Uyển Nhi mệt nhưng không muốn ngủ nữa, gương mặt vẫn còn nhợt nhưng ánh mắt thì bắt đầu sáng dần lên. Cô nhìn quanh một lượt rồi đưa tay kéo nhẹ áo Thương Lẫm:
“Anh… ngồi gần hơn chút nữa được không?”
Thương Lẫm lập tức dịch sát lại, gần đến mức hơi thở hai người hòa vào nhau.
“Gần thế này được chưa?”
Cô khẽ gật, tựa đầu vào vai anh, giọng nhỏ mềm:
“Em thấy… yên tâm hơn.”
Hai mẹ lập tức nhìn nhau, môi cong thành nụ cười đầy ý vị.
Còn ba hai nhà chỉ im lặng gật đầu, ánh mắt hiền hẳn đi.
Quản gia quay trở lại, mang theo khăn ấm và một bình nước nóng nhỏ:
“Cô chủ cần chườm nhẹ cho đỡ lạnh người. Bác sĩ dặn giữ ấm nhé.”
Thương Lẫm nhận lấy khăn, không để ai khác làm.
Anh vắt bớt nước, rồi đích thân chườm lên tay Uyển Nhi, từng động tác nhẹ như sợ làm cô đau.
Uyển Nhi mím môi, mắt cong cong như đang chịu được cưng chiều quá mức:
“Anh làm như em là thủy tinh vậy…”
“Đúng. Gõ nhẹ thôi cũng vỡ.”
Cô đỏ mặt, còn ba mẹ hai bên thì bật cười thành tiếng.
Một lúc sau, Huệ Mẫn mở giỏ trái cây:
“Nhi, con có muốn ăn tí gì không? Mẹ mua đào với mận loại con thích nhất đây.”
Uyển Nhi nhìn những hộp trái cây đầy ắp, bất giác bật cười:
“Mẹ mua… hơi nhiều rồi đó.”
Ân Ngọc cũng giơ túi đồ bổ sung dinh dưỡng lên:
“Mẹ còn mua thêm mấy loại tăng đề kháng. Con mà không khỏe lại là mẹ buồn lắm.”
Uyển Nhi nhìn hai bà mẹ ân cần đến mức tranh nhau chăm, lòng mềm đi, cảm động suýt rơi nước mắt:
“Con… cảm ơn mẹ… con thấy may mắn lắm.”
Huệ Mẫn vỗ tay cô:
“Con chỉ cần khỏe mạnh. Còn lại để mọi người lo.”
Y tá lại vào kiểm tra.
Nhìn thấy huyết áp Uyển Nhi ổn định hơn, cô mỉm cười:
“Tốt lắm. Có vẻ bệnh nhân phục hồi nhanh hơn dự kiến.”
Ân Ngọc thở phào.
Thương Lẫm thì siết tay Uyển Nhi mạnh hơn, như trút được nỗi lo giấu kín cả mấy ngày.
Uyển Nhi nhìn anh, đôi mắt long lanh:
“Hôm nay… anh đi làm không?”
“Không.”
“Nhưng… anh có cuộc họp…”
“Không quan trọng bằng em.”
Cả phòng im lặng vài giây — rồi tất cả đều nhìn về phía Thương Lẫm với vẻ “anh chồng này cưng vợ đến mức vô đối”.
Ba Uyển Nhi khẽ ho khan:
“Khụ… được rồi, hai đứa đừng phát cẩu lương nữa. Để con bé tập trung nghỉ.”
Uyển Nhi che mặt vì ngượng.
Thương Lẫm chỉ khẽ cười, nhưng tay vẫn không buông cô ra.
Cô ngả đầu lên gối, giọng khàn nhẹ:
“Em nghĩ… em ngủ thêm chút nữa.”
“Ngủ đi.” — Thương Lẫm vuốt nhẹ tóc cô.
Uyển Nhi nhắm mắt, hơi thở dần sâu.
Anh thì ngồi cạnh, khoanh tay bảo vệ như tường chắn.
Ba mẹ hai bên lặng lẽ rời phòng.
Cánh cửa khép lại, không gian chỉ còn hai người.
Thương Lẫm kéo chăn lên cao hơn cho cô, cúi xuống hôn trán:
“Ngủ ngoan. Anh ở đây.”
Uyển Nhi trong mơ khẽ nắm lấy tay anh, thì thầm rất nhỏ:
“Anh đừng đi đâu…”
Anh siết chặt tay cô:
“Không đi.”
Và buổi chiều lặng lẽ trôi, chỉ còn tiếng hít thở đều đặn —
một người ngủ, một người canh —
yên bình đến mức cả thế giới ngoài kia như ngừng lại chỉ để giữ cho cô một giấc mơ thật an toàn.
Uyển Nhi ngủ được một lúc thì hình như quá yên tĩnh, nên vô thức cựa nhẹ, hàng mi run run mở ra. Cô vẫn còn mệt, mắt hơi mờ, nhưng điều đầu tiên cô nhìn thấy… vẫn là Thương Lẫm ngồi cạnh, không rời nửa bước.
Áo sơ mi anh còn chưa thay, cà vạt nới ra từ bao giờ. Ánh sáng dịu từ cửa sổ chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của anh, khiến anh trông vừa mệt vừa nghiêm, nhưng lại đầy kiên nhẫn.
Uyển Nhi chớp mắt:
“Anh… chưa ngủ à?”
Thương Lẫm quay sang ngay lập tức, giọng thấp mà dịu:
“Anh không định ngủ.”
“Anh canh em nãy giờ sao…?”
“Ừ.”
Cô đưa tay lên, chạm nhẹ vào mu bàn tay anh, giọng nhỏ như thở:
“Anh cũng mệt rồi… Anh ngủ chút đi.”
Thương Lẫm lắc đầu, nắm tay cô đưa xuống lại:
“Không cần. Em mới là người phải nghỉ.”
Uyển Nhi thở nhẹ, rồi mỉm cười vì bất lực trước mức độ cưng chiều vô bờ bến của chồng.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa nhẹ.
Quản gia bước vào, tay cầm ly nước ấm:
“Cậu chủ, cô chủ vừa tỉnh dậy chắc cổ họng còn khô. Cô uống tí nước sẽ đỡ mệt hơn.”
Uyển Nhi khẽ gật đầu.
Thương Lẫm đón ly nước, tự tay nâng đầu cô lên rồi đưa từng ngụm nhỏ.
Cô uống rất từ tốn, hơi nghiêng đầu nhìn anh, nheo mắt:
“Anh dịu dàng như vậy… em lại muốn ngủ tiếp.”
Anh bật cười khẽ:
“Vậy thì ngủ. Anh sẽ cho em ngủ bao lâu cũng được.”
Quản gia đứng bên cạnh, nhìn cảnh đó mà lòng mềm như nước:
“Cậu Thương đúng là thương cô chủ hết lòng.”
Thương Lẫm chỉ đáp một câu nhẹ:
“Đó là trách nhiệm của anh.”
Uyển Nhi nghe vậy liền lườm anh một cái rất yếu ớt nhưng đáng yêu:
“Không phải trách nhiệm. Là… tình cảm.”
Anh im vài giây, ánh mắt sâu hơn thường ngày:
“Ừ. Là tình cảm.”
Sau khi uống nước xong, Uyển Nhi nằm xuống lại, duỗi tay ra như chờ được nắm.
Không đợi cô nói, Thương Lẫm đã nắm lấy tay cô, xỏ ngón tay đan vào nhau.
Uyển Nhi hỏi nhỏ:
“Anh ở đây… bao lâu rồi?”
“Từ lúc em được đưa vào phòng cấp cứu.”
Cô sững lại:
“Anh… thức cả đêm?”
“Ừ.”
“Anh bị điên à? Người mệt phải là anh chứ không phải em…”
Thương Lẫm cúi xuống, đặt trán lên tay cô, giọng trầm thấp:
“Em bị đưa vào cấp cứu mà anh đi ngủ được… thì anh mới điên thật.”
Uyển Nhi đỏ mắt:
“Anh lo cho em đến vậy sao…”
“Em là vợ anh.”
Chỉ ba chữ, nhưng ấm đến mức cô cảm giác như lồng ngực mình nhẹ bẫng.
Y tá lại vào kiểm tra một lượt, ghi chép vài thông số rồi nói:
“Dấu hiệu ổn định hơn rồi. Có thể sẽ cho truyền nốt hôm nay, mai đổi sang theo dõi.”
Uyển Nhi nghe mà thở phào.
Thương Lẫm thì nhẹ nhàng phủ chăn lên vai cô:
“Nghe chưa? Em phải ngủ thêm.”
Cô chống lại rất yếu ớt:
“Em muốn nói chuyện với anh thêm tí…”
Anh vuốt tóc cô:
“Nói xong rồi ngủ tiếp.”
Uyển Nhi nắm chặt tay anh hơn:
“Em thương anh lắm…”
Thương Lẫm hơi cứng người, rồi cúi xuống, hôn nhẹ lên tay cô:
“Anh cũng thương em.”
Cô mỉm cười, đôi mắt cong cong, rồi khẽ nhắm lại lần nữa — lần này không còn sự lo lắng nào, chỉ còn bình yên.
Thương Lẫm nhìn gương mặt nhỏ đang dần chìm vào giấc ngủ, đôi hàng mi rung nhẹ như cánh bướm, lòng anh dịu lại.
Anh kéo ghế sát hơn nữa, tựa lưng vào thành giường, một tay vẫn giữ tay cô xuyên suốt.
Và anh ngồi đó, lặng lẽ canh giấc ngủ của Uyển Nhi…
như thể chỉ cần buông ra một giây thôi, anh sẽ lại mất cô thêm lần nữa.
Uyển Nhi ngủ rất sâu, lâu đến mức ánh sáng trong phòng đổi dần từ chiều sang tối.
Y tá bật đèn vàng dịu cho bệnh nhân, còn Thương Lẫm thì vẫn ngồi y nguyên vị trí cũ, không rời tay cô dù chỉ một chút.
Khoảng gần hoàng hôn, Uyển Nhi lại khẽ động đậy.
Cô mở mắt thật chậm, giống như vừa lạc khỏi một giấc ngủ dài mệt mỏi.
Điều đầu tiên cô thấy… vẫn là bàn tay mình nằm gọn trong tay Thương Lẫm.
Cô mỉm cười yếu ớt:
“Anh… ngồi đây bao lâu rồi nữa…”
Thương Lẫm cúi xuống nhìn cô, giọng vẫn trầm nhưng nhẹ như gió:
“Đủ lâu để biết em ngủ không yên nếu thiếu anh.”
Uyển Nhi đỏ mặt, rồi nhíu mày vì cơn mệt thoáng qua.
“Em chóng mặt không?”
Anh hỏi ngay.
“Có… nhưng nhẹ hơn hồi sáng.”
“Vậy là tốt.”
Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc mai cô, hành động vô thức nhưng đầy dịu dàng.
---
Vài phút sau, mẹ cô Ân Ngọc cùng quản gia bước vào.
“Con tỉnh rồi hả?” – Ân Ngọc bước nhanh đến, mặt đầy lo.
Uyển Nhi chống tay định ngồi dậy, nhưng Thương Lẫm giữ vai cô:
“Từ từ thôi.”
Ân Ngọc đặt lên bàn khay cháo còn ấm:
“Mẹ mua cháo tổ yến cho con. Dễ tiêu mà bổ lắm. Con ăn thử xem.”
Uyển Nhi ngửi mùi thôi đã thấy ấm bụng.
Nhưng cô liếc sang Thương Lẫm nhỏ nhẹ:
“Anh đút cho em với…”
Anh không nói lời nào, chỉ cầm muỗng lên trước, thổi nhẹ rồi đưa đến trước môi cô.
Uyển Nhi há miệng ăn, đôi mắt cong cong mỗi lần anh chăm chút như vậy.
Quản gia đứng bên lặng lẽ cười:
“Cô chủ được cậu chủ thương đến nổi tôi cũng muốn bệnh thử một lần để được chăm như vậy.”
Uyển Nhi nghe câu đó thì tự nhiên đỏ mặt, còn Thương Lẫm chỉ đáp với giọng thản nhiên đến mức làm mọi người bật cười:
“Không ai được bệnh cả. Một mình Uyển Nhi là đủ rồi.”
---
Ăn được nửa bát cháo, cô mệt nên tựa vào vai anh.
Thương Lẫm đặt muỗng xuống, lấy khăn lau khóe môi cho cô:
“Em ăn được vậy là giỏi rồi.”
Uyển Nhi nheo mắt:
“Em cố lắm đó. Anh phải khen.”
“Ừ. Giỏi.”
Anh nói thật nghiêm, không hề trêu chọc.
Cô bật cười nhỏ, nghe xong có thêm sức.
---
Ba mẹ hai bên cũng vào thăm lần nữa, đưa thêm đồ bổ của bác sĩ dặn, nhưng khi thấy Uyển Nhi tựa lên vai Thương Lẫm như chú mèo con yếu ớt thì đồng loạt hạ giọng.
Huệ Mẫn khẽ nói:
“Con bé nhìn yên tâm thật… chỉ khi ở cạnh con trai mẹ thôi.”
Ba Thương Lẫm gật đầu:
“Thằng nhóc này trước giờ không ai chạm vào được. Giờ lại ngồi cả ngày chỉ để nắm tay vợ.”
Không ai dám làm phiền thêm.
Họ đều lùi ra cửa, để hai vợ chồng có không gian.
Khi mọi người rời đi, phòng bệnh lại yên tinh.
Uyển Nhi ngẩng lên nhìn anh:
“Anh mệt không?”
“Không.”
“Em không tin.”
Cô đưa tay chạm vào gò má anh — hơi sạm đi vì thiếu ngủ.
Cảm giác đó khiến tim cô thắt lại.
Thương Lẫm giữ lấy tay cô, áp lên má mình:
“Em khỏe lại là đủ cho anh.”
Uyển Nhi khẽ cười, giọng mềm đến mức chỉ hai người nghe thấy:
“Vậy… em sẽ cố thật nhanh khỏe. Để anh không phải lo như vậy nữa.”
Anh cúi xuống, hôn lên trán cô một cái thật nhẹ:
“Anh không ngại lo cho em. Anh chỉ sợ em chịu khổ một mình.”
Uyển Nhi chớp mắt, hơi cay cay nơi sống mũi.
Cô nắm chặt tay anh, mỉm cười yếu nhưng trọn vẹn:
“Anh ở đây… em không bao giờ sợ.”
Thương Lẫm nhìn cô thật lâu — ánh mắt như muốn ôm lấy cả người cô vào lòng.
Và trong khoảnh khắc đó, cô biết rằng chỉ cần còn sống bên anh…
sẽ không có nỗi đau nào làm cô gục được nữa.