Tổng Tài Nuông Chiều Vợ Yêu (H)

Chương 21 Canh Tổ Yến 

Trước Sau

break

Uyển Nhi tỉnh dậy trong ánh hoàng hôn nhạt còn vương qua rèm cửa.

Cô nhìn đồng hồ — 6 giờ 45 phút chiều.

Căn phòng yên tĩnh, chẳng thấy bóng dáng Thương Lẫm đâu cả.

Cô khẽ nhíu mày, chống tay ngồi dậy.

Cơ thể đã đỡ hơn, chỉ còn chút mệt mỏi.

Vừa định gọi anh thì không nghe tiếng trả lời, cô liền khoác áo với theo, bước ra khỏi phòng.

Tầng dưới có ánh sáng hắt ra từ khu bếp.

Kèm theo đó… là mùi thơm ngào ngạt.

Uyển Nhi tò mò đi tới —

Và ngay khi vòng qua cánh cửa bếp, cô sững lại.

Thương Lẫm đang đứng trước bếp, tay cầm muỗng nếm thử món gì đó, chân mày hơi cau, như đang cân nhắc vị.

Trên bếp là nguyên một hàng món ăn:

Cháo tổ yến đang sôi lăn tăn, trắng mịn thơm thanh.

Sườn chua ngọt bóng loáng màu hổ phách, mùi thơm lan cả gian bếp.

Bắp cải xào xanh giòn, màu sắc tươi rói.

Bắp cải tím xào thịt bò, màu tím hòa với sắc nâu đỏ của thịt khiến món ăn đẹp đến lạ.

Anh đang nấu tất cả… những món cô thích nhất.

Uyển Nhi đứng nhìn một lúc lâu.

Không biết từ khi nào, đôi mắt cô dịu lại.

Cũng đúng lúc đó, Thương Lẫm quay lại —

Thấy cô đứng ở cửa, anh ngẩn người một giây.

“Dậy rồi à?”

Giọng anh nhẹ hẳn đi, như sợ làm cô giật mình.

“Em còn mệt không?”

Uyển Nhi mím môi.

Không hiểu sao trong thoáng chốc, cơn giận từ buổi trưa biến mất, chỉ còn lại cảm giác… ấm áp.

“Anh… nấu hết mấy cái này cho em?”

“Ừ.”

Anh gật đầu, tiếp tục đảo món sườn.

“Em thích ăn gì thì anh làm cái đó.”

“…Anh tự làm à?”

“Không lẽ anh gọi đầu bếp?” Anh nhếch môi. “Em mà biết chắc lại giận tiếp.”

Cô cúi đầu, đôi má nhẹ đỏ.

Cảm giác bị dỗ dành một cách chân thành khiến lòng mềm lại, nhưng vẫn còn chút làm nũng:

“Em đâu có giận nữa đâu…”

Thương Lẫm bật cười khẽ.

“Vậy ăn với anh nhé?”

Giọng anh thấp, dịu dàng, đầy cưng chiều.

Uyển Nhi gật đầu.

Uyển Nhi bước lại gần bàn bếp, chống tay lên cạnh bàn, đôi mắt tròn xoe nhìn vào loạt món ăn thơm phức.

Cô híp mắt nghi ngờ:

“Anh học mấy cái này từ bao giờ vậy? Từ lúc quen nhau tới giờ em có thấy anh biết làm gì đâu… ngoài ký tài liệu.”

Thương Lẫm nhìn cô, khóe môi cong lên rất rõ ràng — kiểu nụ cười báo hiệu anh sắp trêu người ta.

“Không biết làm gì á?”

“Ừ!” Uyển Nhi gật mạnh. “Anh lúc nào cũng bận, rồi chỉ thấy anh ra lệnh này nọ. Chưa bao giờ thấy anh biết nấu ăn.”

Thương Lẫm nhàn nhã đặt đôi đũa xuống, quay hẳn người lại phía cô.

“Anh không biết làm nhiều việc đâu.”

Anh nói nhỏ, tiến lại gần khiến cô hơi ngửa đầu lên vì khoảng cách bị thu hẹp.

“Nhưng làm chồng thì… anh làm được.”

Uyển Nhi chớp mắt:

“…Làm chồng thì liên quan gì đến chuyện nấu ăn?”

Thương Lẫm nghển mày, ánh mắt đầy ý trêu, giọng hạ thấp:

“Em không thấy sao? Anh chăm em, lo cho em, dỗ em… việc nào cũng làm được.”

Anh hơi cúi xuống, thì thầm ngay bên tai cô:

“Đêm nào em cũng khóc vì anh mà… vậy mà còn bảo anh không biết làm gì.”

Uyển Nhi lập tức đỏ bừng, cả người bật thẳng ra sau như con mèo bị chạm trúng đuôi.

“Anh—! Anh nói linh tinh gì vậy hả?! Ai khóc vì anh chứ!”

Thương Lẫm cười rõ ràng, vừa bất đắc dĩ vừa thích thú nhìn vẻ đỏ mặt của cô.

“Không phải vì anh thì vì ai?”

“Không có!”

Cô giậm chân một cái, che mặt bằng hai tay.

“Anh im đi!”

Anh bật cười nhỏ, nhẹ nhàng xoa đầu cô:

“Ừ, anh im. Mau ra bàn ngồi đi, anh múc cháo cho.”

Uyển Nhi vẫn còn nóng mặt, nhưng cuối cùng cũng chịu ngồi xuống.

Thương Lẫm mang tô cháo tổ yến ra bàn, nhưng khi Uyển Nhi định ngồi xuống chiếc ghế đối diện, anh lập tức nắm cổ tay cô kéo nhẹ:

“Ngồi đây.”

Anh chỉ ghế ngay cạnh mình.

“Ngồi… sát vậy luôn hả?”

Uyển Nhi chớp mắt.

“Ừ. Anh tiện chăm sóc.”

Giọng anh chắc nịch, không cho thương lượng.

Cô vừa ngượng vừa không dám cãi, đành ngồi xuống, mà khoảng cách gần đến mức chỉ cần nghiêng vai một chút là chạm vào anh.

Thương Lẫm thấy vậy liền múc muỗng cháo đầu tiên thổi nhẹ rồi đưa tới trước môi cô.

“Ăn.”

Uyển Nhi mím môi nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng.

Vừa nuốt xong, cô liền hỏi:

“Quản gia đâu rồi? Sao không thấy bà ấy chuẩn bị bữa tối?”

Thương Lẫm vừa lau mép cháo cho cô vừa trả lời:

“Bà ấy xin nghỉ phép. Chắc khoảng năm ngày nữa mới về.”

Uyển Nhi tròn mắt:

“Vậy mấy ngày nay ai lo cho em?”

Anh nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt như nói lên điều hiển nhiên:

“Anh.”

“…Một mình anh?”

“Không lẽ để em ở nhà tự lo?”

Anh đưa thêm một muỗng cháo khác, giọng vẫn dịu dàng nhưng hơi trêu:

“Hay em muốn tự nấu, rồi lại ngất ra đó?”

Uyển Nhi lườm anh:

“Em không có yếu như anh nghĩ đâu.”

Thương Lẫm bật cười khẽ, đưa tay xoa đầu cô như dỗ trẻ con:

“Rồi rồi. Em mạnh nhất.”

Cô phồng má, định cãi lại, nhưng vừa mở miệng đã bị anh nhét muỗng cháo tiếp theo.

“Ăn đi cho mau khỏe.”

Anh nói nhỏ, ánh mắt cưng chiều đến mức khiến trái tim Uyển Nhi mềm oặt.

Uyển Nhi vừa ăn vừa liếc điện thoại để bên cạnh.

Màn hình sáng lên — ting! — một loạt tin nhắn từ nhóm bạn thân của cô:

“Nhi ơi mày khoẻ chưa!!"

“Nghe nói mày nhập viện???”

“Mai tụi tao qua thăm nha!!”

Cô vô thức định với tay lấy điện thoại.

Nhưng Thương Lẫm nhanh hơn.

Anh nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay cô, ấn nó xuống bàn.

“Lo ăn đi.”

Giọng anh không quá lớn, nhưng đủ nghiêm để cô giật mình.

Uyển Nhi chớp mắt:

“Em chỉ xem chút thôi mà…”

“Chút nữa xem.”

Anh múc thêm một muỗng cháo, đưa sát tới môi cô.

“Bây giờ ăn. Không được phân tâm.”

Cô cong môi, nhỏ giọng than thở:

“Bạn em nhắn nhiều lắm…”

“Biết.”

Anh thổi cháo, ánh mắt vẫn nhìn cô đầy kiên nhẫn nhưng cương quyết:

“Ăn xong anh cho xem.”

Uyển Nhi rụt vai lại, nhận ra anh đang bước vào chế độ “chăm vợ bệnh” — chế độ mà cô cãi cũng không thắng.

“Rồi… em ăn.”

Cô ngoan ngoãn há miệng, trong lòng vừa hơi ấm áp vừa một chút bị quản nghiêm ngặt.

Thương Lẫm nhìn dáng vẻ chịu thua của cô, khóe môi cong lên đầy hài lòng.

“Ngoan.”

Uyển Nhi đỏ mặt, cúi xuống che đi biểu cảm sắp mềm nhũn của mình.

Sau khi ăn xong, Uyển Nhi định đứng dậy thu dọn bàn thì Thương Lẫm đã đưa tay giữ vai cô:

“Ngồi yên, để anh.”

“Không, em làm được mà.”

Cô mím môi, cố gắng chứng minh mình không yếu như anh nghĩ.

Thấy cô cố chấp, Thương Lẫm chỉ thở nhẹ, rồi nhường cô… nhưng với điều kiện.

“Được. Nhưng anh rửa chung.”

Uyển Nhi gật đầu ngay, như thể được “ăn gian” thành công.

Hai người đứng cạnh nhau trong bếp.

Cô rửa, còn anh đứng bên cạnh lau khô từng cái bát cô đưa qua.

Tay cô nhỏ, đặt đồ vào bồn rửa nghe cạch cạch; tay anh lớn, lau một cái là bát đĩa khô sạch bóng.

Thỉnh thoảng cô liếc sang.

Anh cũng nhìn lại.

Chẳng ai nói gì nhưng bầu không khí mềm đến mức trái tim cô như bị mắc kẹt trong đó.

Rửa xong, Uyển Nhi mới thở phào.

Cuối cùng—đến lúc được cầm điện thoại.

Cô với tay lấy điện thoại trên bàn. Mở lên, hàng chục tin từ nhóm bạn hiện ra:

“Mày khoẻ chưa!!”

“Hôm bữa nhập viện tụi tao sợ muốn chết!!”

“Mau trả lời đi con kia!!”

Uyển Nhi ngồi xuống ghế salon, bắt đầu gõ từng tin nhắn một, miệng mím lại vì phải giải thích quá nhiều.

Thương Lẫm đi ngang qua, liếc thấy cô đang nhắn tin liên tục, khóe môi hơi hạ xuống:

“Bạn em hỏi gì mà dài thế.”

“Thì… thăm bệnh thôi.”

Cô không ngẩng đầu, tiếp tục nhắn.

Anh đứng sau sofa, chống hai tay lên tựa lưng ghế, cúi người gần sát cô:

“Không được để họ rủ đi chơi.”

Uyển Nhi quay lại, tròn mắt:

“Em khỏi rồi mà…”

“Không.”

Giọng anh trầm xuống, rất rõ ràng:

“Em mới khỏi được một chút. Không đi đâu hết.”

Cô cầm điện thoại che miệng, lí nhí:

“Anh giống mẹ em quá…”

Thương Lẫm nheo mắt:

“Hửm?”

“Không có gì!!”

Điện thoại của Uyển Nhi đang rung liên tục thì—

BỐP!

Màn hình sáng lên, hiện tên nhóm bạn thân của cô: “Lũ quỷ nhỏ”.

Cô còn chưa kịp bấm từ chối, thì cuộc gọi video call đã tự bật vì cô chạm nhầm.

Uyển Nhi hốt hoảng:

“Ố— Khoan đã!!”

Nhưng Thương Lẫm còn nhanh hơn.

Một bàn tay lớn vươn tới giật luôn điện thoại khỏi tay cô.

“Anh—!”

Anh không để cô chen vào.

Thản nhiên bấm chấp nhận cuộc gọi, đưa điện thoại lên ngang tầm mắt.

Màn hình hiện lên ba khuôn mặt bạn cô, đang chuẩn bị hét toáng:

“UYYYYỂN NHI—”

Nhưng khi thấy gương mặt lạnh lùng của Thương Lẫm thay vì cô… cả ba sửng sốt như bị đóng băng tại chỗ.

Anh nói trước, giọng trầm thấp, hết sức… nguy hiểm:

“Cô ấy đang nghỉ ngơi.”

Ba cô bạn: “…”

Uyển Nhi ở sau lưng giật áo anh liên tục, mặt đỏ bừng:

“Anh để em trả lời, trả lại đây mà!”

Nhưng Thương Lẫm chỉ hơi nghiêng đầu tránh, rồi tiếp tục nói vào điện thoại:

“Cô ấy mới khỏi bệnh, không gọi video ồn ào.”

Một cô bạn lấy lại tinh thần, run giọng hỏi:

“Ơ… anh Thương… tụi em chỉ… gọi xem Nhi khoẻ chưa…”

“Không khoẻ.”

Anh trả lời một câu làm bên kia im re như tắt tiếng.

Uyển Nhi há hốc miệng:

“Em khoẻ rồi mà!”

Thương Lẫm liếc xuống cô, ánh mắt cảnh cáo rất rõ:

“Không khoẻ.”

Cô bặm môi, không dám phản bác nữa.

Anh quay lại nhìn màn hình, giọng hơi dịu hơn nhưng vẫn đầy uy quyền:

“Cảm ơn các cô đã hỏi thăm. Khi nào cô ấy khoẻ thật sự, cô ấy sẽ gọi lại.”

Rồi tạch — anh tắt luôn cuộc gọi.

Uyển Nhi tròn mắt, ngây như tượng:

“Anh… tắt… thiệt luôn?”

Thương Lẫm đặt điện thoại vào tay cô, nhưng tay anh vẫn giữ lấy tay cô, giọng chậm rãi:

“Ừ. Tại em còn yếu.”

“…Em đâu có yếu như vậy…”

Anh nhìn cô đầy bất lực xen chiều chuộng:

“Sáng nay còn không đứng nổi, em quên rồi?”

“…”

Uyển Nhi đành im, má phồng lên rõ ràng là đang giận nhưng không cãi được.

Thương Lẫm khẽ xoa đầu cô:

“Giận cũng vô ích. Anh không để em mệt thêm nữa.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc