Khi Uyển Nhi mở mắt ra, cảm giác đầu óc nặng trĩu và cơ thể mệt rã rời.
Ánh sáng dịu từ cửa sổ lớn hắt vào, khiến cô phải chớp mắt vài lần mới nhìn rõ được xung quanh.
Cô giật mình.
Đây không phải nhà.
Căn phòng rộng, sạch sẽ, sang trọng đến mức giống khách sạn hạng sang hơn là bệnh viện.
Mùi thuốc khử trùng nhẹ thoang thoảng.
Cô nhìn xuống tay mình—
Kim truyền dịch vẫn còn cắm trên mu bàn tay.
Ngay khoảnh khắc đó, tim cô siết lại.
“…Mình… đang ở đâu…?” – cô thì thầm.
Giọng yếu đến mức chính cô cũng ngạc nhiên.
Cô cố nâng người dậy một chút, nhưng chỉ vừa nhích lên thì cả cơ thể đã mềm nhũn như không còn sức.
Đúng lúc ấy, tiếng bước chân vội vàng vang lên.
Cửa phòng bật mở.
Thương Lẫm gần như lao vào.
Ánh mắt anh sắc bén nhưng chỉ trong một giây đã mềm xuống khi nhìn thấy cô tỉnh lại.
“Uyển Nhi.”
Giọng anh khàn vì lo lắng suốt cả đêm.
Cô mở to mắt nhìn anh, hai hàng mi khẽ run:
“Em… đang ở đâu vậy…?”
Thương Lẫm đi nhanh đến, cúi xuống chỉnh gối cho cô, tay đặt lên sau lưng dìu cô ngồi dựa vào thành giường.
“Phòng VIP của bệnh viện.” – anh nói nhẹ, nhưng giọng vẫn còn cứng vì căng thẳng – “Hôm qua em sốt cao và ngất ngay trong phòng cấp cứu. Bác sĩ phải giữ em lại qua đêm.”
Cô mở miệng định nói gì đó, nhưng ánh mắt lại vô thức dừng trên kim truyền ở tay mình.
“Em… vẫn truyền nước sao…?”
Thương Lẫm giữ lấy tay cô ngay, ngăn cô cử động mạnh:
“Ừ. Bác sĩ nói cơ thể em thiếu nước, sức đề kháng yếu. Phải truyền thêm cho ổn định.”
Uyển Nhi nhìn anh, giọng nhỏ như vừa tỉnh từ một giấc mơ dài:
“Em… làm anh lo rồi phải không…?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Không có trách móc, chỉ có nỗi đau thầm kín vì sợ mất cô.
“Không phải lo.” – anh nói chậm rãi – “Là hốt hoảng.”
Cô im lặng vài giây rồi lắp bắp:
“Em… ngất lâu không…?”
“Gần một ngày.” – giọng Thương Lẫm trầm xuống – “Em ngủ mê hơn 16 tiếng.”
Uyển Nhi sững người.
Một ngày…?
Cô ngủ mê suốt như thế sao?
Cô định rút tay, nhưng Thương Lẫm đã giữ chặt, cúi xuống nhìn cô thật sâu:
“Em tỉnh lại là đủ rồi.”
Nước mắt nóng bất giác tràn ra vì sợ và vì cảm động.
Thương Lẫm đưa tay lau đi từng giọt:
“Đừng khóc.”
Cô lí nhí hỏi, giọng run:
“Hôm qua… anh có rời em không…?”
Anh lắc đầu, chạm nhẹ trán mình vào trán cô:
“Anh ngồi cạnh em cả đêm. Em không mở mắt thấy anh thì anh không yên tâm.”
Uyển Nhi nắm lấy tay anh, bàn tay nhỏ lạnh ngắt trong bàn tay ấm áp của anh:
“Em tưởng… em không tỉnh lại nữa…”
Thương Lẫm siết tay cô chặt hơn:
“Em còn dám nói câu đó trước mặt anh?”
Cô cụp mắt, hàng mi run nhẹ.
Anh thở dài, nâng mặt cô lên, giọng mềm đến mức chỉ dành cho một mình cô:
“Uyển Nhi… sau này chỉ cần hơi khó chịu thôi, lập tức nói với anh. Anh sẽ đưa em đi bệnh viện ngay, không cần đợi đến khi nặng thế này.”
Cô gật đầu ngoan ngoãn:
“Dạ…”
Anh kéo chăn đắp lại cho cô, chỉnh lại dây truyền để cô không bị đau:
“Giờ nghỉ thêm đi. Anh ở đây.”
Uyển Nhi nhìn anh hồi lâu, ánh mắt ướt mà yên tâm vô cùng.
“Lẫm… đừng đi đâu hết nhé…”
Thương Lẫm nắm tay cô, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên mu bàn tay đang cắm kim truyền:
“Anh không rời. Em ngủ, anh trông.”
Uyển Nhi còn chưa kịp nhắm mắt lại thì tiếng bước chân gấp gáp vang ngoài hành lang, rồi cửa phòng bật mở.
Một giọng nữ quen thuộc vang lên trước khi người xuất hiện:
“Uyển Nhi! Con tỉnh rồi hả?!”
Ba mẹ cô—vừa từ Hawai về gấp—xông vào phòng với vẻ mặt hoảng hốt.
Mẹ cô chạy ngay đến giường, nhìn thấy kim truyền trên tay con gái liền đỏ hoe mắt:
“Trời ơi, sao con lại bệnh đến mức này hả? Con làm mẹ sợ muốn ngất rồi…”
Ba cô đứng sau, vẻ mặt nghiêm nhưng giọng lại đầy lo lắng:
“Con gái ba yếu như vậy sao không báo sớm? Nếu không phải Thương Lẫm gọi, ba mẹ còn đang ở bên kia nửa vòng trái đất!”
Uyển Nhi cố nở nụ cười yếu, giọng mềm:
“Ba, mẹ… con xin lỗi… con không nghĩ mình nặng như vậy…”
Thương Lẫm đứng cạnh giường, cúi đầu chào ba mẹ vợ:
“Con xin lỗi. Lúc cô ấy sốt cao quá, con xử lý vội nên chỉ kịp báo khi vào bệnh viện.”
Mẹ cô nhìn anh, nước mắt còn chưa kịp lau:
“Con bé yếu từ nhỏ, phải để ý kỹ một chút… may mà có con đưa vào viện kịp thời.”
Thương Lẫm nhẹ gật đầu:
“Con sẽ chăm cô ấy cẩn thận hơn.”
Chưa kịp ổn định, cửa phòng lại mở thêm lần nữa.
Hai bóng người ăn mặc sang trọng vội vã bước vào—
Ba mẹ Thương Lẫm, vừa từ Mỹ bay về.
Mẹ anh gần như lao đến giường ngay khi thấy Uyển Nhi nằm đó:
“Trời đất ơi, con dâu của mẹ sao lại thành ra như vậy?!”
Bà nắm lấy tay Uyển Nhi, thấy kim truyền mà mặt mũi tái xanh:
“Con đau không? Có buồn nôn không? Có sốt lại không?”
Uyển Nhi vội lắc đầu:
“Con… con đỡ rồi ạ… mọi người đừng lo…”
Ba Thương Lẫm thở dài, nhưng ánh mắt đầy thương:
“Con làm cả nhà hoảng muốn đứng tim.”
Bốn người lớn đứng một hàng cạnh giường, ai cũng lo lắng, ai cũng hỏi dồn khiến Uyển Nhi hoảng đến đỏ mặt.
Cô quay sang Thương Lẫm, mắt van nài nhỏ xíu:
“Anh…”
Anh hiểu ngay.
Thương Lẫm khoát tay nhẹ, giọng trầm nhưng rất lễ độ:
“Ba mẹ hai bên đừng hỏi dồn nữa. Cô ấy vừa tỉnh dậy thôi.”
Mẹ Uyển Nhi “à” lên, lập tức che miệng:
“Đúng đúng, tội nghiệp, nó còn mệt.”
Mẹ Thương Lẫm cũng gật đầu lia lịa:
“Đang truyền dịch thế kia, hỏi nhiều con bé lại chóng mặt.”
Uyển Nhi ngượng đến mức chỉ biết chớp mắt nhìn anh, đôi má hồng vì được bảo vệ.
Ba mẹ cô nhìn thấy cảnh đó thì thở phào, ba cô nói nhỏ:
“Con rể… con chăm nó như vậy, ba mẹ rất an tâm.”
Ba Thương Lẫm cũng vỗ vai anh:
“Lần này con coi như đã vượt qua bài kiểm tra làm chồng đấy.”
Uyển Nhi nghe câu đó thì đỏ mặt, còn Thương Lẫm chỉ khẽ cười, tay vẫn nắm tay cô trong chăn, ngón cái vô thức vuốt nhẹ an ủi.
Không khí lo lắng dịu xuống thành ấm áp.
Uyển Nhi nhìn quanh sáu người trong phòng, giọng nhỏ nhưng chân thành:
“Con… cảm ơn mọi người đã đến. Con không sao đâu…”
Mẹ cô xoa đầu cô:
“Không sao là tốt rồi. Con chỉ cần nghỉ, còn lại để người lớn lo.”
Cô mím môi gật đầu, rồi khẽ ngả đầu vào vai Thương Lẫm, giọng nhỏ xíu:
“Em… hơi mệt…”
Thương Lẫm điều chỉnh lại chăn cho cô:
“Ngủ đi.”
Và trước mặt hai bên gia đình, anh vẫn chẳng ngại đặt tay lên trán cô, kiểm tra nhiệt độ như thói quen suốt đêm.
Uyển Nhi từng chút một chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh—
còn bốn vị phụ huynh đứng đó, chỉ biết nhìn nhau mỉm cười:
Con bé được chồng cưng đến mức này… họ còn lo sao nổi nữa.
Mẹ Thương vừa nhìn thấy con dâu gầy đi, sắc mặt xanh xao, liền quay ngay sang con trai với ánh mắt trách móc rõ rệt.
“Thương Lẫm, con coi đó! Con bé mới làm dâu bao lâu mà bệnh đến mức phải cấp cứu?! Con chăm vợ kiểu gì vậy?”
Giọng bà vừa lo lắng vừa giận, khiến cả phòng thoáng chốc im lặng.
Thương Lẫm đứng bên giường, tay vẫn giữ lấy tay Uyển Nhi đang ngủ, nhưng khóe môi khẽ giật — như muốn bật cười mà không dám.
“Mẹ,” anh nói chậm rãi, “con đã chăm cô ấy cả đêm không rời một bước.”
“Nhưng để nó bệnh đến mức này!” – bà chống nạnh, âm lượng tăng lên – “Con làm mẹ lo muốn rụng tim! Con có biết khi nghe tin nó ngất, mẹ vứt hết cả vali ở sân bay chạy thẳng về luôn không?!”
Ba mẹ Uyển Nhi đứng bên cạnh chỉ dám cười trừ, không xen vào.
Thương Lẫm thở dài, nhưng giọng anh vẫn bình tĩnh:
“Con biết, mẹ lo… nhưng mẹ đừng trách con quá đáng như vậy.”
Mẹ anh liếc anh:
“Con còn cãi?”
Anh hơi cúi đầu, nhưng ánh mắt lại thoáng ngập ngừng như muốn nói điều gì đó… rồi cuối cùng vẫn bật thành tiếng:
“Mẹ à… mẹ đừng nhăn nữa. Mẹ là đại minh tinh kỳ cựu đó. Nhăn nhiều quá, mấy fan bảo mẹ xuống sắc thì sao?”
Mẹ Thương: “…”
Cả phòng: “…”
Ba cô, ba mẹ anh, ba mẹ Uyển Nhi đều đồng loạt nhìn về phía mẹ Thương, cố nhịn cười đến đỏ mặt.
Cuối cùng, bà chỉ vào mặt con trai:
“Thằng nhóc này! Con dám nhắc mẹ chuyện nếp nhăn?!”
Thương Lẫm đứng thẳng, không hề sợ, còn đáp bằng giọng bình thản như đang báo cáo:
“Con chỉ nói sự thật. Mẹ nổi nóng là mặt nhăn rõ nhất. Minh tinh mà nhăn là mất hình tượng.”
Mặt mẹ anh hơi đỏ vì tức và vì ngượng.
Ba Thương thì quay đi lau gọng kính, rõ ràng đang cố nén cười.
Mẹ Uyển Nhi che miệng thì thầm với chồng:
“Gia đình họ đáng yêu thật…”
Ba Uyển Nhi khẽ gật đầu:
“Ừ… giống phim hài.”
Cuối cùng, mẹ Thương đành thở phì một hơi, vừa bực vừa buồn cười:
“Thôi, thôi! Con giỏi lắm! Còn dám nói mẹ nhăn trước mặt bao nhiêu người!”
Thương Lẫm nhún vai, mặt không đổi sắc:
“Miễn mẹ đừng lo lắng quá mức thì không nhăn.”
Mẹ anh trừng mắt, nhưng sự giận dữ đã biến mất từ khi nào, chỉ còn lại sự bất lực với thằng con miệng sắc như dao.
Cuối cùng bà bước đến giường, đắp lại chăn cho Uyển Nhi, giọng dịu xuống:
“Con bé mới là quan trọng. Hai mẹ con mình nói sau.”
Thương Lẫm nhìn dáng vẻ ấy thì chỉ khẽ cúi đầu, giọng thấp nhưng mềm:
“Dạ. Nhưng mẹ vẫn đẹp, dù có nhăn.”
Bà quay lại muốn mắng tiếp, nhưng chính lúc ấy—
Uyển Nhi khẽ cử động, mí mắt run nhẹ.
Cả phòng lập tức im lặng, mọi bực dọc tan thành mây khói.
Mẹ Thương vội nói nhỏ:
“Đấy, con dâu tỉnh, đừng làm nó giật mình.”
Thương Lẫm lập tức bước đến gần, cúi xuống sát Uyển Nhi.
“Uyển Nhi, anh ở đây.”
Giọng anh trầm xuống, mềm đến mức cả bốn vị phụ huynh đều nhìn nhau mỉm cười—
Vì rõ ràng, con trai họ mạnh mẽ bao nhiêu ngoài kia…
thì cũng chỉ biết mềm xuống trước mỗi một mình cô gái đang nằm trên giường này.