Người đàn ông trên màn hình sắc mặt trầm xuống:
— Tôi gửi toàn bộ tài liệu cho cậu rồi. Cậu coi đi… và chuẩn bị tinh thần. Chuyện này lớn hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.
Bên kia, loa thông báo vang lên gọi chuyến bay. Người đàn ông hít sâu:
— Lẫm… bảo vệ họ giúp tôi. Đặc biệt là Uyển Nhi. Tôi có cảm giác… kẻ chủ mưu không dừng lại ở con bé đâu.
Tít. Cuộc gọi kết thúc.
Thương Lẫm cất điện thoại, siết nhẹ vai Uyển Nhi, ánh mắt sắc bén xen lẫn sự dịu dàng hiếm thấy.
— Em đừng lo. Dù là ai đứng sau… anh cũng sẽ không để họ chạm đến em hoặc bé dù chỉ một sợi tóc.
Uyển Nhi nghe vậy, trái tim cô khẽ run lên. Cô ngẩng đầu, vừa định nói gì đó thì bé cựa mình, vùi mặt sâu hơn vào ngực cô như bản năng tìm kiếm hơi ấm quen thuộc.
Thương Lẫm nhìn cảnh đó, khóe môi nhếch lên, giọng thấp đầy chiếm hữu:
— Nhìn hai người như vậy… thật đúng là đang bắt anh ghen đến phát điên.
Uyển Nhi bật cười, còn bé thì ngủ ngon lành, tay vẫn ôm chặt lấy cô — chẳng chịu buông.
Và đêm đó… trong căn phòng bệnh lạnh lẽo, họ ba người chụm lại thành một vòng nhỏ ấm áp, như một gia đình tạm thời nhưng lại đầy sự gắn kết khó tách rời.
Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló lên khỏi tán cây lớn trước cổng bệnh viện thì bác sĩ đã đến kiểm tra lần cuối. Sau khi chắc chắn bé đã ổn định, có thể về nhà điều dưỡng thêm, ông mới ký giấy xuất viện.
Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt vẫn dõi theo bé như sợ chỉ cần chớp mắt một cái thôi là con bé sẽ lại gặp chuyện. Bác sĩ dặn dò một loạt, nào là phải giữ ấm, cho bé uống thuốc đúng giờ, theo dõi thân nhiệt suốt đêm… Uyển Nhi gật đầu lia lịa, ghi chú cả vào điện thoại.
Thương Lẫm đứng bên cạnh, hai tay đút túi quần, ánh mắt âm thầm quan sát từng biểu cảm nhỏ của vợ. Cô lo cho bé đến mức không để ý đến gì khác, tim anh vừa mềm xuống vừa chua chát vì… lại bị một đứa trẻ dưới hai tuổi cướp mất sự chú ý.
— Được rồi, anh đi làm thủ tục xuất viện. Em cứ bế bé đi trước. — Anh nói, đặt tay lên lưng cô một cái, đầy sở hữu.
Uyển Nhi xoay sang anh, gật đầu, rồi ôm con bé vào ngực. Bé vừa tỉnh dậy, mắt còn long lanh mơ màng, thấy Uyển Nhi là lập tức vòng đôi tay bé xíu ôm cổ cô. Cô bật cười vì cái ôm mềm mềm ấy, vỗ nhẹ lưng bé:
— Về nhà rồi con gái, không sao nữa đâu…
Bé dụi đầu vào cổ cô ngọt ngào như một con mèo con.
Uyển Nhi bước ra ngoài hành lang bệnh viện, những bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy cẩn trọng. Quản gia đã chờ sẵn ở cửa với chiếc ghế xe đẩy nhỏ.
— Phu nhân để tôi đẩy cho. — Quản gia cúi người.
Nhưng Uyển Nhi lắc đầu ngay:
— Không cần đâu, tôi tự bế được. Bé mới bị sợ hãi, chắc không muốn rời khỏi em.
Đúng như cô nói, chỉ cần người khác đưa tay ra là bé bắt đầu mếu.
Quản gia bật cười hiền hậu:
— Con bé thật sự rất bám phu nhân.
Uyển Nhi đỏ mặt, nhẹ nhàng ôm bé sát hơn, đi dọc đường bệnh viện ra bãi đậu xe. Nắng sáng chiếu vào người cô, soi rõ vòng tay ôm một lớn một nhỏ — trông cứ như một bà mẹ trẻ thật sự.
Đến khi ra đến bãi xe, chiếc xe đen sang trọng của Thương Lẫm đã đậu ngay gần cổng. Tài xế xuống mở cửa sau, cúi đầu chào:
— Phu nhân, để tôi giúp…
Uyển Nhi nheo mắt nhìn bé trong tay — chỉ cần người lạ lại gần là bé nắm áo cô chặt hơn, chân co lại, mặt đầy cảnh giác.
Cô bật cười bất lực:
— Được rồi, để tôi tự đưa bé vào.
Cô ngồi vào hàng ghế sau, nhẹ nhàng đặt bé lên đùi mình, vẫn để bé dựa vào ngực mình như một cái gối ôm sống. Tài xế cài dây an toàn cho cô xong thì lùi lại.
Ngay lúc đó, Thương Lẫm từ xa đi tới, dáng người cao lớn, áo sơ mi đen và gương mặt lạnh như băng. Nhưng khi ánh mắt anh đổ lên hai “mẹ con” trong xe, lớp băng lập tức tan chảy.
Anh mở cửa bên kia bước vào, nhìn cảnh bé dính Uyển Nhi không rời, và nhìn cô ôm bé dịu dàng… là anh lại thấy ghen.
— Lên xe rồi mà không chờ anh? — Anh hỏi, giọng thấp và có chút “giận ghen”.
— Em sợ bé nóng sốt lại, nên vào xe trước thôi. — Uyển Nhi giải thích.
Thương Lẫm không nói gì, chỉ nghiêng người sang, kéo dây an toàn của Uyển Nhi lại sát hơn một chút như cái cớ để chạm vào cô. Sau đó anh nhìn sang bé, khẽ nhéo má mũm mĩm:
— Con bé này… em bám vợ ba chặt quá đấy.
Uyển Nhi bật cười:
— Anh đừng ghen với… một đứa trẻ chứ.
— Anh ghen thật đấy. — Thương Lẫm đáp rất nghiêm túc.
Uyển Nhi sững người. Bé thì lại ôm cổ cô chặt hơn, dụi dụi vào vai cô như chứng minh “bé chỉ cần dì”.
Thương Lẫm nhắm mắt một giây rồi thở dài, đặt tay lên mái tóc Uyển Nhi:
— Về nhà rồi anh sẽ giành lại em.
— Giành… với ai cơ?
— Với nó. — Anh nhìn bé, giọng lạnh mà buồn cười. — Nó đang thắng thế.
Uyển Nhi che miệng cười, còn bé thì chớp mắt ngây thơ, như chẳng hiểu mình vừa cướp mất vợ của ai.
Chiếc xe khởi động, rời khỏi bệnh viện, hướng về biệt thự rộng lớn.
Trong lòng Uyển Nhi ôm một bé gái nhỏ nhắn, hơi ấm mềm mại; bên cạnh cô là Thương Lẫm, gương mặt lạnh mà ánh mắt lại dồn hết về cô.
Trên đường về… cảm giác như ba người bọn họ thật sự là một gia đình nhỏ.