Tổng Tài Nuông Chiều Vợ Yêu (H)

Chương 16 Tô Cháo Thịt Bằm 

Trước Sau

break

Bước chân vào đến phòng khách, Thương Lẫm mới từ từ đặt Uyển Nhi xuống ghế sofa mềm.

Anh đặt cô ngồi thật nhẹ, như sợ chạm mạnh sẽ làm cô đau.

Uyển Nhi vừa ngồi xuống đã kéo chăn trên ghế trùm lên chân theo thói quen.

Thương Lẫm thì đứng ngay cạnh, một tay chống vào thành ghế, mắt không rời cô nửa giây.

Quản gia nhanh chóng bước tới, hai tay nâng khay:

“Phu nhân, cháo thịt bằm của cô đây ạ. Cháo còn nóng, tôi đã để nguội vừa đủ rồi.”

Một mùi thơm nhẹ lập tức lan ra.

Uyển Nhi khẽ mỉm cười:

“Con cảm ơn.”

Cô đưa tay định tự cầm tô cháo, nhưng Thương Lẫm đã nhanh hơn — anh lấy luôn từ tay quản gia.

Quản gia mỉm cười rồi lui ra, để lại không gian cho hai vợ chồng.

Uyển Nhi nhìn anh:

“Anh đưa em, để em tự ăn được mà.”

“Không.”

Anh ngồi xuống cạnh cô, múc một muỗng cháo, thổi thật chậm cho nguội rồi đưa đến trước môi cô.

“Em còn yếu. Anh đút.”

Uyển Nhi đỏ mặt:

“Ngại lắm…”

“Ngại cái gì?” – anh nhíu mày.

“Lúc bệnh là phải nghe lời anh.”

Cô trừng mắt nhìn anh một cái yếu xìu rồi há miệng ăn từng muỗng.

Cháo mềm, thơm, ấm bụng.

Mỗi lần cô ăn xong, anh lại múc một muỗng khác, lại thổi, lại đưa đến miệng cô.

Uyển Nhi nhìn anh chăm chú:

“Anh thổi từ nãy giờ, lỡ nóng anh thì sao?”

“Không sao.” – anh đáp đơn giản.

“Chỉ cần em không nóng.”

Cô nghe xong mà tim mềm nhũn.

Nửa tô cháo trôi qua, Uyển Nhi nhỏ giọng:

“Anh ăn chung với em không?”

“Anh ăn rồi. Em ăn hết đi.”

Cô cúi đầu, tiếp tục ăn, giọng nhỏ xíu:

“Ai mà ngờ được tổng tài lạnh lùng như anh mà lại biết chăm vợ kỹ vậy…”

Thương Lẫm liếc sang:

“Chỉ chăm em. Đừng nói lung tung.”

Uyển Nhi khẽ cười, đầu hơi nghiêng tựa vào vai anh:

“Em biết rồi…”

Khi cô ăn gần xong tô cháo, Thương Lẫm đặt muỗng xuống, kéo khăn giấy lau khóe môi cô thật nhẹ.

Uyển Nhi ngoan ngoãn để anh lau, mắt cụp xuống:

“Em đỡ mệt nhiều rồi…”

Thương Lẫm đặt tay lên trán cô kiểm tra:

“Hạ sốt rồi. Nhưng vẫn phải nghỉ.”

Uyển Nhi gật đầu, hơi dựa người vào anh:

“Vậy lát nữa anh cho em ngủ tiếp nhé…”

Anh siết vai cô lại:

“Ừ. Anh bế em lên phòng.”

Uyển Nhi nhỏ giọng:

“Anh lúc nào cũng bế…”

“Thích không?” – anh hỏi ngay.

Cô đỏ mặt, nhưng cũng gật nhẹ:

“…Thích.”

Thương Lẫm khẽ cong môi:

“Vậy thì ngoan. Ăn thêm hai muỗng nữa rồi anh đưa em lên phòng.”

Uyển Nhi lí nhí:

“Dạ…”

Và cô lại mở miệng để anh đút — từng muỗng cháo đầy yêu thương và cưng chiều mà chỉ mình cô có được.

Uyển Nhi ăn hết hai muỗng cháo cuối cùng, Thương Lẫm đặt tô sang bàn bên cạnh rồi đưa khăn giấy lau lại miệng cô lần nữa, cẩn thận như chăm một đứa nhỏ quý giá.

“Xong rồi.” – anh nói khẽ.

Uyển Nhi dựa người vào sofa, đôi mắt chớp chớp như muốn ngủ:

“Em no rồi… buồn ngủ quá…”

“Anh biết.”

Thương Lẫm cúi xuống, luồn một tay dưới gối cô và tay kia sau lưng, nhẹ nhàng bế bổng cô lên.

Uyển Nhi vòng tay ôm cổ anh theo bản năng:

“Anh… lại bế nữa.”

“Em bảo buồn ngủ còn gì.” – anh đáp, bước về phía cầu thang.

“Để em tự đi, lỡ chóng mặt ngã thì sao?”

Uyển Nhi tựa đầu vào vai anh, giọng mềm như bún:

“Vậy… em cho bế.”

Thương Lẫm liếc xuống, nhìn khuôn mặt mềm mại đang dụi vào áo mình, lòng mềm đến mức không che giấu được.

Khi lên đến tầng, anh dùng chân đẩy cửa phòng mở ra.

Căn phòng đã được người làm chuẩn bị sẵn, chăn gối phẳng phiu, không khí ấm.

Anh đặt cô xuống giường, kéo chăn phủ lên người cô thật nhẹ.

Uyển Nhi cựa người một chút, tay vô thức nắm lấy cổ tay anh:

“Anh đừng đi…”

“Anh không đi.” – anh ngồi xuống cạnh giường.

“Anh ở đây.”

Cô nhìn đôi mắt anh một lúc lâu, rồi khẽ nói:

“Anh… nằm cùng em nha?”

Thương Lẫm im vài giây, rồi không nói gì, chỉ cúi người xuống, kéo giày ra và nằm cạnh cô.

Uyển Nhi lập tức dịch lại, cuộn vào lòng anh như thể đây mới là nơi khiến cô yên nhất.

Anh kéo cô sát hơn, tay đặt lên lưng cô, vỗ nhẹ:

“Ngủ đi.”

Uyển Nhi dụi mặt vào ngực anh, hít mùi hương quen thuộc:

“Có anh em mới ngủ ngon…”

Thương Lẫm hạ giọng trầm mềm:

“Anh ở đây. Ngủ đi, không ai lấy anh của em đâu.”

Uyển Nhi cong môi cười nhỏ, nhắm mắt lại.

Một lúc sau, hơi thở cô đã đều lại, tay vẫn nắm áo anh không buông.

Thương Lẫm nhìn vợ mình ngủ, ánh mắt vốn lạnh lẽo nay lại dịu như nước:

“Ngủ ngon, bảo bối.”

Anh kéo chăn lên cao hơn, ôm cô gọn trong vòng tay, để cô ngủ thật sâu —

bình yên, an toàn, và hoàn toàn thuộc về anh.

Uyển Nhi tỉnh dậy khi ánh sáng trưa xuyên qua rèm, chiếu nhẹ lên chăn.

Cô dụi mắt, hơi nhăn mày vì cảm giác người dính dính, mệt mỏi:

“…Anh… em muốn đi tắm.”

Thương Lẫm đang ngồi trên ghế cạnh giường, xem tài liệu nhưng mắt vẫn dõi theo cô liên tục.

Nghe vậy, anh lập tức đứng dậy.

“Em có tự đứng vững không?”

Uyển Nhi định chống tay ngồi dậy, nhưng vừa xoay người đã choáng nhẹ.

Thương Lẫm bước đến ngay, đỡ lấy cô trong vòng tay mạnh mẽ.

“Không được.” – giọng anh thấp và chắc. – “Để anh bế.”

Chưa kịp phản đối, cơ thể cô đã được nhấc khỏi giường, vòng tay anh ôm trọn eo và đầu gối, từng bước bước vào phòng tắm.

---

Phòng tắm rộng đến mức bước chân vang vọng nhẹ trên nền đá.

Hơi nước ấm vẫn còn trong không khí từ lần người làm chuẩn bị trước đó.

Chiếc bồn tắm lớn ở giữa phòng sáng bóng, là nơi mà hai người từng thân mật đến mức chỉ cần nhớ lại, Uyển Nhi đã đỏ bừng mặt.

Cô lập tức che mặt:

“Anh… anh đừng nghĩ bậy… Em chỉ muốn tắm thôi.”

Thương Lẫm cúi nhìn, khóe môi cong nhẹ:

“Anh chưa nghĩ gì hết mà em đã đỏ rồi.”

“Em đâu có!”

“Có.” – anh nói chắc nịch, rồi khẽ nhéo má cô một cái.

“Yên nào. Anh đặt em xuống trước đã.”

Anh đặt cô đứng cạnh bồn, giữ hai tay ở eo cô để cô khỏi mất thăng bằng.

Uyển Nhi cúi đầu lí nhí:

“Em… tự tắm được…”

“Anh biết.”

Anh với tay mở vòi nước, điều chỉnh độ ấm.

“Anh chỉ giúp em vào bồn thôi. Còn lại em làm được thì anh đứng ngoài.”

Uyển Nhi nhìn anh nghi ngờ:

“Anh đứng ngoài thật không?”

Thương Lẫm đáp không do dự:

“Nếu em không gọi anh… thì anh đứng ngoài.”

Cô thở phào.

Anh đúng là cứng đầu, nhưng khi cô bệnh, mọi chuyện đều đặt theo ý cô.

Nước trong bồn bắt đầu dâng lên, tỏa hơi ấm dịu nhẹ.

Thương Lẫm quay lại bên cô:

“Được rồi. Cởi giày đi.”

Uyển Nhi bám tay anh, từ từ bước vào bồn nước ấm.

Vừa chạm nước, cô khẽ rùng mình vì thoải mái.

Anh giữ tay cô đến khi cô ngồi xuống ổn định mới buông ra.

“Em tắm đi.” – anh nói, lùi lại nửa bước.

“Anh ở ngay đây. Gọi một tiếng là anh vào.”

Uyển Nhi ngước nhìn anh, đôi mắt long lanh:

“Anh… không đi xa nha?”

Thương Lẫm đáp nhẹ:

“Ừ. Anh đứng đây.”

Anh vịn tay lên thành bồn, cúi xuống hôn trán cô thật nhẹ.

“Anh không rời em.”

Uyển Nhi mỉm cười an lòng.

Cô vốc nước lên mặt, cơ thể thả lỏng dần trong làn nước ấm.

Thương Lẫm đứng bên cạnh, khoanh tay, ánh mắt dịu đi khi nhìn cô thư giãn.

Căn phòng rộng lớn chỉ còn tiếng nước chảy nhẹ.

Uyển Nhi ngồi giữa làn nước ấm, còn Thương Lẫm đứng ngăn cách đúng một bước, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô —

lặng lẽ bảo vệ, lặng lẽ chờ cô gọi mình.

Uyển Nhi ngồi trong bồn nước, hai tay ôm lấy vai mình, mặt đỏ đến mức như vừa bị ai nhúng vào nước nóng.

Cô cúi thấp đầu, lầm bầm:

“Anh… đừng nhìn nữa… Em ngại…”

Thương Lẫm đứng ngay bên cạnh bồn, tay khoanh trước ngực, ánh mắt bình thản nhưng khóe môi lại cong một cách rất đáng đánh đòn.

“Ngại?” – anh nhướng mày.

“Của em… anh thấy hết rồi.”

Uyển Nhi lập tức bùm đỏ như trái cà chua chín.

Cô vội lấy tay hất nước vào anh:

“Anh nói cái gì vậy?!”

Thương Lẫm né sạch, còn thản nhiên hơn cả nước trong bồn:

“Anh nói sự thật.”

“Anh—!”

Uyển Nhi muốn cãi lại mà không biết nói sao, chỉ đành trốn xuống nước sâu hơn, mặt đỏ bừng.

Thương Lẫm cúi người xuống, một tay chống vào thành bồn, mặt sát bên cô:

“Vợ anh xinh thế này… anh nhìn cũng là chuyện bình thường.”

Uyển Nhi càng cúi thấp, giọng nhỏ như muỗi:

“Nhưng… em thấy xấu hổ…”

“Không cần.” – anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, giọng trầm xuống.

“Anh không bao giờ chê vợ mình.”

Cô cắn môi, tim đập mạnh đến mức nghe rõ trong vành tai.

Thương Lẫm tiếp tục trêu, nhưng giọng mềm đi:

“Em ở trước mặt anh, dù ngại cũng không cần che. Anh biết hết rồi thấy luôn cả em còn chưa mọc lông tơ.”

Uyển Nhi không chịu nổi nữa, vùi mặt xuống nước:

“Em hối hận vì nói muốn đi tắm…”

Thương Lẫm bật cười thấp:

“Muộn rồi. Anh đưa em vào đây, thì anh chịu trách nhiệm đứng cạnh.”

Anh đưa tay đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng xoay cho gió không thổi vào.

“Ngâm thêm chút nữa đi. Nước ấm giúp em đỡ nhức.”

Uyển Nhi nhỏ giọng:

“Nhưng anh đứng gần quá…”

“Em muốn anh đứng xa?” – anh hỏi lại.

Uyển Nhi im lặng vài giây, rồi lí nhí:

“…Không.”

Thương Lẫm cong môi:

“Vậy ngoan. Anh ở đây.”

Và Uyển Nhi chỉ có thể tiếp tục đỏ mặt, ngâm nước, trong khi người đàn ông đứng cạnh thì nhìn cô với ánh mắt vừa trêu vừa cưng đến mức không thể nói nổi.

Uyển Nhi khẽ đưa tay vuốt nước trên vai mình, da dưới ánh đèn phòng tắm hiện lên trắng mềm như sữa.

Thương Lẫm đứng bên cạnh, ánh mắt không hề mang chút ý nghĩ xấu, chỉ là lo lắng và chăm chú.

Anh đưa khăn tắm đến gần:

“Da em trắng như vậy… lạnh một chút là ớn ngay. Đừng ngâm quá lâu.”

Uyển Nhi ngước mắt nhìn anh, má vẫn hồng hồng vì ngại:

“Anh đừng nhìn nữa… em thấy kỳ lắm…”

Thương Lẫm cúi đầu, giọng thấp mềm:

“Anh nhìn xem em có lạnh không, có mệt không. Không phải nhìn để em ngại.”

Cô bặm môi:

“Nhưng… ánh mắt anh đáng sợ lắm.”

“Đáng sợ chỗ nào?” – anh nghiêng đầu.

“Giống như… anh nhìn là biết hết em đang nghĩ gì.”

Thương Lẫm bật cười, khẽ đưa tay chạm vào má cô:

“Em suy nghĩ gì, anh biết cũng có sao đâu.”

Uyển Nhi vội xua tay, nước văng nhẹ:

“Không! Em không nghĩ gì hết!”

“Biết ngay là nói dối.” – anh nói chắc nịch, nhưng giọng lại dịu đến mức cô không phản ứng nổi.

Rồi anh lấy khăn chạm nhẹ lên bờ vai đang ửng đỏ của cô:

“Da em mỏng, ngâm lâu dễ đỏ. Ra đi, anh bế em ra ngoài.”

Uyển Nhi cắn môi, mắt né tránh:

“Em tự bước được mà…”

“Không.”

Thương Lẫm cúi xuống, một tay ôm lấy vai cô, giọng trầm nhưng cực kỳ nhẹ nhàng.

“Da em mỏng thế này, trượt một cái là trầy. Anh bế.”

Uyển Nhi thở dài, nhỏ giọng như mèo con:

“…Lúc nào anh cũng bế.”

Thương Lẫm mỉm cười, cúi sát tai cô:

“Vì vợ anh… trắng, yếu, dễ bị thương.”

Và Uyển Nhi lại đỏ bừng như quả đào chín trong nước.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc